Tại Mỹ Nhân Hoài

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bôn ba mấy ngày liền, cuối cùng đã cách Giang Nam không xa, thương thế của Hách Liên Dực Mẫn cũng dần dần bình phục hoàn toàn, nói chung chỉ còn một vết nhạt nơi ngực, tin rằng chưa tới một thời gian sau, ngay cả vết tích bị thương cũng sẽ không nhìn ra nữa.

Tối nay ngủ trọ ở một tiểu điếm, hai người cơm nước no nê xong trở về phòng, lại không nghĩ rằng vừa xoay người một cái, Mộ Tĩnh Vân đã không thấy bóng dáng đâu, Hách Liên Dực Mẫn ra khỏi phòng kiểm tra, ngay cả *nhân ảnh* (bóng người) cũng không thấy, đang suy nghĩ đã chạy đi đâu rồi, chợt nghe ở trên nóc nhà một trận thanh âm mái ngói bị nứt nhẹ nhẹ nhàng nhàng, bay lên nhìn, quả nhiên là Mộ Tĩnh Vân đang đi ở trên đó, đang lúc kinh ngạc, lại thấy y cầm trong tay một bình rượu nhỏ, xoay người nằm xuống——

“Được lắm, lén lút chạy lên đây uống rượu cũng không gọi ta.” Cười cười, cũng đi theo tới, chỉ có điều không giống như Mộ Tĩnh Vân, có khinh công mà không dùng, còn cố ý đạp vỡ vài miếng ngói trên nóc nhà người ta…

Hơn ba tháng này chung sống từ sáng đến tối, hai người đã sớm tìm hiểu sở thích và thói quen của đối phương. Mộ Tĩnh Vân có chút yêu thích rượu, hơn nữa khác với sinh hoạt của man tộc ở đại mạc, y không thích rượu mạnh, chỉ thích hương thơm *thuần hậu* (đậm đà) của Trúc Diệp Thanh*, chẳng qua bởi vì nguyên nhân là tửu lượng không tốt, cho nên chỉ dám uống một bình nhỏ sau khi ăn xong, cũng không dám uống quá nhiều.

(*Trúc Diệp Thanh (竹叶青): rượu được làm từ 54 loại thảo dược quý và 5 loại gạo nếp, hương vị say lòng người khó quên mà còn có tác dụng tốt cho sức khỏe, đặc biệt đem đến giấc ngủ an lành cho người sử dụng.)

“Ta chỉ lên đây ngắm trăng mà thôi.” Liếc Hách Liên Dực Mẫn một cái, lại đem bầu rượu đổi qua tay bên kia, rõ ràng không có phần cho hắn…

“Nhỏ mọn!” Thấy cử động của y, nhãn thần Hách Liên Dực Mẫn bất thiện…

“Muốn uống sao không tự mình đi lấy.” Lơ đễnh hớp một ngụm nhỏ, ngẩng đầu dùng cằm hất về phía trù phòng.

“Ta uống của ngươi là được rồi.” Thấy cái miệng nhỏ nhắn đưa tới cửa, Hách Liên Dực Mẫn cũng không khách khí, cúi đầu xuống, bàn tay thuận thế nâng cằm Mộ Tĩnh Vân lên, hai môi giáp nhau, cũng không phải lại *trộm hương* (hôn lén) như trước, mà là hôn tinh tế, trằn trọc dây dưa…

“Ưm…” Trong lòng cả kinh, phản ứng không kịp, vừa đúng lúc đôi môi bị lấp kín phát ra một tiếng kêu nhỏ sợ hãi, đầu lưỡi trơn trượt của Hách Liên Dực Mẫn liền thừa cơ tiến vào miệng y – rượu ở trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, lưỡi của hai người lại vô tình khác nhau.

Một người mù mịt cho nên tâm loạn, chỉ lo nhanh chóng lách người né tránh; một người cười thầm liên tục, dục rõ ràng trong mắt càng ngày càng áp sát…

Trốn tránh, truy đuổi, chơi đùa, dây dưa – vừa hôn xong, Mộ Tĩnh Vân yếu ớt ngã vào trong lòng của Hách Liên Dực Mẫn cúi đầu thở hổn hển, lúc này trong đầu đã hoàn hồn, mới giật mình phát giác bản thân mình cũng trong lúc vô tình từ né tránh dần dần biến thành tiếp nhận, cuối cùng lại còn có chút nghênh đón… Kinh nghiệm tình trường của Hách Liên Dực Mẫn, những cách ve vãn trêu đùa dĩ nhiên cũng là một trong những cao thủ, mình đã sai lầm một lần, nghìn vạn lần không thể lại giẫm lên vết xe đổ…—— Chỉ là một thời gian ngắn, nhiều ý nghĩ cuồn cuộn chảy qua trong đầu Mộ Tĩnh Vân, trong lòng không những nhắc nhở mình không thể sơ suất – người này nguy hiểm, chớ có đến quá gần hắn!!

Trong lòng nghĩ vậy, cơ thể cũng theo đó mà chuyển động, khí tức tuy rằng còn chưa bình ổn, nhưng cũng không dám trì hoãn lâu, liền lấy tay ra sức đẩy Hách Liên Dực Mẫn một cái, muốn đẩy hắn cách xa mình, lại không nghĩ được rằng lực trên tay mạnh, nhưng người trước mặt kia lại không nhúc nhích, vừa giương mắt nhìn, chỉ thấy người nọ nhìn mình cười tà mị, từ nhãn thần đến biểu cảm rồi tư thế đều không khỏi không lộ ra tác phong suy nghĩ không đứng đắn…

Trong lòng cả kinh, cũng không quản được nhiều như vậy, tay chân luống cuống thoát khỏi cánh tay của Hách Liên Dực Mẫn đang ôm bên hông y, nhanh chóng dời qua chỗ bên cạnh vài tấc, mặc dù không phải là quá xa, nhưng cuối cùng cũng có một khoảng cách, dù sao vẫn dễ chịu hơn khi hai người mặt đối mặt miệng dán miệng dính chung một chỗ…

“Ngươi sợ ta?” Thấy Mộ Tĩnh Vân giống như là đang tránh cừu nhân vậy, vội vã lui ra ngoài từ trong ngực hắn, Hách Liên Dực Mẫn cũng không có hành động gì, chỉ là ngay tại đó nghiêng người nằm xuống, tay trái gấp lại chống một bên đầu, tay phải bỗng nhiên duỗi tới, dùng hai ngón tay ý loạn tình mê ở phía sau Mộ Tĩnh Vân, mà rượu từ trong miệng chảy ra thấm ướt ngưng đọng làm cho cánh môi như phủ lên một lớp bóng, rồi thu hồi tay lại, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm môi khiêu khích…

“Ai nói ta sợ?” Chột dạ cao giọng nói một câu, Mộ Tĩnh Vân có hơi chật vật thu hồi ánh mắt si dại, thậm chí vì che dấu việc tâm tư mình bị nhìn thấu, mà nghiêng đầu uống từng ngụm từng ngụm rượu – bị hơi thở mị hoặc kinh của Hách Liên Dực Mẫn làm cho toàn thân mềm nhũn ra, ánh trăng sáng chiếu tỏ làm cho người trước mắt giống như ngọc như ý, tựa hồ là được màn đêm tăng thêm cho một thứ mị lực thần kỳ, khiến người khác không cưỡng nổi mà đều ngây cả ra…

——Đêm khuya, ánh trăng, nam nhân nguy hiểm – hết thảy những điều này vô luận nhìn thế nào cũng khiến y không an tâm, thậm chí ở nơi sâu thẳm dưới đáy lòng, vẫn có một vài dự cảm *bất tường* (chẳng lành)…

“Vậy ngươi sợ cái gì?” Tà tà cười một tiếng, nam nhân cúi người về phía trước, cánh tay lại lần nữa duỗi tới——

“Ta đâu có sợ cái gì…” Tưởng là Hách Liên Dực Mẫn lại muốn cợt nhã y, Mộ Tĩnh Vân khẩn trương mộ trận, lại muốn lui về phía sau, nhưng không nghĩ rằng cánh tay dài của Hách Liên Dực Mẫn tuy là lướt qua, mục tiêu lại là bầu *thanh tửu* (rượu Trúc Diệp Thanh) trong tay mình mà thôi…

“Vậy ngươi đang suy nghĩ gì?” Khác với Mộ Tĩnh Vân uống từng ngụm đầy, Hách Liên Dực Mẫn chỉ là nhàn nhạt uống vài hớp, từ từ nuốt xuống, tinh tế thưởng thức…

“Ai cần ngươi lo…” Bị Hách Liên Dực Mẫn vô hình chiếu tướng một quân, lửa giận trong lòng lại không thể nào phát tiết, luôn cảm thấy bầu không khí tối nay giữa hai người có phần kỳ dị, nhưng y lại không dám phá vỡ, dù sao bây giờ chỉ là tự trong lòng y loạn tưởng, thật muốn nói ra thì mất mặt vẫn là y… “Ta muốn đi ngủ.” Đắn đo suy nghĩ, vẫn cảm thấy ở chỗ này không ổn, không bằng chạy trước, minh triết bảo thân* mới là thượng sách.

(*Minh triết bảo thân (明哲保身): người không biết tự giữ mình)

“Trả lời ta.” Mộ Tĩnh Vân muốn chạy, Hách Liên Dực Mẫn lại không đáp ứng, lại hôn đôi môi mỏng đang nhẹ nhàng mím lại, đôi môi khẽ mở, lại cường thế không cho phép kháng cự, mở ra khớp hàm đang cắn chặt của Mộ Tĩnh Vân, cưỡng bách y cùng nhau quấn quýt môi lưỡi…

“Ưm…” Phát ra một tiếng rên rỉ không tự chủ được, vô lực phản kháng sự thô bạo cướp đoạt của Hách Liên Dực Mẫn, khí lực trong cơ thể cũng tựa hồ như theo cái hôn này mà bị hút hết, ngay cả một chút khả năng gắng sức chống đỡ bản thân cũng tìm không ra, toàn thân mềm nhuyễn vô lực, ngay cả suy nghĩ cũng bị đảo loạn đến *nhất tháp hồ đồ* (rối tinh rối mù)…

Căn bản không biết Hách Liên Dực Mẫn buông y ra khi nào, chỉ biết mình sau đó hầu như ngay cả hô hấp cũng đều giống như không thể duy trì lâu được, khí tức trong ***.g ngực đại loạn, toàn bộ máu đều tụ lên hai gò má, không biết là bởi vì mình lúc trước rót nhiều, hay là cái hôn đầy mùi rượu của Hách Liên Dực Mẫn sau này, lúc này Mộ Tĩnh Vân cuối cùng bỗng nhiên cảm thấy mình có chút say——

Trăng sáng giữa trời, nhìn thấy dáng vẻ cười nhẹ xinh đẹp của Hách Liên Dực mẫn, trong đầu không nhịn được mà nóng lên, lại nhìn thoáng đôi môi mỏng hiện ra màu đỏ tươi cùng ướt át do rượu nguyên chất, cuối cùng chẳng biết tại sao bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ muốn âu yếm – thân thể *tùy tâm* (theo lòng) mà di chuyển – khi Mộ Tĩnh Vân phục hồi lại ý thức của mình, môi y và môi Hách Liên Dực Mẫn lại lần nữa dán cùng một chỗ không có một khe hở nào…

—— Trong đầu đột nhiên một mảnh trống rỗng, trong chốc lát Mộ Tĩnh Vân có chút luống cuống cả lên, nhưng không đợi y phản ứng, Hách Liên Dực Mẫn liền hành động trước, xoay người một cái, đem y đặt ở dưới thân: “Ngươi đốt lửa, ngươi phải có trách nhiệm dập tắt nó!”

“Đợi một chút…” Bị Hách Liên Dực Mẫn đè ở dưới thân, Mộ Tĩnh Vân chợt có chút thanh tỉnh lại, lập tức muốn đứng dậy phản kháng, lại bị nam nhân trên người đè tới lực bất tòng tâm, hai tay cũng chẳng biết từ lúc nào bị bắt chéo sau lưng ở dưới thân, tuy là còn muốn phản kháng thoát khỏi, cũng không có cơ hội nào…

“Chờ cái gì? Ngươi không phải muốn “ngủ” sao?” Tác phong không đúng đắn của nam nhân lộ rõ, cũng không nói những lời vô ích với y nữa, ôm ngang y đứng dậy, tiêu sái đáp xuống đất một cái, đi về phía trước mấy bước, Mộ Tĩnh Vân cũng cảm giác được, mình vừa bị đặt xuống một nơi ấm áp lại mềm mại – trên giường…

“…” Mặc dù trong lòng đã loạn thành một đoàn, nhưng theo bản năng vẫn cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, cho nên vừa mới bị thả trên giường, Mộ Tĩnh Vân giống như là bị phỏng ưỡn thẳng người, hoảng hốt dùng mọi cách muốn xoay người bỏ chạy, nhưng chân còn chưa kịp giơ lên, trên người liền “xoạt”mát lạnh, trong nháy mắt, đã bị Hách Liên Dực Mẫn cởi hết sạch…

“Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát?” Buồn cười nhìn, lập tức kéo chăn qua đắp lại cảnh xuân Mộ Tĩnh Vân, Hách Liên Dực Mẫn đưa tay lên rút cây trâm bạch ngọc trên đầu Mộ Tĩnh Vân xuống, tóc đen lập tức xõa ra, lấy một lọn tóc cầm trong tay thưởng thức, thời khắc này, nhãn thần của Hách Liên Dực Mẫn mang theo sự khiêu khích rõ rệt, còn mang theo sự xâm chiếm không cần nghi ngờ…

“Buông tha cho ta…” Hiện nay Hách Liên Dực Mẫn mang theo một thứ tà khí nhè nhẹ, còn giờ phút này giống như là có quen thuộc chồng chéo lên nhau với cảnh tượng trong ký ức, lúc này Mộ Tĩnh Vân cho dù lại không đồng ý đối mặt, cũng không cách nào lừa gạt mình nói y không biết Hách Liên Dực Mẫn muốn làm gì – chỉ là bởi vì lòng mình biết rõ không phản kháng được, cho nên mới ăn nói nhún nhường để Hách Liên Dực Mẫn buông tha cho y sao?

Y không biết…

“Không, ta muốn ngươi.” Thẳng thắn nói ra không được phép lại thẳng thắn cự tuyệt, Hách Liên Dực Mẫn lấn người về phía trước, đem đôi tay không ngoan khước từ hắn đặt ở trên đỉnh đầu của chủ nhân nó, hôn nhỏ vụn, cũng theo đó mà trượt xuống giữa cần cổ tái nhợt…

“Nhưng, nhưng mà, ‘Giải Nhụy’…” Tuy rằng bị hôn liên tiếp làm tiêu tan tâm thần, nhưng trong lúc mê loạn, lúc ấy Mộ Tĩnh Vân vẫn không muốn từ bỏ — chỉ một lần, liền làm cho bọn họ có Tranh Vân, y đã sợ muốn chết rồi, chẳng lẽ Hách Liên Dực Mẫn không đặt nặng ở trong lòng một chút nào sao?

“Ta đây làm cha còn không sợ, ngươi làm ‘nương’ thì sợ cái gì?” Hiểu rõ y đang sợ gì, Hách Liên Dực Mẫn cười ‘hừ’một tiếng, quyết định cấm người này có lòng dạ thảnh thơi mà nhớ đến chuyện này chuyện kia thì tốt hơn – hôn thấm ướt một đường xuống phía dưới, lướt qua ngực, xẹt qua bụng, cuối cùng đến nơi u mật…

“A!” Ngay cả đêm đầu tiên đó cũng không mãnh liệt thích như vậy, lưng Mộ Tĩnh Vân chợt cong lên, giống như cá lên bờ mà sợ hãi giãy giụa – tại sao lại có cảm giác mãnh liệt như vậy?

Y có phải thật đã say hay không?

—— Nếu không phải, vì sao trong lòng y ngoại trừ sự sợ hãi ở bên ngoài ra, lại còn có chút mong đợi bồi hồi ở trong lòng…

“Sẽ hơi đau, nhịn một chút sẽ qua…” Biết Mộ Tĩnh Vân đang căng thẳng và sợ hãi, Hách Liên Dực Mẫn nhẹ giọng an ủi, nhưng ở trong lời nói vẫn biểu lộ ý sẽ không vì vậy mà buông tha y – vừa dứt lời, lưng thẳng dậy, vật cực đại của Hách Liên Dực Mẫn không tha cho sự cự tuyệt mà xâm nhập vào trong thân thể thật chặt của Mộ Tĩnh Vân…

“Đau!!” Một khắc trước còn ở trong dục mê loạn, một giây kế tiếp, đã bị dị vật vô hạn mở rộng đến trướng nứt, cảm thấy đau đến nước mắt cũng chảy xuống, cơ thể bị chiếm đoạt hoàn toàn, suy nghĩ cũng bị chiếm cứ, Mộ Tĩnh Vân tuy đau đến nói không ra lời, nhưng vẫn như cũ không cách nào ngăn cản được người nam nhân ở trên người cường thế cướp đoạt y …

“Buông lỏng một chút, không cần nhớ những thứ *loạn thất bát tao* (lộn xộn, lung tung), cảm thụ ta, tin tưởng ta!” Nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đầy nước mắt, lời nói mê hoặc ở bên tai lập lại không ngừng, Mộ Tĩnh Vân dần dần trong đau đớn lúc ban đầu cảm nhận được từ chỗ sâu thẳm giấu trong cơ thể có một cỗ khoái cảm sâu sắc, hai tay không tự chủ được mà quấn lên thắt lưng cường tráng hữu lực của Hách Liên Dực Mẫn, muốn kéo hắn chặt hơn về phía mình…

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng va chạm, tiếng thét chói tai…

Cả phòng xuân ý khôn cùng làm người khác cũng phải đỏ mặt…

Truyện Chữ Hay