Tại Mỹ Nhân Hoài

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ưm…” tiếng rên rỉ nho nhỏ thư sướng xen lẫn mệt mỏi phát ra từ trong miệng của Mộ Tĩnh Vân, lúc này y đang mơ mơ màng màng như mới tỉnh từ trong mộng, nhất thời vẫn chưa lấy lại được suy nghĩ, chỉ thấy một chuyện cứ lặp đi lặp lại xoay vần liên tục trong đầu, thân thể cực kỳ đau đớn, cảm giác giống như bị người ta đánh một trận, trong nháy mắt lại không biết rõ lúc này là lúc nào…

“Tỉnh rồi?” Cảm giác được trên mặt bị người khác vỗ nhè nhẹ mấy cái, lực đạo nhẹ nhàng ôn nhu, cho tới lúc y nghe được câu hỏi, thậm chí cũng vô phương, khiến cho chủ nhân của đôi tay và chủ nhân của giọng nói cứ trùng lặp lên nhau – Hách Liên Dực Mẫn…

Hách Liên Dực Mẫn?!

——Đầu óc sau một lúc hỗn độn mới hoạt động lại được, thật vất vả mới tiêu hóa bốn chữ này một lần nữa, nhưng, bởi vì bốn chữ này mang đến một chút ký ức, ngay sau đó giống như nước suối tràn ra… Mặc dù bản thân có những ký ức của người này, lại dường như không hề muốn nhớ lại…

—— Y, và, Hách Liên Dực Mẫn, đêm qua…

“Mở mắt, nhìn ta.” Thấy người dưới thân rõ ràng đã tỉnh, từ vẻ mặt mơ màng lúc ban đầu biến thành xấu hổ rõ rệt, dĩ nhiên còn cộng thêm sắc mặt không sức sống, xem ra là đã thành công nhớ lại chuyện giữa hai người đêm qua, chẳng qua tỉnh thì đã tỉnh, mắt ngược lại càng nhắm chặt hơn – nhìn Mộ Tĩnh Vân co đầu rụt cổ còn chưa muốn đối mặt sự thật, tâm tình Hách Liên Dực Mẫn vừa ngủ dậy vốn là rất tốt, cũng theo đó *hôi phi yên diệt* (hóa thành tro bụi), thay vào đó, chỉ còn khuôn mặt băng sương, so với gió rét tuyết trắng ở ngoài phòng còn làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn, rét thấu xương…

“…” Bị Hách Liên Dực Mẫn quét ra hơi thở lạnh như băng từ đầu đến chân một cái, mặc dù trong lòng Mộ Tĩnh Vân không tình nguyện, nhưng chỉ cách một tấm chăn, đều đã “cảm thụ” được dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo bất thiện của người kia ở trên người, ngẫm lại vì không để cho mình *mạc danh kỳ diệu* (không hiểu vì sao, kì lạ) chết trong sương phòng ở một khách điếm vô danh, hay là thỏa hiệp trước rồi hãy nói… Chờ một chút! ‘Trên người’?! Hách Liên Dực Mẫn vẫn đè ở trên người y?! “Ngươi! Ngươi! Ra, đi xuống!!” Rốt cuộc phản ứng kịp là không đúng chỗ nào, cho tới bây giờ Mộ Tĩnh Vân cuối cùng mới lý giải ra tình huống gì, sau khi bị kinh hãi lập tức đột nhiên mở mắt, không dám tin trừng mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn – hắn hắn hắn hắn hắn! Cái đó! Lại có thể! Vẫn còn ở lại trong cơ thể y chưa ra ngoài!!!

Hơn nữa hơn nữa hơn nữa!!! Còn đang bắt đầu biến hóa!!!Aaaaaaaa!!!

“Xuống hay là đi ra?” Biết rõ da mặt người này mỏng, vốn là muốn nói chữ “Ra”, nhưng lời đến khóe miệng mặt lại đỏ lên, vội vàng đổi thành chữ “Xuống”, nhìn vẻ mặt như tro tàn chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã biến đổi thành rất nhiều biểu tình của Mộ Tĩnh Vân, lòng của Hách Liên Dực Mẫn lại khá hơn nhiều, đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, tạm thời trước tiên không truy cứu tội y muốn trốn tránh ban nãy – thân thể mềm mại trong ngực, dĩ nhiên là nên hưởng dụng, hahahaha.

“Ngươi biết mà!” Mặt đỏ không tưởng tượng được, thấy Hách Liên Dực Mẫn không những không dự định muốn lui ra ngoài, thậm chí còn rắp tâm bất lương trêu chọc y, lửa giận Mộ Tĩnh Vân từ từ bùng lên, tức giận giơ tay lên ngay cả một chưởng cũng đánh thẳng vào ngực hắn!

——”cái đó” ở trong thân thể, càng ngày càng lớn, càng ngày càng cứng rắn, cả đêm qua bộ vị tư mật vừa mới bị giày vò đến sưng đỏ không thể tả, bây giờ lại lần nữa bị mở căng ra không thương tiếc, nhét vào dũng đạo u mật lại trướng lên và rất nóng, cảm giác giống như là bị một cái que hàn đưa vào trong cơ thể đốt đến đỏ bừng, khuấy động hạ thân của mình đến tan ra…

“Thật là không ngoan!” Thấy y động thủ với mình, nộ khí của Hách Liên Dực Mẫn cũng bùng lên, buông lỏng tay tiếp nhận một chưởng kia của y, cũng không đi ra, với tư thế chính mình vẫn còn đang ở trong thân thể y trực tiếp xoay người Mộ Tĩnh Vân lại, cánh tay dài đè lại thân thể gầy yếu đang vọng tưởng muốn giãy dụa ngồi dậy, thẳng lưng, phân thân đâm thẳng vào, lại lần nữa vùi chính mình vào thật sâu trong cơ thể Mộ Tĩnh Vân…

“A…” hành động đột ngột, trực tiếp làm toàn bộ tâm thần của Mộ Tĩnh Vân tan rã ra, nửa người trên bị Hách Liên Dực Mẫn đè không thể động đậy, hai chân trải qua sự hành hạ cả đêm có thể nói là đã mất tri giác từ lâu, mà chỗ tư mật nhạy cảm nhất, chẳng những bởi vì nam nhân kia liên tục “đặc biệt chiếu cố” mà sưng tấy lên vẫn chưa lành, hơn nữa mới vừa rồi còn bị cuốn theo thích cực điểm, còn bây giờ lại được cuồng dã “sủng hạnh,” khiến cho mỗi lần nam nhân kia tiến nhập và rút ra, Mộ Tĩnh Vân đều cảm thấy rõ rệt sự chấn động vô cùng lớn – lời mắng người còn chưa kịp nói ra miệng, tiếng rên rỉ bị đè nén trầm thấp đã đi trước một bước không tự chủ được mà buột miệng thốt ra…

“Kêu đi, ta muốn nghe.” Không đè lên tay của Mộ Tĩnh Vân nữa mà đổi thành vòng qua cái eo thon của y, Hách Liên Dực Mẫn khom người xuống, lồng ngực dán lên sau lưng y hơi có chút lạnh lẽo, hôn ướt át cũng có chút cuồng loạn đi xuống, môi đỏ hôn khắp nơi trên lưng trắng nõn thon gầy, để lại từng cái từng cái hồng ấn tiên diễm chói mắt…

“Ra! Đi ra! Ưm… A!!” Mặc dù ý thức đã từ từ mê loạn, nhưng Mộ Tĩnh Vân vừa nghe Hách Liên Dực Mẫn nói như vậy, vẫn mạnh miệng thà chết không nhận thua, không phải là không biết nam nhân ở trên mình khi nghe được lời nói phản kháng của y sẽ tức giận bao nhiêu, thế nhưng kiêu ngạo như y, muốn khiến y phải khuất phục từ đây ư? Sao lại dễ dàng như vậy được chứ?!

“Kêu đi!” Khẩu khí của nam nhân kia quả nhiên lại càng nhấn mạnh, thân thể va chạm cũng càng dốc sức và thô bạo hơn, tay đang ôm phía trước, đi xuống vài tấc, nắm lấy vọng đã sớm đứng thẳng dậy của Mộ Tĩnh Vân, ngón tay mơn trớn qua lại khiến cái miệng tròn tròn rỉ ra dịch thể, cuối cùng ngón trỏ cong lại, đầu ngón tay ác ý ngăn lại bạch trọc sắp phun ra…

Xem ra cũng không chỉ là tức giận, dung mạo của Hách Liên Dực Mẫn tà nịnh, sát khí hiện rõ, nói là *bạo nộ* (nổi giận xung thiên, nổi điên) thì đúng hơn…

“Bỏ ra!” vọng muốn phun trào lại bị cứng rắn bóp chặt, Mộ Tĩnh Vân khó chịu cong người lên, mặc dù tay chân đã mềm nhũn run rẩy dữ dội hơn, nhưng một tiếng thét chói tai trong phòng ngược lại cũng coi là khí lực, chắc chắn dục thật sự đã đạt tới đỉnh điểm, giày vò đến gần sụp đổ…

“*Cầu* (xin) ta.” Hách Liên Dực Mẫn rõ ràng chính là *sấn hỏa đả kiếp* (tranh thủ nhà cháy mà đi hôi của), tà mị cười quay gương mặt đã ửng hồng của Mộ Tĩnh Vân qua, dùng hàm răng nhẹ nhàng vuốt ve gặm cắn cánh môi đỏ thắm của y, đánh tan ý chí và kiên trì sau cùng của y – hắn biết Mộ Tĩnh Vân là một người trở mặt không quen biết nhau, cho nên muốn chiếm một chỗ trong lòng của y thì nhất định phải để cho chính y thừa nhận đã khuất phục hắn – hoàn toàn!

“…” Dục vọng vô hạn bành trướng khiến y khó chịu gần như sắp nổ tung, nhưng, cũng như trước cắn chặt hàm răng không chịu lên tiếng – cho dù thời khắc này, ý thức và ngay cả năng lực suy nghĩ cũng gần như đánh mất, thế nhưng mưu đồ của Hách Liên Dực Mẫn, y thế nào lại không biết – nếu quả thật chịu thua, vậy cuộc sống của y sau này nhất định phải khuất phục dưới Hách Liên Dực Mẫn, đến lúc đó không chỉ là giao phó cái xác, chỉ sợ còn nhiều hơn, Hách Liên Dực Mẫn lại muốn cùng nhau…

Cho nên… không thể thỏa hiệp…

——Thế nhưng, y thật là rất khó chịu, khó chịu khiến trong lòng thật sự bắt đầu dao động…

“Nói không?” Trong mắt nhìn thấy thần sắc Mộ Tĩnh Vân đang cố đè nén, Hách Liên Dực Mẫn biết y không còn kiên trì được bao lâu nữa, cho nên tốc độ va chạm và khí lực trở nên nhanh hơn tàn nhẫn hơn, mỗi lần đều đâm vào đến tận cùng, tay cầm phân thân của y, cũng gần như tàn nhẫn mà kiềm chặt lại…

“A!!” Không rành phong nguyệt*, Mộ Tĩnh Vân làm sao chịu được thích như vậy, cao giọng thét lên, tay chân cứng ngắc, ngay cả cái miệng tròn tròn bị ngón tay của Hách Liên Dực Mẫn ngăn chặn lại cũng không tự đè xuống được mà từ mép rỉ ra bạch dịch nóng hổi, vọng tích lũy đã lâu mà không cách nào tiết ra, chỉ có thể đau khổ bị cưỡng chế niêm phong ở trong người, trực tiếp đốt cháy sạch thần trí mơ hồ của y, sự khó thở — cố đè nén đã lâu, lại vẫn còn sự thích đến cùng cực của vọng, trong đầu đột nhiên chỉ còn một khoảng trống rỗng, thỏa hiệp nói nhận thua, cuối cùng hoảng hốt mê loạn nói ra: “Cầu… Cầu… ngươi…”

(*Phong nguyệt (风月): ngoài nghĩa tình yêu nam nữ ra thì còn có nghĩa ám chỉ chuyện liên quan đến chuyện đó đó ở trên giường)

“Ta là ai?” Khóe miệng câu dẫn mỉm cười thắng lợi, hôn lên đôi môi run rẩy của người dưới thân, tay của Hách Liên Dực Mẫn vẫn chưa buông ra…

“… Hách Liên, Dực Mẫn…” Dùng hết toàn lực ngưng tụ lại thần trí đã tiêu tán, mặc dù hai mắt Mộ Tĩnh Vân bị sương phủ không thấy rõ, nhưng bốn chữ này, vẫn là thuận miệng trả lời – ngoại trừ nam nhân này, còn ai hoành hành ngang ngược với y chứ?!

“Nhớ kỹ đêm nay!” Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời thỏa mãn, Hách Liên Dực Mẫn cũng không tiếp tục làm khó y, buông ngón tay ra, hai tay đỡ hông của y, bắt đầu toàn tâm toàn lực xâm chiếm y, công kích y, chiếm giữ y, có được y…

“Ưm——” Tay của Hách Liên Dực Mẫn vừa rời đi, Mộ Tĩnh Vân liền không bị khống chế tiết ra mãnh liệt, hết lần này đến lần khác, trên bụng, bên đùi, trên giường, trên chăn, còn có trên tay và trên người của Hách Liên Dực Mẫn, với tư thế liên tục biến đổi, bạch trọc trắng mịn, phản chiếu cả phòng một mảnh dâm mĩ…

“Nếu ngươi cả gan dám quên, ta sẽ giết ngươi.” Nói một câu tàn nhẫn, chậm rãi liếm qua vành tai xinh xắn thanh tú của Mộ Tĩnh Vân, hô hấp phả ra hơi nóng trên cần cổ nhạy cảm của y, lưỡi nóng hổi ẩm ướt trườn xuống dưới, lướt qua phía sau gáy, lưu luyến ở bả vai, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh mê người nhô lên trên – hung hăng cắn một cái!

“*Hư!” Bị đau ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, nhiều ít có một tia thanh tỉnh mơ hồ trong ý thức hỗn loạn của y, chỉ có điều đáng tiếc là chỉ trong một chớp mắt, cho nên, y cũng không thể trả thù nam nhân trên người đối với y hung bạo, bởi vì, nam nhân đang cắn y đồng thời lại làm một chuyện khác so với sự đau đớn, chuyện tình còn quá mức hơn nhiều – dưới thân chợt thấy nóng, nam nhân kia đã đem tất cả tinh hoa của mình lại lần nữa toàn bộ rót vào trong bên trong cơ thể của mình, dũng đạo nhỏ hẹp trong nháy mắt bị lượng lớn bạch dịch sềnh sệch lấp đầy, nhiệt độ của lửa nóng cơ hồ như thiêu hủy y không còn gì…

Truyện Chữ Hay