Những game thành công đến mức cả nước biết đến được gọi là game quốc dân, còn những game có kết thúc thảm bại được gọi là thất bại quốc gia.
Ở Hàn Quốc, không có game quốc dân, nhưng có game thất bại thảm hại.
Tính tới nay, trò chơi này đã được phát hành được 10 năm.
Game mobile nhập vai ‘Cao trung Tinh Anh’, viết tắt là ‘CTA’.
Một thời đại đầy sự biến động bởi các sự kiện Va Chạm Với Thế Giới Khác.
Trường cao trung Tinh Anh, nơi đào tạo những người chơi có khả năng đặc biệt.
Đây là một game mobile nhập vai lấy bối cảnh học đường, cho phép bạn điều khiển vô số nhân vật khác nhau để thúc đẩy cốt truyện hoặc hoàn thành nhiệm vụ.
CTA đã có một khởi đầu tuyệt vời khi trở thành chủ đề nóng hỏi chỉ với màn mở đầu.
Chi phí phát triển và quảng bá cao chưa từng có trong cộng đồng game thủ.
Bài hát mở đầu được hát bởi ca sĩ nổi tiếng tài năng hàng đầu bảng xếp hạng âm nhạc.
Các nội dung liên quan được phát sóng trên các sóng phát thanh, truyền hình cáp và các đài truyền hình tổng hợp vào khung giờ vàng.
Áp phích được dán đầy trên mọi xe buýt, trạm xe, tường tàu điện ngầm và cửa dán.
Các biểu ngữ và video quảng cáo được đăng khắp các trang mạng.
Cũng không quá khi nói rằng trên khắp cả Hàn Quốc, không có người nào chưa thấy qua quảng cáo của CTA.
“Mình tìm thấy được game có thể gắn bó cả cuộc đời rồi!”
Khi nằm trong ba triệu người chơi đăng ký trước, tôi đã nghĩ như vậy.
Ngày mà CTA ra mắt là sau đợt thi tốt nghiệp một ngày.
Tôi, người rất rảnh rỗi sau khi hoàn thành xong đợt kiểm tra, lao đầu liền ngay vào game cùng với ba triệu người chơi khác.
Nhưng đối với vô số game thủ khác, CTA đúng là thất bại để đời.
Các nhân vật, kĩ năng, vật phẩm đều khiến game trở nên mất cân bằng.
Ngày qua ngày, số lượng lỗi trong game cứ tăng dần lên mà không được sữa chữa đàng hoàng.
Bảng điều khiển vô cùng khó khăn, thứ mà người ta không biết đó là do dụng ý của nhà phát hành hay muốn khiến người chơi cảm giác mình dở như hạch.
Một số phần game thì cứ lặp đi lặp lại, phần thưởng lại nhỏ, còn không cho tính năng tự động.
Nếu bạn loại trừ tính năng ‘Yêu cầu sự trợ giúp từ nhân vật chơi khác’, thì đây chỉ có chế độ chơi đơn và thiếu đi rất nhiều yếu tố đồng đội.
Đáng giá 0 sao cứ tiếp tục tăng lên, phần review thì tràn đầy các lời lẽ nhục mạ và quyết tâm nghỉ game.
Nhưng mà vẫn còn một số người chơi có ý trí kiên định chịu đựng được.
Mặc dù quá nhiều vấn đề xuất hiện nhưng không phải game không có điểm mạnh.
Hình ảnh minh họa xinh đẹp với chất lượng đỉnh nóc.
Giao diện nhân vật lẫn đồ họa trong game đều xuất sắc.
Kết cấu nhân vật vô cùng chi tiết và hấp dẫn.
Những fan trung thành khó lòng mà rời bỏ được tựa game này.
Nhưng nó cũng không được kéo dài lâu.
Một cốt truyện không hề có hi vọng lẫn tương lai đánh đổ ngay cả những tâm lý cứng cỏi nhất.
[Cảm ơn game rác này đã tệ ngay từ lúc bắt đầu, giờ thì hoàn tiền đi]
[Tôi cũng nghỉ game đây, nghĩ sao mà mọi nhân vật mà tôi build, gia đình, thầy cô, bạn bè đều chết hết. Cho hỏi có ai được hoàn tiền thành công chưa, cho xin info với. Cảm ơn.]
[Bởi vì thầy giáo yêu thích nhất của tôi là anh Jeokho giờ cũng chết luôn rồi, cầu các nhà phát hành cút hết hộ cái. Mấy bạn cũng nghỉ chơi nhanh đi. Tôi hiểu hết mà, nhưng chắc tôi cũng phải đi xem trang hoàn tiền chút đây.]
[Nghĩa vụ quân sự tới đúng lúc tôi muốn quên đi cái game này. Hên đúng không?]
[Cái cốt truyện khó thở vô cùng, tôi nghĩ vậy là đủ rồi. Nghỉ đây!]
[Không nói nhiều. Xóa game. Để cái não của bạn sống đi.]
[Quản lý group game nghỉ đây. Nếu không ai ứng tuyển vị trí này trong 3 ngày tới thì nó sẽ được chuyển giao ngẫu nhiên.]
Sau khi hé lộ việc phần lớn nhân vật trong cốt truyện đều bị tàn sát.
Forum cộng động game của CTA rúng động và các fan sót lại đều gục ngã.
Sau sự kiện này, người ta gọi đó là ‘Sự sụp đổ của CTA’.
Và những lời như vậy dần dần lan truyền trong cộng đồng game thủ.
‘Đừng dây vào vũng bùn Cao trung Tinh Anh’
CTA là một thảm hại hiếm có được in sâu vào lịch sử của cộng đồng game thủ.
Họ nói chỉ có nhà phát hành trò chơi hay mấy tên quái dị mới chơi cái game này, mà cái nào cũng nguy hiểm, tốt nhất đừng dây vào.
Trong lúc đó, tôi cứ nghỉ rồi lại quay lại game, liên tục nghe thấy từ ‘quái dị’.
Cứ mỗi khi cốt truyện được cập nhật là lại có thêm nhiều nhân vật chết đi một cách đau đớn.
Tinh thần của những nhân vật sống sót cũng bị sụp đổ.
Cho dù thế tôi vẫn chịu đựng chờ đợi để đọc cốt truyện mới nhất.
‘Nếu có thêm một ai chết nữa, mình chắc chắn sẽ nghỉ game!’
Tôi thật sự nghĩ như vậy vào những khoảng khắc đó.
Tuy nhiên, dù đã nghĩ như vậy, dù các nhân vật chết đi đã nhiều gấp đôi, nhưng tôi vẫn chưa nghỉ game.
Có lúc, tôi còn không nghỉ game giữa chừng, việc mà tôi đã làm một vài lần.
Thậm chí sau khi tham gia vào quân ngũ, tôi vẫn tiếp tục chơi game dùng hết sạch 3 giờ đồng hồ điện thoại cho phép.
“Cậu út.”
“Vâng, binh nhì Jo Uisin xin báo cáo!”
“Cậu đang chơi game gì thế?”
“...Cao trung Tinh Anh ạ.”
Không khí trong doang trại bỗng trở nên nặng nề.
Trung sĩ Choe, người đang cầm điện thoại trên một tay và tay kia cầm remote TV há hốc mồm.
Ánh mắt trung sĩ Choe như đang nhìn một tên đầu đất vừa mới chui lên vậy, anh ta nói với tôi:
“Huh, đúng là tên khốn đáng thương.”
Tôi được đối xử như tên khốn đáng thương cho đến ngày xuất ngũ.
Cho đến khi trung sĩ Choe xuất ngũ, nhờ vào quy tắt ‘Đừng đụng vào tên khốn đáng thương này’, cuộc sống trong quân ngũ tương đối thoải mái.
Nhưng cho đến khi hạ sĩ Gâu, à không, hạ sĩ Gye trở thành trung sĩ Gye, tôi liên tục bị bắt nạt cho đến khi xuất ngũ.
Một vài năm sau, tôi đúng nghĩa trở thành tên khốn đáng thương.
“Đây là ung thư phổi giai đoạn 4”
Tôi không biết thứ tôi nghe bây giờ có đúng không.
Đây không phải là thứ mà một game thủ, người thậm chí còn không đủ tiền mua một điếu thuốc, nên nghe.
“Mặc dù việc này khá hiếm, nhưng cũng có trường hợp ung thư phổi phát triển đến giai đoạn 4 mà không có một dấu hiệu nào.”
Thêm câu ‘Nhiều người không hút thuốc cũng có khả năng bị ung thư phổi’.
Sau đó bác sĩ có nói thêm vài thứ nữa.
Hơn phân nữa lời bác sĩ nói đều vào tai này trôi ra tai kia.
Nhưng tôi vẫn hiểu một số thứ.
Nếu sớm, thì tôi sẽ chết trong vòng 6 tháng.
Nếu tôi tiếp nhận điều trị và có tiến triển tốt, thì tôi có thể sống thêm 3 năm nữa.
Cho dù tôi có đăng ký bảo hiểm y tế, thì khi không có việc làm, tôi cũng không thể chịu được tiền viện phí lâu dài.
Sau khi nói sẽ nghĩ về việc đó, tôi không đến bệnh viên thêm một lần nào nữa.
Tôi mất đi gia đình lúc còn học cấp 2 và sống nhờ nhà họ hàng, sau đó tốt nghiệp trung học phổ thông.
Tôi tốt nghiệp đại học sau 4 năm nhiều lần nghỉ đi làm để kiếm tiền sinh hoạt và học phí rồi lại quay lại tiếp tục học.
Cơ hội việc làm do giáo sư giới thiệu cũng được trao cho người đi cửa sau, trong một năm đó tôi đã luôn trong trạng thái tìm kiếm việc làm.
Tôi sống sót nhờ vào việc làm thêm giờ và cuối cùng cũng thành công có được công việc vào cuối tháng này.
Vậy nên tôi cần một số loại giấy tờ kiểm tra sức khỏe định kỳ, giờ thì tôi nhận được kết quả chẩn đoán bệnh nan y giai đoạn cuối.
Một cuộc đời đáng sống dù có nhiều khó khăn đã xảy ra lại kết thúc như thế.
Tôi trở thành một kẻ nghiện game.
Từ trước tới giờ tôi vẫn chỉ là một game thủ bình thường, có một vài hoạt động xã hội.
Tuy nhiên, giờ tôi nhốt mình trong căn trọ, dừng hết tất cả mọi hoạt động bên ngoài lẫn giao tiếp xã hội, và chỉ nhìn chăm chăm vào điện thoại với đôi mắt trũng sâu.
Cuối cùng tôi trở thành kẻ nghiện game không vì lý do gì cả.
‘Một trong những lý do khiến mình bị ung thư chắc hẳn là do cái game này.’
Tôi nhiều lần than thở về việc bị ung thư trong lúc chơi CTA.
Nhưng cho dù tôi có bị ung thư hay việc chuẩn bị chết đi thì tôi vẫn không thể bỏ được tựa game này.
Dạo gần này cơn ho dần trở nên nặng hơn.
Trong đó thường lẫn với máu hai đến ba lần mỗi ngày.
Nhiều khi tôi không thể ngủ được vì cả cơ thể đau quá sức chịu đựng, đến mức tôi nghĩ mình sắp chết đi.
Đến lúc này thì ngay cả thuốc giảm đau bán ở tiệm thuốc cũng không thể đỡ hơn được tí nào.
‘Đã đến lúc chết rồi sao?’
Tôi vẫn ổn khi chơi game, nhưng trong lúc bảo trì, đầu óc tôi không thể ngừng suy nghĩ về cái chết.
Tôi phải làm mới lại cổng thông tin của game để đánh lạc hướng bản thân.
Bài viết trên trang chủ thay đổi.
[Tuyệt tác game mobile CTA Cao trung Tinh Anh sẽ ra mắt chương cuối trong hôm nay!]
Sắp chết hay gì đi nữa, những câu chửi thề lập tức xuất hiện.
Tôi nhấn ngay vào bài viết và bình luận:
[jo2god111: Tại sao bài viết về cái game thảm hại này lại được đăng trên trang tin chính thống vậy? Tuyệt tác gì chứ. Nếu các người có đủ tiền để đưa cho phóng viên thì dùng tiền đó vào các bản vá lỗi hay sửa bugs đi.]
Chỉ trong vài phút, các bình luận đã được đăng dưới phần của tôi.
[kye777ing: Thiệt sự. Người chơi CTA cũng đã rời đi hết rồi, mà cái game rác rưởi thảm hạiiiiiiiiiiii này vẫn chưa bị xóa sổ hả? Tôi thật sự không thể ngồi chung nổi với mấy thằng khốn chơi cái cái trò này luôn đấy.]
Cũng đúng khi nói CTA là một game thất hại.
Nhưng tôi càng chịu đựng những lời lẽ vô nghĩa, thì tâm trạng của tôi dần trở nên tồi tệ.
Ngay cả khi bạn muốn chế giễu cái game này, thì ít nhất cũng phải để người chơi nó làm điều đó chứ?
Đúng là tôi chế nhạo nó, nhưng đó cũng là cái linh hồn thối nát của người chơi của cái game thất bại này.
Tôi hấp tấp trả lời.
[jo2god111: Nói vậy hơi khắc nghiệt rồi. Bạn đã thử chơi trước khi chế giễu nó chưa?]
Sau đó, một loạt phản ứng bùng nổ dưới phần bình luận của tôi.
[zxYJ0008xz: jo2god111 gì vậy ba, ông bị bệnh à?]
[kye777ing: Mày khùng hả? Nhìn lại bình luận mà mày viết đi rồi quay lại.]
[dudtn90: Thôi, đừng quan tâm mấy đứa tạo chú ý như này nữa.]
[rkrehrl12: Bảo vệ bản thân mày trước bị kiện đi, *chửi rủa* *chửi rủa*]
Đúng là đó là bình luận tôi viết, nhưng nhìn từ trên xuống dưới thì thực sự cũng giống cái gì đó thật.
Chẳng mấy chốc phần bình luận một nửa tràn ngập những lời chửi rủa về game, một nửa chửi tôi.
Tôi không thể đưa ra bất kỳ lời phản bác nào và sau khi bị tấn công dồn dập trong phần bình luận, tôi tắt trang tin tức đi khi thời gian bảo trì CTA đã xong.
‘...Mình sẽ chết sau khi xem xong cái kết.’
Tôi ngả lưng lên chiếc giường nhỏ trong khi chờ game cập nhật.
Trong lúc phiên bản mới đang được tải về, tôi lấy ra một bìa sơ mi và sổ tay thông tin.
Bìa sơ mi chứa đầy những chiến lược tôi tự sắp xếp được in ra giấy A4.
Tổng cộng là 8 quyển với 500 trang mỗi cuốn, thứ mà sẽ bị đánh giá tiêu cực ‘Ai mà thèm đọc cái này?’ ngay nếu bị nhìn thấy.
Tôi ném những cuốn này ở dưới giường để khi nào muốn đọc thì sẽ tìm được ngay.
Khi tôi vừa mới cầm lên đọc những trang giấy viết đầy các ghi chú mà tôi để lại thì cập nhật cũng đã hoàn tất.
‘Liệu mọi thứ có kết thúc trong hôm nay?’
Sáu tháng mà bác sĩ nói đã qua từ lâu rồi.
Trong tình huống mà tôi có thể chết bất kỳ lúc nào, thời gian và sức lực còn quý hơn cả vàng.
Nhưng tôi dùng hết chúng cho cái game này.
*****
Cuộc đấu trang kéo dài hàng giờ kết thúc.
‘Hết rồi’
Không đời nào tôi có thể tưởng tượng một kết thúc tệ hại như vậy, không có ước mơ, hi vọng, hay sự nhân từ nào.
Đến cuối cùng thì, không có thứ gì được bảo vệ, cũng không một ai được cứu.
‘Baek Ho-gun’, nhân vật chính và tốt nhất của tôi, người ở lại với tôi đến khoảng khắc cuối cùng.
Ngay cả anh ấy, cũng mất đi mọi thứ trong bàn tay tàn ác của biên kịch và có một cái chết thảm thiết.
‘Biên kịch đúng là lũ chó chết.’
Tôi tưởng là tôi sẽ ổn cho dù là cái kết có tệ như thế nào đi chăng nữa.
Đúng hơn, nếu đó là một cái kết đẹp thì với một kẻ sắp chết và bị bỏ lại như tôi, sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên tôi nghĩ sai rồi.
Tôi đã chờ mong một cái kết có hậu.
Dù là tôi đã nghỉ game một vài lần, vì câu chuyện mà tôi đọc quá đau đớn, nhưng cuối cùng tôi vẫn quay trở lại, không phải vì tôi là một tên lập dị thích tận hưởng nỗi đau.
Nếu lý do chỉ là thế, thì không lý nào tim tôi lại đau thắt lại như bây giờ.
‘Mình không thể bỏ được cái game này vì mình đã mong đợi một cái kết có hậu à?’
Tôi lờ mờ nhận ra điều đó sau khi bị bệnh nan y và hoàn thành xong hết game.
Nhưng mà game đã kết thúc rồi.
Tất cả các nhân vật chơi được của tôi đều đã có một cái chết thậm tệ.
Và tôi cũng nhanh chết thôi.
Tôi cưỡng ép bản thân tắt game và quăng điện thoại vào trong góc giường.
Đinh!
Sau đó, như để phản đối, một tiếng chuông vang lên.
Đó là tiếng thông báo đến từ game CTA.
‘...phần thưởng khi hoàn thành chương cuối cùng?’
CTA, tựa game mà bị chỉ trích là chơi khó như dùng chân để chơi.
Chưa kể đến việc quảng cáo chèn mất luôn cả thông báo, ngay cả tin cập nhật còn chả buồn gửi, thì thay đổi đột ngột này là sao?
‘Thoạt nhìn thì nó có vẻ không phải là phần thưởng đáng giá gì mấy.’
Tôi không mong đợi gì nhưng vẫn tò mò.
Tôi phải xem coi nó là cái gì.
Như tư duy của một người nghiện game, trúng ngay kế của công ty điện tử.
Nghĩ là thế, tôi vẫn mở game lên với con mắt đờ đẫn.
Dù tôi có đợi lâu đến cỡ nào thì màn hình vẫn không chạy.
Thoát ứng dụng đi cũng không được.
Ngay cả khi tôi thử tắt nguồn điện thoại thì màn hình vẫn sáng.
Vì đây là điện thoại có pin tích hợp nên tôi cũng không thể trực tiếp lấy pin ra được.
“Aaa, sao lại có lỗi lúc này?! Khụ ưaaaa.”
Một tiếng ho phát ra khi tôi mở miệng.
Cái kết của trò chơi mà tôi chơi gần 10 năm.
Cảm giác thật vô lực.
Sự căng thẳng bùng nổ.
Sức chịu đựng của tôi bị giảm súc do chơi game trong khoảng thời gian dài và chống chọi với bệnh tật.
Cơ thể tôi nhanh chóng suy sụp.
Khục, khụ, ưaa, khụ...
Dần dần nó không còn giống tiếng ho nữa mà giống tiếng la hét hơn.
Giống như tiếng hét cuối cùng của một cái chết đau đớn.
Tôi lau miệng vì tưởng mình nhổ ra nước bọt, nhưng tay tôi được máu nhuộm đỏ rực.
< Kết nối với Vũ Trụ Siêu Việt hoàn tất. Sàng lọc mức độ phù hợp của người chơi được kết nối.>
Kế...Gì cơ?
Tôi bắt đầu bị ảo thính giác.
Kiểu này nguy rồi.
Tôi đoán đã đến lúc phải chết.
“Anh Uisin, em Seong đây. Anh ổn chứ?”
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa của thư ký nhà trọ Cheon Seong.
Những người thuê nhà khác có thể đã phàn nàn vì tiếng ho.
Có lẽ có nhiều người giống tôi cho đến tuần sau, cho đến khi có chỗ trống ở nhà an dưỡng cuối đời.
Nếu hôm nay tôi không chết thì tôi phải tới đó, dù có nằm trước phòng bệnh.
Vậy thì sẽ gây phiền toái cho Cheon Seong và cư dân xung quanh mất.
Cậu sinh viên cuối khóa Cheon Seong đã theo tôi từ những ngày đầu đại học.
Dù là sau khi chúng tôi gặp nhau dưới tư cách là thư ký phòng trọ và người thuê nhà thì thái độ của Cheon Seong cũng không thay đổi.
Cậu ấy cho tôi đồ ăn nhẹ và thuốc ho, nói rằng đó là đổi lấy bữa ăn mà tôi mua cho trước đó.
Cậu ấy là một đàn em đáng quý so với một kẻ sắp chết như tôi.
Tôi đã chuẩn bị cho trường hợp đột tử trong phòng trọ.
Một tờ di chúc và một ít tiền mặt để lo cho tang lễ.
Tên của Cheon Seong được viết trên phong bì.
<8...7...>
Trước hết tôi muốn nói là mình ổn nhưng tôi không thể trả lời được.
Tai tôi bị ảo thính giác và miệng thì cứ phun ra máu.
Ít nhất thì tôi đã cố gắng làm dịu cơn ho của mình bằng cách bịt miệng lại.
Nhưng khi cơn ho ngày càng trở nặng, âm thanh cũng trở nên to hơn.
Khụ, khục, hự, khụ, khục!
Cheon Seong bắt đầu đập vào cánh cửa mỏng.
“Anh ơi, mở cửa đi!”
Âm thanh kim loại va vào nhau vài lần, như thể Cheon Seong đang tìm chìa khóa, sau đó ổ khoá được mở ra với tiếng cạch.
<2...1...0.>
Gần như cùng lúc với thời gian cánh cửa mở, tầm nhìn của tôi được bao phủ bởi ánh sáng trắng.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
TN: Chào mọi người đến tới một trong những quyển truyện yêu thích của mình,
vì mình thấy ở Việt Nam ít bạn biết đến bộ này nên mình muốn dịch một ít để các bạn có thể cùng đọc và thưởng thức. Cảnh báo trước là bộ này no-romance nhaa, chủ yếu sẽ nói về tầng tầng các âm mưu và cuộc sống học đường ấm áp của nhân vật chính, hi vọng các bạn có thể tận hưởng được bộ truyện này.