Tuyền Cơ nói nàng muốn trở về Phượng Thứu cung nên cấm quân không dám cản trở nàng xuất nhập mà đề nghị đưa nàng đi.
Nàng cự tuyệt. Mặc dù không thấy bóng dáng Bạch Giả Ngụy nhưng nàng biết hắn nhất định sẽ cho nàng chỉ thị.
Nàng thở dài một hơi, lá gan của mình tính ra cũng thật lớn. Không có Long Phi Ly ở bên thế mà nàng cũng dám xuất đầu lộ diện. Nhưng không hiểu sao trực giác mách bảo nàng nên làm như vậy.
Quả nhiên, sau khi đi một hồi qua khu vườn cây cối mọc um tùm tối om, một thân ảnh màu trắng đã đứng sẵn phía trước vườn.
Từ chỗ này đi thêm một đoạn nữa sẽ tới — — Vực cung.
Nàng đứng né trong bụi cỏ rậm, mày nhíu lại đầy nghi ngờ: Bạch Giả Ngụy muốn nàng tới chỗ này làm gì? Vừa mới tới đây thì bóng dáng hắn đã tiêu thất, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trong khi nàng đang thắc mắc thì đột nhiên từ bụi cỏ phía trước xuất hiện một thân ảnh màu lam. Nàng đang định trốn đi thì đối phương đã phát hiện ra, nhìn về phía nàng với ánh mắt kinh ngạc.
Nàng cả kinh, người đang đi nhanh về phía nàng không ai khác chính là Long Tử Cẩm.
– Cửu tẩu! – nhìn bộ dạng hắn thực mệt mỏi, mày kiếm nhíu lại. – Sao tẩu lại ở chỗ này?!
Hắn nói rồi cười chua sót:
– Vừa vặn đệ cũng đang muốn đi tìm cửu tẩu. Chỉ là sự tình cấp bách chỉ sợ không kịp nên mới không chạy qua Trữ Tú điện.
Tuyền Cơ càng thêm nghi hoặc, vừa mở miệng hỏi “Ngọc Trí” thì Long Tử Cẩm đã kéo tay nàng, thấp giọng nói:
– Thần đệ đắc tội.Long Tử Cẩm không nói thêm gì, lập tức kéo nàng vào trong cánh cửa lãnh cung. Tuyền Cơ chấn động. Tình cảnh trước mắt này ~~ nàng cảm thấy rất quen thuộc. Chỉ có một câu để hình dung “Cảnh còn người biến.”
Nhưng nàng thực sự… thực sự không nghĩ tới Long Phi Ly lại đối đãi với Như Ý như thế này.
Trước mắt, Từ Hi đang quỳ trên đất, Thanh Phong lẳng lặng đứng một bên không hề ra tiếng. Long Phi Ly tay cầm nhuyễn kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo, sắc nhọn hướng thẳng tới Như Ý.
Như Ý không cười không khóc, chỉ im lặng đứng đó, tĩnh lặng tựa như một người đã chết.
– Từ Hi tìm ngươi tới đây? – Long Phi Ly không hề quay đầu, giọng nói lạnh lùng. – Ngọc Trí thế nào?
Long Tử Cẩm cười khổ, đáp:
– Suốt đêm đệ chạy về cũng chỉ muốn báo cáo chuyện Ngọc Trí với huynh, không ngờ…
Không ngờ, Long Phi Ly lại có sát ý với Như Ý. Trong lòng Tuyền Cơ lúc này ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Nhất định là Long Tử Cẩm vừa trở về hoàng thành liền được Từ Hi báo chuyện Long Phi Ly muốn giết Như Ý, nên Long Tử Cẩm mới vội vàng chạy tới đây.
– Cửu ca, thần đệ cầu xin huynh đừng giết Ôn Như Ý! – Long Tử Cẩm thở hắt ra một hơi, nâng vạt áo quỳ xuống.
Long Phi Ly cũng không để ý tới, thần sắc có chút ngạc nhiên liếc nhìn Tuyền Cơ một cái:
– Nơi này không có chuyện của nàng!
Tuyền Cơ cười cười, khó nói cảm giác của mình lúc này là vui hay buồn. Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh nam nhân kia.
Gương mặt vốn vô hồn của Như Ý chầm chậm lấy lại thần sắc, khóe miệng hơi cong cong ý cười. Nàng ta nhìn Tuyền Cơ, giọng điệu nhẹ nhàng:
– Nương nương, ngươi đã nói gì với hoàng thượng ư?
Tuyền Cơ ngẩn ra một hồi rồi lập tức hiểu được. Như Ý nghĩ nàng đã nói gì đó với Long Phi Ly nên mới khiến hắn động sát ý sao?
– Ta không hề nói gì cả! – nàng đón nhận ánh nhìn của Như Ý, bình thản đáp.
Như Ý thần người, thân mình hơi loạng choạng lùi về sau. Nàng ta cười khiến cả người phát run lên, đường nhìn quặc đánh trên người Tuyền Cơ:
– Không có khả năng!
– Đúng là nàng chưa nói gì cả. Tâm Y, chuyện thủ dụ là trẫm hỏi Điệp Phong. – Long Phi Ly nhàn nhạt lên tiếng.
Như Ý chấn động, môi hơi nhếch lên nhưng mãi một lúc lâu mới phát ra tiếng:
– Cho nên là người thực sự muốn giết ta? Người muốn hại nàng là Úc Di Tú. Hoàng thượng, sao người lại muốn giết ta? – Như Ý cười nhạt, nước mắt từ từ dâng lên đầy hốc mắt.
– Hoàng tổ mẫu là tổ mẫu của trẫm, vô ỷ vô khủng* (*kiểu không có gì kiềm hãm, gây sợ hãi được). Nhưng đối với quan lại của Tây Lương thì thánh chỉ đại biểu thứ gì? Trước mặt bách quan nếu nàng không đưa thủ dụ ra được thì tất cả mọi người sẽ lập tức chết. Bởi vì ngươi nên thiếu chút nữa nàng đã phải chết. Ngươi đã hiểu chưa?
Giọng điệu của Long Phi Ly vẫn lãnh đạm như trước song Tuyền Cơ nghe vào lại không cách nào khống chế cơ thể mình phát run. Nàng lặng lẽ nắm chặt lấy tay hắn.
Hắn vì nàng mà muốn giết Như Ý sao? Đúng vậy! Nếu không có Như Ý nhúng tay thì người của Phượng Thứu cung sẽ không phải chết, Điệp Phong sẽ không phải nằm liệt trên giường, Thúy Nha cũng sẽ không phải hôn mê bất tỉnh. Nhưng nữ nhân này đã quen biết hắn mười bốn năm! Nơi hắn đứng là chỗ cao lạnh giá, bao năm tháng qua chính nàng ta là người luôn đứng phía sau, song hành cùng hắn trên đoạn đường dài.
Hiện tại, hắn muốn giết một nữ nhân có với hắn mười bốn năm tình nghĩa. Tuyền Cơ biết, so với ai khác thì hắn là người thống khổ nhất. Vậy mà đêm nay nàng còn trách móc hắn. Lúc nàng trách hắn tàn nhẫn thì hắn đã tàn nhẫn với chính bản thân mình, đều là vì nàng – Niên Tuyền Cơ.
Cả người Như Ý lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất. Rốt cuộc không cần phải lừa gạt chính mình, rốt cuộc nàng cũng được nhấm nháp cái cảm giác so với tuyệt vọng còn thê thảm hơn này.
– Long Phi Ly, ngươi thay lòng đổi dạ. Hôm nay, thậm chí ngươi còn muốn giết ta! – nàng ngẩng đầu, nước mắt chan hòa, miệng cười như hoa.
– Thay lòng đổi dạ sao? – ánh mắt Long Phi Ly nheo lại. – Tâm Y, cho dù có gặp gỡ Niên Tuyền Cơ hay không thì nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta đều nguyện ý dùng tính mạng mình để đổi lấy mệnh của ngươi.
Thân mình Như Ý run lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử bình thản đứng trước mặt mình.
Long Phi Ly buông tay Tuyền Cơ ra, đi tới trước mặt Như Ý, hơi cúi người, ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói:
– Điều khác biệt chỉ là từ khi biết nàng, trong lòng ta có nàng; còn trước khi biết nàng, trong lòng ta chưa từng có ai! Thế nhưng ta vẫn nguyện ý vì ngươi mà chết!
Không ai biết Long Phi Ly nói gì với Như Ý. Long Tử Cẩm chăm chú dõi theo Như Ý liền phát hiện vẻ mặt nàng đại biến rồi lập tức đẩy Long Phi Ly ra. Gương mặt nàng tràn đầy bi thương, môi mím chặt rồi bật cười ha ha:
– Ta đã hiểu. Rốt cuộc đêm nay Ôn Như Ý ta đã hiểu, ngươi chưa từng yêu ta! – Cho tới bây giờ đều không có! – Như Ý che mặt, lấy tay lau quệt nước mắt, giọng nói cũng hờ hững. – Động thủ đi!
Long Phi Ly chầm chậm nhắm mắt lại. Long Tử Cẩm rõ ràng thấy thanh nhuyễn kiếm nằm trên cánh tay như bạch ngọc của nam nhân không hề run rẩy.
Sát ý của Long Phi Ly đã quyết!
Long Tử Cẩm hoảng hốt, bò tới trước mặt Long Phi Ly, nắm chặt lấy cánh tay hắn, giọng phát run:
– Cửu ca, xưa nay chúng ta là huynh đệ, thần đệ chưa bao giờ cầu xin huynh điều gì. Hôm nay Tử Cẩm cầu xin huynh, chỉ cần huynh bỏ qua cho nàng thì đệ sẽ lập tức đưa nàng rời cung, suốt đời không để nàng đặt chân vào hoàng cung, không tới gần cửu tẩu dù là nửa bước!