「Bây giờ cậu phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó nhé? 」
「…… Dạ」
.
[Câu đầu tiên Asakura-san nói sau khi quay lại từ phòng vệ sinh là chuyện này… Ahh, cuộc sống học đường của mình tan nát hoàn toàn. Mà đây coi như là ước nguyện cuối cùng của cuộc đời mình, mình đã tìm được chút cảm xúc tuyệt vời khi mình làm chuyện đó.
Aaa, mình không hối hận.]
(Mà nói thật, nó gần như là một tai nạn. N-nhưng… kể cả đó là một tai nạn, lần đầu tiên Andou-kun chạm vào ngực mình… N-n-ngực của mình bị động chạm đấy! Nếu không ai nhận trách nhiệm thì mình sẽ không thể phân biệt được mình đang hạnh phúc hay xấu hổ nữa!)
.
「Asakura-san, không sao… Tớ cũng nghĩ đây là một tai nạn, nhưng dù gì tớ đã chạm vào---ừm, của cậu rồi… đúng không? Vì tớ đã làm một chuyện tồi tệ như vậy, với tư cách là một người đàn ông tớ sẽ chịu trách nhiệm! 」
「Ể? 」
.
(B-bằng trách nhiệm… Andou-kun, đừng nói là…)
.
「Asakura-san, xin hãy cứ nói ra! Với trách nhiệm cho chuyện này, tớ sẽ…
nghe theo bất cứ lời nào cậu nói! 」
.
(Ểeeeeeeeeeeeeehhhhhhhhhhhh!)
.
「A-A-A-Andou-kun…… vừa nãy cậu nói ‘bất cứ lời nào’ sao? 」
「Đúng! Quân tử nhất ngôn! Để được cậu tha thứ, tớ sẽ vui vẻ nghe theo bất cứ lời nào cậu nói! 」
.
(M-m-m-mình nên làm gì bây giờ! Bất cứ lời nào… ý cậu ấy là ‘bất cứ lời nào’ cũng chơi tuốt!
Kyaa---! Mình nên làm gì! Mình nên làm gì bây giờ! Andou-kun sẽ nghe theo ‘bất cứ lời nào’ của mình… C-chuyện như thế này… c-c-chuyện như thế này thật sự không sao nhỉ!? Th-thật sự luôn nhỉ!?)
.
「Andou-kun…… M-mình thật sự có thể nói ‘bất cứ lời nào’ đúng không? 」
「Oui votre Majesté!」
.
(Fuaaaaaaaaaaa! Đúng là thiệt! Đây không phải là mơ đó chứ?!)
[Là thế đó, Asakura-san. Không biết cậu sẽ đưa ra mệnh lệnh nào……? Mình đã chạm vào ngực cô ấy nên chắc là thứ cũng khắc nghiệt không kém…… Như là ‘Thế thì để mình đánh cậu tới khi chán thì thôi’ hoặc là ‘Thế thì, khi cậu ở trường cậu sẽ bị cấm đọc light novel’ hoặc đại loại như vậy, mình tin chắc rằng mình sẽ bị tước mạng…… hoặc nếu là thứ như ‘có lẽ để bồi thường, cậu sẽ phải mua cho mình con hàng mới đã hoàn thành của series Sla*ers’ thì tiền tiết kiệm của mình cạn mất…… Nhưng dù nếu là thế mình cũng phải chịu trách nhiệm! Dù gì đi nữa! Mình đã chạm vào thứ còn có ‘giá trị’ tuyệt hơn vạn lần tất cả chỗ đó! Ngực Asakura-san là ‘vùng đất hứa’ mà lũ đực rựa biết đến cô ấy đều đang kiếm tìm! Đậu má! Để chuộc lại tội lỗi này, dù thế nào, mình sẽ chấp nhận mọi gạch đá!]
(Mình nên làm gì! Mình nên làm gì giờ! ‘BẤT CỨ LỜI NÀO?’ ‘Bất cứ lời nào’ ‘bất cứ lời nào!’ Andou-kun nói rằng cậu ấy sẽ nghe theo mọi lời mình nói với cậu ấy nhưng…… Trước hết là Andou-kun chỉ chạm vào ngực mình thôi, thế nên ‘bất cứ lời nào’ là một mệnh lệnh có sao không nhỉ… Nhưng vì chuyện đã tới mức này mình sẽ cho bản thân ích kỉ một chút---
‘Thế thì như một hình phạt, ngày mai đến nhà mình đón mình đi học!’ mình không biết liệu có ổn không nếu nói như thế! Nhưng, có lẽ quá tham lam nhỉ…….? Dù sao thì bắt cậu ấy tốn công đến nhà mình chưa bõ nhỉ? À thế này đi! ‘Andou-kun! Như một hình phạt cậu sẽ đi về nhà với tớ vào ngày mai!’ hay đại loại thế có lẽ được nhỉ? Nhưng nhưng, ngoài ra~~ mình còn có thể nói ‘Như một hình phạt, chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau vào ngày mai!’ hoặc đại loại thế…… Đã vậy thì, ‘Thế thì…… như một hình phạt, cậu nhẹ nhàng vỗ đầu tớ được không……?’ như thế, kyaaaaaaa! Mình không thể nói thứ như vậy được! Mình đâu phải con bánh bèo!??)
.
「…………」
「…………」
.
[M, mình không biết chuyện gì nữa. Asakura-san đang làm khuôn mặt khó hiểu và vừa nãy còn nhúc nhích không yên… b-bộ cô ấy đang định ra lệnh khủng khiếp thật à!]
.
「Mình quyết định rồi! 」
「Ừ-Ừm! 」
.
(Cuối cùng thì mình sẽ nói thứ mình muốn nhất ở đây!)
.
「Tớ xin tuân theo mệnh lệnh của Asakura-san」
「Andou-kun, nếu mình được 100 điểm trong bài kiểm tra toán thì hãy cho tớ một ‘phần thưởng’! 」
「…………………….Ể?」
「H-hở? Cậu đã nghe rõ chưa đấy? M-một phần thưởng! Phần thưởng! Nếu mình đạt 100 điểm trong bài kiểm tra toán thì cậu phải chuẩn bị một ‘phần thường’ cho mình! Đương nhiên ‘phần thưởng’ phải được chọn bởi chỉ riêng mình cậu! Không nhờ lớp trưởng hoặc người khác giúp cậu chọn, được chưa? 」
「…………」
.
[PHẦN THƯỞNG……?]
(Andou-kun, cậu ấy đang đực mặt ra. Dẫu sao chỉ vì chạm vào ngực của người như mình, chắc một yêu cầu như thế là hơi quá chăng?)
.
「Ể, Asakura-san… Một phần thưởng, ý cậu là chỉ vậy thôi à? Chỉ thế thôi á? 」
「Tất nhiên! 」
「Nhưng nếu cậu không được 100 điểm bài kiểm tra toán cậu sẽ không được gì đúng không? 」
.
[Nếu chuyện đó xảy ra, đây sẽ không thể coi là lời xin lỗi của mình được---]
.
「Cậu đang nói gì thế? Đó chính xác là vì mình có lợi đúng chứ? 」
「Ể」
「Dù sao thì cậu đã ừm… xin lỗi vì đã chạm vào n-ngực mình phải không? 」
「Đ-đúng! 」
「Và vậy cậu muốn tạ lỗi, phải không? 」
「Đúng rồi! 」
「Thế thì, với mình, để lấy được ‘phần thưởng’ cho lời xin lỗi của cậu, cậu sẽ phải dạy mình đúng không? Thế rồi, vì mình có thể nhận ‘phần thưởng’ nếu mình đạt điểm tối đa, tớ cũng sẽ có động lực để học hành chăm chỉ!
Ahh~ Không biết Andou-kun định cho mình ‘phần thưởng’ nào đây ~~ Mình mong chờ ‘phần thưởng’ nhiều tới nỗi không thể chờ được ~~」 *liếc*
.
[Aah… hiểu rồi, vậy là Asakura-san không định trách móc mình. Đó là lí do tại sao cô ấy…]
.
「Ahaha, được rồi chứ gì. Thế thì, cũng vì để nhận được một phần thưởng tuyệt vời từ tớ, chúng ta phải học toán chăm chỉ hơn nữa」
「Tất nhiên rồi! 」
.
(Fufufu…… Hoàn hảo quá tôi ơi! Ngoài vụ lời hứa này, mình có thêm siêu động lực cho bài kiểm tra! Còn gì hơn nữa, nghĩ về bên trong ‘phần thưởng’ của Andou-kun tự tay cậu ấy chọn tặng cho mình lần thứ hai…… Không, lần ba ấy chứ! Hơn nữa, không chỉ là một ‘phần thưởng’ mình sẽ nhận……
Thứ mình được nhận, là nỗ lực của Andou-kun dành cho mình! Nghĩ về mình! Chọn cho mình! Một ‘phần thưởng’ Andou-kun đặt cả trái tim vào!
Hahahaha! Đảm bảo lần này mình đạt điểm cao bài kiểm tra toán rồi!
Mình ăn kèo lớn rồi…… Gaahahaha!)