「Còn nữa, trong phòng tớ không rộng đâu, chúng ta học ngoài phòng khách nhé? 」
「Ừ, không vấn đề chi.」
「Tuyệt. Thế Asakura-san, cậu ngồi bên phía đó nhé? 」
.
(Thú thật là mình thật sự muốn nghía phòng Andou-kun……
nhưng nói thế thì bất lịch sự quá. N-nhưng…… nếu trong phòng Andou-kun không được thì chí ít cũng phải thế này!)
.
「A-Andou-kun! Cái này… về chỗ mình ngồi ý, mình ngồi cạnh cậu thay vì ngồi chéo cậu được không……?」
「Ể?! T-tại sao? 」
.
[Cái gì thế! Cái gì thế này? Hở!!? Cậu có bị sao không thế Asakura-san? Asakura-san vừa nãy còn hơi khác người giờ hành động càng khác người hơn!]
.
「Đ-đừng hiểu nhầm ý mình! Không phải là mình muốn ngồi cạnh cậu, mình chỉ không quen nhìn đối diện mặt cậu vì mình hay ngồi kế bên cậu! Đó là lí do tại sao, b-b-bằng cách ngồi cạnh cậu như mọi khi, mình sẽ không khó xử, vì mình quen nhìn khuôn mặt cậu từ bên cạnh rồi, tất cả chỉ có thể! 」
「M-mm? Hmmmmm??? Đ-được rồi…」
.
(Phù…. Mình lừa được cậu ấy chưa nhỉ?? Mình hơi cuống một chút nên mình nói một mạch không suy nghĩ, nhưng chẳng phải nguyên nhân chính là vì 『Khó nhìn vở Andou-kun từ phía đối diện』 hay sao? Mình có khác! Dù đang luống cuống, mình vẫn có thể ngay lập tức nghĩ ra một lời bào chữa tuyệt vời!)
[Cái giề cơ? Asakura-san vừa nói gì cơ? Mình đang có cảm giác cô ấy tuyên bố một thứ như kiểu ‘mình đã luôn ngắm nhìn cậu từ chỗ ngồi cạnh cậu’……..? Ể, có nghĩa là Asakura-san luôn nhìn mình trong lớp sao? Why? Tại sao? Theo mình nghĩ, với mình, Asakura-san ----- không không không không không! Đừng để bị đánh lừa Andou! Niềm hạnh phúc của một tên cô độc trong một ngày đã hiếm, kể cả không nhiều, một tên cô độc sẽ ngay lập tức nhảy phắt lên kết luận của mình khi điều hạnh phúc xảy ra…… Thế nên đừng mang theo hi vọng nào cả! Đừng để thêm bất cứ ham muốn tầm thường ẩn náu! Đừng tin những lời nói chót lưỡi đầu môi!........... Phiuu, được rồi. Asakura-san chắc rất căng thẳng khi được mời tới nhà mình, thế nên chắc là lời nói của cô ấy vừa nãy vô thức bật ra trong chốc lát. Mình nghĩ cô ấy còn không hiểu mình vừa nói gì. Nếu thế, mình chỉ cần lờ nó như không có chuyện gì là xong.]
.
「Thế thì ra chỗ này và…… ngồi cạnh tớ」
「T-thứ lỗi cho mình……」
「………………」
「………………」
[(M-mình phải nói gì đó!)]
「Vậy mình bắt đầu bằng môn toán nhé? 」
「Chắc rồi. Nhưng vì đó là cậu, tớ không thể chỉ bảo được nhiều đâu.」
.
(Bây giờ, mục tiêu của mình trong tiết học hôm nay là để chạm vào người Andou-kun…… Nhưng, mình nên làm thể nào để chạm vào cậu ấy giờ? Nn~n, phải rồi! Vào những tình huống như thế này, mình dùng light novels mà mình luôn đọc để tham khảo chứ nhỉ? Ừm~mm, theo diễn biến của light novel mình mới đọc, tiếp theo là……)
.
「Thế thì Asakura-san. Để bắt đầu, chúng ta lướt qua những câu hỏi đã xuất hiện trong bài kiểm tra mới đây nhé? 」
.
(Chính nó! Nếu đây là light novel, đây là cảnh mình di chuyển mặt lại sát Andou-kun và nói 『Ể, để mình xem nào? 』, rồi Andou-kun sẽ thét lên 『Ể, UWAA! 』vì giật mình khi thấy khuôn mặt của mình tới gần và lồng ngực của cậu ấy sẽ đập thùm thụp! Đ-được rồi!)
.
「Ể, đ-để mình------」
「A, tớ làm rơi tẩy」
.
(Ể? Sao mặt Andou-kun đột nhiên quá gần---)
[Ể? Tại sao mặt Asakura-san lại gần----]
「Écccccccc!」
「Guahhhhh」
(Au! Sao mặt Andou-kun lại gần thế…… uu, vì mình húc vào đầu cậu ấy bằng hết sức…… Thế này thì không phải là ngực cậu ấy, mà là đầu cậu ấy mới 『thùm thụp』!)
.
「A-Asakura-san, cậu không sao chứ? Tiếng đập nghe rõ đấy. 」
「Ê-ể…… mình xin lỗi. Thị lực của mình hơi kém. À mà cậu có đau không? Mình đã đâm sầm vào cậu gần như hết sức rồi đấy? 」
「À, không sao. Tớ có cái đầu hơi bị dày đấy. 」
「T-thế hả. 」
[Đó là sơ suất của mình. Mình không ngờ Asakura-san ngả người khi mình đang cúi đầu. Hai người ngồi cạnh nhau trong chiếc bàn nhỏ là đủ chật rồi. Dù người chúng ta gần nhau không phải do cố tình, cứ thế này, ngay bây giờ mình phải cẩn thận hơn để tránh sơ suất va vào cô ấy…]
(Uu……… Lại một thất bại ê chề nữa, nhưng mình sẽ thành công trong lần này! Chắc kèo cmnl! Chiến thuật tiếp theo là làm cho tay cậu ấy chạm vào tay mình bằng cách căn thời gian khi cậu ấy để tay lên bàn!)
.
「Asakura-san, với câu hỏi này-----」
.
(Đến rồi! Ngay lúc này Andou-kun đang chỉ ngón tay vào 『câu hỏi số 8』! Được rồi, mình sẽ căn thời gian và để tay mình ở đó!)
.
「Câu hỏi này, tớ không bi------」
.
「A cuốn sách này! Có chỗ in sai! 」
.
(Ể Andou-kun, sao cậu ấy kéo cuốn sách lại đúng lúc ày……..?)
.
「-----ết! 」 *Guh!*
.
(A auuuuuuu! Mình bong gân tay mất……… nhưng bằng cách nào đó mình có thể dùng hết sức để phanh lại------)
.
*Zugaaaaaaan!*
.
「Ể eeeeeeee? A-Asakura-saaaan!? Sao cậu đập bàn mạnh thế!? 」
「……………… Có một con bọ」
「V-vậy hở…… Ngón tay cậu chắc đau lắm đấy, cậu có sao không? 」
「………. M-mình ổn」
.
[Cô ấy khó ở à? Sao hôm nay hành động kì lạ thế nhỉ?]
(Lần tiếp theo sẽ chắc kèo! Lần tiếp theo mình sẽ………! Andou-kun, tiết học này mới chỉ bắt đầu thôi! Hãy chuẩn bị trước khi ngày hôm nay kết thúc, mình nhất định sẽ chạm vào được người cậu! Dù kĩ năng lẩn tránh của cậu hay cơ thể mình hứng nhận thêm nhiều chấn thương đi nữa, mình muốn biết ai sẽ trở thành kẻ chiến thắng!)
[Mình nên làm gì giờ, dù mình đã cẩn thận không chạm vào Asakura-san, tại sao cô ấy cứ nhào vô mình từ nãy giờ vậy?!]