Tái hiện vai phụ hạng EX của ngôi trường danh giá

chương 2: hướng dẫn dành cho nhân vật phụ vô danh 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi không mơ.

Đôi lúc tôi còn không hiểu khái niệm ‘giấc mơ’ là gì.

Cha mẹ tôi kể rằng khi còn nhỏ, tôi thường hay nói về những giấc mơ.

Nhưng phải chăng chúng ta sẽ ngừng mơ vào khoảng thời gian mà cái tôi được hình thành?

Tôi không nhớ là đã từng mơ lần nào chưa.

Nhưng bây giờ thì tôi không biết đâu là mơ đâu là thực.

‘Đây là đồng phục học sinh mà...!’

Hiện tại tôi đang mặc bộ đồng phục của trường học.

Một cái thẻ tên có nền màu vàng tươi được thêu ngay trên ngực trái.

Một chiếc áo khoác có chiều dài quá khổ cùng một chiếc cà vạt đỏ.

Bộ đồng phục đơn giản này đến từ trường cấp hai mà tôi đã tốt nghiệp.

‘Mới vừa rồi mình còn ở trong phòng trọ mặc bộ đồng phục huấn luyện và nôn ra máu,...Vậy tại sao mình lại mặc đồng phục học sinh?’

Sau khi tốt nghiệp tôi đã quyên góp hết đồng phục cho các chương trình từ thiện.

Không thể nào còn bộ đồng phục trong phòng trọ được.

‘Tay và chân của mình có vẻ đã ngắn đi.’

Tôi nhìn lại đồng phục của bản thân và duỗi thẳng tay chân ra.

Do mất thăng bằng nên tôi suýt ngã.

Cảm giác này rất kỳ quặc, như thể cơ thể này không phải của bản thân vậy.

Nhưng thứ không đúng nhất lại nằm ở chỗ khác.

‘Mình không ho.’

Tôi không có ho và cơn đau đè nặng lồng ngực cũng biến mất.

Như thể tôi có lại cơ thể khỏe mạnh không còn bị mấy thứ như ung thư phổi nữa.

“Jo Uisin?”

“Á.”

Tôi giật mình.

Bên cạnh tôi còn ba người nữa.

“Yoon Sang Hoon.”

“M-Mình là Son Mingi. Mong được giúp đỡ nhiều hơn.”

Mọi người vừa nói chuyện với tôi vừa chỉ vào bảng tên của mình.

Mỗi người mặc một bộ đồng phục khác nhau, không rõ là cấp hai hay cấp ba.

Thật kỳ lạ khi bọn trẻ đều nói chuyện với tôi một cách gần gũi.

Bọn họ nghĩ tôi cùng tuổi vì cũng mặc đồng phục học sinh à?

Không thể nào...

“Cậu ngủ quên à? Dậy đi, sắp bắt đầu kiểm tra thực hành rồi đó.”

“Kiểm tra thực hành?”

“Khả năng hợp tác cũng nằm trong phần đáng giá, vậy nên cùng làm việc chăm chỉ nào. Mình tên là Jang Namuk”

Người tiếp theo lên tiếng là người cao nhất trong ba người mà có mang kính.

Sau màn giới thiệu của ba người thì đến lượt tôi.

Tôi bắt chước Yoo Sang Hoon, người chỉ nói ra tên bản thân.

“Jo Uisin.”

Mọi người đã giới thiệu xong về bản thân.

Bầu không khí tĩnh lặng và khó xử thường thấy khi những người lạ đứng chung với nhau.

Người phá vỡ nó là Jang Namuk.

“Làm ấm cơ thể trước đi. Chúng ta không thể bị chuột rút trong lúc thi được.”

Theo gợi ý của Jang Namuk, cả ba người kể cả cậu ta, bắt đầu khởi động.

Cả ba người có vẻ có thần kinh vận động tốt khi có thể di chuyển cơ thể một cách dễ dàng.

Trong các bài tập giãn cơ, họ thể hiện sự dẻo dai giống như một vận động viên thể dục.

Thời gian dừng trên không trong lúc tập nhảy tại chỗ.

Âm thanh nghe được khi đấm vào không khí như tiếng cắt gió...không, nó giống như xé gió ra thành từng mảnh.

Tôi không khỏi bị sốc khi thấy họ chỉ đang tập các bài khởi động.

‘Đây là ba vận động viên chuyên nghiệp à?’

Không biết tại sao nhưng tôi cảm giác thật thất bại.

Tôi đã không tập thể dục dù chỉ một lần kể từ khi tôi được chẩn đoán mắc bệnh nan y.

Tôi thậm chí còn không ra ngoài.

Bữa ăn của tôi chỉ bao gồm cơm, mì ramen và nước lọc do nhà trọ cung cấp.

‘Không đời nào mình đột nhiên di chuyển cơ thể được vậy cả.’

Nhưng có vẻ như tôi phải làm một bài kiểm tra thực hành với những người này.

Cho dù nó là giấc mơ, tôi cũng sẽ không thấy dễ chịu nếu như cuộc thi của họ bị phá hỏng vì tôi.

‘Thật kỳ lạ...!’

Tôi lại cảm thấy không đúng.

Cơ thể tôi thật nhẹ nhành.

Cảm giác như mọi gánh nặng trong cơ thể đều bị trút ra hết.

Mặc dù cỡ người đã giảm đi nhưng sự linh hoạt lại gấp nhiều lần so với khi còn khỏe mạnh.

‘Đây là mơ thật sao?’

Khi tôi đắm chìm trong suy nghĩ, ba người kia bắt đầu nói chuyện.

“Bài kiểm tra thực hành có vẻ khó...liệu có ổn không đây?”

“Chỉ cần không mắc lỗi lớn khi bắt đầu chương trình mô phỏng là được. Mình nghe nói kỹ năng thực hành ở đây và Học Viện Quân Sự tương tự nhau, và ở trường đó thì nó không quá khó.”

Son Mingi trông khá căng thẳng.

Jang Namuk cũng căng thẳng, nhưng cố gắng để nói chuyện một cách bình tĩnh.

Yoo Sang Hoon trông tương đối vô lo.

Cả ba tiếp tục cuộc nói chuyện khó hiểu mà không có tôi.

“Đúng rồi. Trường Ngân Quang cũng dùng chương trình mô phỏng mà.”

Tôi sắp vấp té khi nghe những gì Yoo Sang Hoon nói.

“Trường Ngân Quang?”

“...Đau ở đâu à?”

“Không.”

Tôi là bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối nhưng giờ thì tôi không cảm nhận được dù là một chút khó chịu.

Đầu óc tôi ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Trường Ngân Quang.

Không thể nào mà tôi không biết được.

Bởi vì đó là tên ngôi trường mà tôi đã nghe xuyên suốt trong 10 năm qua.

Trường trung học Ngân Quang là bối cảnh cho trò chơi ‘Cao trung Tinh Anh’.

<Ứng cử viên phù hợp sửa đổi hai chiều không gian tương lai ‘Jo Uisin’ đã xác định được vị trí hiện tại. Sử dụng kỹ năng Menu dành riêng cho ứng cử viên phù hợp sửa đổi hai chiều không gian tương lai ‘Jo Uisin’.>

Ting.

Âm thanh hướng dẫn phát ra từ đâu đó.

Khi tôi nghĩ về âm thanh thân quen đó, một cửa sổ với thiết kế quen thuộc xuất hiện.

Sự chuyển màu này, thiết kế này.

Tôi đã nhìn thấy nó 10 năm rồi nên không thể nào tôi không nhận ra được.

‘Đây là màn hình hệ thống thông tin của CTA mà!’

Theo phản xạ, tôi nhìn mục ở trên cùng Menu.

Ting.

Một khung cửa sổ màu xanh mở ra trước mắt tôi.

Vì phòng tập hiện tại khá tối nên màn hình sáng như vậy rất dễ nhận ra, nhưng có vẻ không ai ngoài tôi nhìn thấy được nó.

Có lẽ tôi là người suy nhất có thể nhìn thấy và sử dụng màn hình này nhờ kỹ năng ‘Menu dành riêng cho ứng cử viên phù hợp sửa đổi hai chiều không gian tương lai’.

-----

[Tên] Jo Uisin

[Danh hiệu] Ứng cử viên phù hợp sửa đổi hai chiều không gian tương lai, thí sinh lớp chín

[Chúc phúc] (Tải không thành công.)

[Tuyệt kĩ] (Phong ấn)

[Trạng thái] Bình thường

[Chỉ số toàn diện] Lv.10

-----

Nó rất giống trong game.

Thiết kế và cách sắp xếp trong màn hình đều giống.

Khi nhấn vào chỉ số toàn diện, các chi tiết như thanh HP, MP, sức mạnh vật lý, sức mạnh phép thuật, khả năng phòng thủ và sự nhanh nhẹn cũng được hiển thị tương tự.

Thậm chí là ‘Tải không thành công’, viết tắt là ‘TKTC’ cũng tương tự.

Thông thường cũng có trường hợp chỉ có cụm từ đó xuất hiện và không có gì hiện lên trên màn hình.

Đúng như mong đợi từ game rác, ngay cả trong trường hợp không biết là mơ hay thực này thì vẫn có lỗi.

‘Không biết mình có kỹ năng gì không.’

Tôi nhìn xuống phần kỹ năng.

---

[Kỹ năng]

Sử Dụng Mọi Thứ Lv.1

Menu Dành Riêng Cho Ứng Cử Viên Phù Hợp Sửa Đổi Hai Chiều Không Gian Tương Lai Lv.1

Giao Tiếp Với Vũ Trụ Siêu Việt Lv.1

Định Mệnh Lv.3

(Tải không thành công.)

---

Có những từ ngữ và kỹ năng không có tồn tại trong game.

Tôi nhớ đã nghe một vài từ trong số chúng ngay trước khi bị bao phủ bởi ánh sáng trắng.

‘Nó có liên quan gì đến phần thưởng khi hoàn thành chương cuối không?’

Sau khi nhấn vào phần thưởng khi hoàn thành chương cuối trong hộp thư, tôi đã bị ảo thính giác.

Tôi lục lại trong ký ức của mình.

‘Kết nối với Vũ Trụ Siêu Việt hoàn tất.’

‘Sàng lọc mức độ phù hợp của người chơi được kết nối.’

‘Người chơi ‘Jo Uisin’ được chọn làm ứng cử viên phù hợp cho việc sửa đổi hai chiều không gian trong tương lai.’

‘Sửa đổi thông tin, tiến hành đồng bộ hóa và dịch chuyển’

Nếu tôi đoán đúng, nguyên nhân hiện tượng ảo thính giác là do cái Vũ Trụ Siêu Việt này.

Có lẽ tôi trở thành ứng cử viên phù hợp cho việc sửa đổi hai chiều không gian trong tương lai và đến thế giới của CTA.

‘Mình không nghĩ toàn bộ đều đúng.’

Tôi cảm thấy như mình còn đang thiếu cái gì đó nhưng tôi chưa thể tìm ra nó.

Tôi quyết định hoãn việc phân tích và đọc kĩ mô tả về kĩ năng trước.

Ngoại trừ ‘Sử Dụng Mọi Thứ’, thì tôi không biết kỹ năng nào khác.

-----

[Tên kỹ năng] Sử Dụng Mọi Thứ

[Độ hiếm] SSR

[Cấp độ] 1

[Tác dụng] Sử dụng thuần thục tất cả vũ khí và áo giáp.

[Mô tả]

Kĩ năng giống như thiên phú hơn là kĩ thuật.

~

[Tên kỹ năng] Menu Dành Riêng Cho Ứng Cử Viên Phù Hợp Sửa Đổi Hai Chiều Không Gian Tương Lai

[Độ hiếm] EX (Không thể đo lường)

[Cấp độ] 1

[Tác dụng] Cho phép can thiệp siêu việt và xem dữ liệu của các vật thể tồn tại trong cùng một chiều.

[Mô tả]

Kĩ năng dành riêng cho cơ thể vượt qua bài kiểm tra mức độ phù hợp của Vũ Trụ Siêu Việt.

Pham vi sử dụng tăng lên tùy thuộc vào sự hiểu biết về chiều không gian và khả năng thích ứng của thân thể.

~

[Tên kỹ năng] Giao Tiếp Với Vũ Trụ Siêu Việt

[Độ hiếm] UR

[Cấp độ] 1

[Tác dụng] Giao tiếp với Vũ Trụ Siêu Việt

[Mô tả]

Giao tiếp với không gian đa chiều, không gian thời gian và các sinh vật vũ trụ sẽ mang lại gánh nặng to lớn lên tâm trí và cơ thể người sử dụng kỹ năng.

Nếu kết quả giao tiếp vượt quá khả năng tiếp nhận thông tin của người sử dụng, kỹ năng sẽ tự động bị hủy.

~

[Tên kỹ năng] Định Mệnh

[Độ hiếm] EX (Không thể đo lường)

[Cấp độ] 3

[Tác dụng] Gây nhiễu siêu thực

[Mô tả]

Kỹ năng hướng dẫn số phận người sử dụng dựa trên kinh nghiệm, kỳ vọng, suy nghĩ, mục tiêu, niềm tin,...

Kỹ năng có thể tăng hoặc giảm dựa trên cuộc sống người sử dụng kỹ năng trải qua và sẽ tiếp tục sống.

Được kích hoạt ngẫu nhiên.

-----

Có hai kỹ năng EX không thể đo lường ngoài tiêu chuẩn thông thường và không xác định được.

Một UR và một SSR.

Nếu chỉ xét tới độ hiếm thì đây là mức độ cao nhất trong số tất cả nhân vật mà tôi đã từng chơi từng trước đến nay.

‘Chỉ cần nhìn vào kỹ năng thì đây chính là một nhân vật cấp EX.’

Tuy nhiên, ngoài Menu ra, dường như không có kỹ năng nào có thể sử dụng được ngay bây lúc này.

‘Làm sao để mình vượt qua bài kiểm tra này đây?’

Khi tôi nghĩ về điều đó, có gì đó không hợp lý trong tình huống hiện tại.

Nếu đúng là dịch chuyển vào game thì nó vẫn có gì đó rất lạ.

Tôi bước vào thế giới của CTA, nhưng tại sao tôi lại mặc đồng phục cấp hai mà không phải đồng phục trường Ngân Quang?

‘Nghĩ lại thì, họ nói đây là bài kiểm tra thực hành, nhưng nếu nói về bài kiểm tra thực hành của trường Ngân Quang thì...’

Tôi nhìn lại 10 năm kinh nghiệm chơi game.

Đồng phục trung học cơ sở.

Bốn đứa trẻ, bao gồm tôi.

Bài kiểm tra thực hành tuyển sinh của trường Ngân Quang.

Phòng tập tối.

Khi tôi nghĩ về tất cả điều này, có gì đó hiện lên trong đầu tôi.

“Chúng ta là nhóm nào vậy?”

Tôi lờ đi bầu không khí lạnh lẽo đột ngột và gia nhập vào cuộc nói chuyện.

Kể cả nghe rằng tôi thật bất lịch khi kết thúc cuộc nói chuyện mà không báo trước, có một việc mà tôi cần kiểm tra ngay.

Tôi không nhớ được liền vì sự kiện đó đã xảy ra quá lâu.

Tôi hy vọng đây không phải là nhóm 13.

Nếu không phải là nhóm 13 thì tình hình này có thể được dễ dàng giải quyết.

Jang Namuk đẩy kính gọng sừng lên, nói:

“Nhóm 13.”

Tiêu rồi.

Tôi cố gắng chạy ra ngoài.

Tuy nhiên, ngay lúc tôi nắm lấy cửa phòng tập thể dục, những tia lửa bắn ra và âm thanh cảnh báo vang lên.

Truyện Chữ Hay