Tiểu Hổ bưng cháo cùng mấy món điểm tâm, chậm rãi xốc màn lên đi vào, vừa đi vừa nói: “Vương gia, Trương thúc nói ngài bị trúng mê dược, chỉ có thể ăn cháo, phải mấy ngày nữa Vương gia mới có thể ăn thịt uống rượu.”
Tiểu Hổ một chữ cũng không thiếu thuật lại lời của Trương thúc thúc nói, sau khi đặt khay xuống, gã thật cẩn thận bưng chén cháo lên đưa cho Vương gia.
“Tiểu Hổ, Phong Nhi đâu?” Tiếp nhận chén cháo, nhưng Nhiễm Mục Lân lại không có ý ăn cháo, cất tiếng hỏi.
“Phu tử nói cái người còn sống bị bắt kia đã tỉnh, Tiểu Phong cùng tướng quân đã qua đó, hắn bảo con đem thức ăn tới cho Vương gia. Vương gia, ngài ăn mau đi. Con thấy cháo đã sắp lạnh.”
Tiểu Hổ rất nghe lời của Nhiễm Mặc Phong, cho nên nhất định phải làm cho Vương gia ăn cháo.
Nhiễm Mục Lân cười rộ lên, múc một muỗng cháo bỏ vào miệng, nói: “Tiểu Hổ a, con đi kêu Phong Nhi về đây, nói ta nhớ nó.”
“Nhưng Tiểu Phong đang đi gặp người còn sống a.” Tiểu Hổ có chút buồn rầu.
“Người còn sống chính là nhất thời không thể chết được. Bọn họ là nhắm vào ta, ta phải tự mình đi xem một chút. Nói với Phong Nhi, nó không về, ta sẽ không ăn cháo, kêu nó về ăn cháo cùng ta, rồi sau đó ta sẽ đi qua đó cùng với nó.” Nhiễm Mục Lân đặt chén cháo xuống, không ăn.
Tiểu Hổ gãi gãi đầu: “Vậy thì … con sẽ đi gọi Tiểu Phong về.” Nói xong, gã bỏ chạy ra ngoài.
Nhiễm Mục Lân nhíu chặt mi tâm, trong lòng biết chuyện lần này con nhất định sẽ không chịu bỏ qua, nhưng hắn không muốn để cho con tiếp tục truy sét, nếu không … con nhất định sẽ biết chuyện hắn tàn sát hàng loạt dân trong thành.
——
Trong phòng giam, Nhiễm Mặc Phong nhìn người còn sống bị treo ở trên tường, nói là người còn sống, cũng bất quá là một người đang hấp hối mà thôi. Cánh tay bị chém còn một nửa, tên thích khách này chính là tên suýt chút nữa đã giết chết Quế Vưu.
“Tiểu Phong, con về đi. Chút nữa tra hỏi đầy tàn bạo, con còn nhỏ.”
Trình Lượng cầm roi trong tay nói, gã không phải sợ sẽ dọa Mặc Phong, mà là sợ Vương gia trách tội. Dù sao người giết chết đám thích khách chính là thiếu niên tuổi đang đứng trước mặt gã a.
Màu đỏ trong mắt Nhiễm Mặc Phong vẫn luôn đỏ bừng, nó bước tới trước mặt người nọ, đề sát đầu mình vào, rồi nâng đầu của tên đó lên. Máu loãng thuận theo khóe miệng của thích khách chảy xuống, cánh tay bị chém đứt mặc dù đã được băng bó, thế nhưng máu đã nhuộm đỏ miếng vải trắng, cả người thích khác đâu đâu cũng là máu.
“Tiểu Phong.” Trình Lượng kêu lên.
“Vì sao?” Nhiễm Mặc Phong hỏi, vì sao muốn giết phụ vương của nó.
Thích khách giương mắt lên, nhìn thấy cặp mắt dị sắc kia, đầu tiên là dại ra, rồi sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Ha hả a...... Quỷ......”
Thích khách vừa nói xong, Trình Lượng đã rút đao ra, muốn chém chết tên thích khách.
“Trình thúc.” Vẫn nhìn chằm chằm thích khách, Nhiễm Mặc Phong kêu lên để cho Trình Lượng buông đao xuống, nó nắm chặt tóc của thích khách, nâng đầu của tên đó lên, “Vì sao, muốn giết phụ vương của ta.”
“Cẩu, vương, gia......” Thích khách cố sức nói từng chữ, “Hắn, đáng chết.” Nháy mắt, da đầu của tên thích khách sắp bị kéo xuống.
“Vì sao?” Con ngươi màu đen dần dần đỏ lên, Nhiễm Mặc Phong kiên trì muốn có đáp án.
“Ha hả, ha hả a......” Thích khách cười to lên, rồi đột nhiên há mồm phun về phía Nhiễm Mặc Phong một ngụm nước miếng.
Một ngụm nước miếng pha máu loãng dính vào trên mặt Nhiễm Mặc Phong, nó tăng sức ở trên tay, thích khách đau đến hét ầm lên.
“Vì sao?”
Trời âm trầm, nơi hoang dã tràn đầy tử thi, Quỷ tướng cầm trường đao đứng ở nơi đó, dưới chân là thi thể của địch nhân bị chém thành mấy khối. Mặt y không chút thay đổi mà nhìn tàn thi ở bốn phía, sau đó gọi chiến mã của mình đến, tiếp theo vung trường đao chỉ vào một thành trì kế tiếp.
“Vì sao muốn giết phụ vương của ta.” con ngươi màu đen của Nhiễm Mặc Phong đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.
“Hắn, vù vù...... Nên, a!” Chữ ‘chết’ còn chưa kịp nói ra, thì thích khách đã kêu thảm thiết lên. Đầu của tên thích khách đang chảy máu.
Buông tóc của tên thích khách ra, Nhiễm Mặc Phong lại thấp giọng hỏi: “Vì sao muốn giết phụ vương của ta.”
“Tàn sát hàng loạt dân trong thành, đồ, thứ...... Cẩu, vương, a ngô ngô!”
Cằm của thích khách bị một bàn tay cực nhanh kéo xuống, Nhiễm Mặc Phong không cho phép bất kỳ ai mắng phụ vương của nó. (o.O)
“Tiểu Phong.” Trình Lượng lại kêu lên, càng tiếp tục xem, gã càng hoảng sợ, Tiểu Phong tựa như biến thành một người khác.
Không đáp lại, Nhiễm Mặc Phong ấn lên phía sau cổ của tên thích khách, chỉ nghe ‘rột’ một tiếng, đầu của thích khách rũ xuống bất thường, cổ đã bị chặt đứt. Trình Lượng trợn to hai mắt, không dám hé răng.
“Trình thúc thúc.” Nhiễm Mặc Phong nhìn tên thích khách đã chết.
“A.” Trình Lượng nuốt nước miếng một cái.
Xoay người, nhìn Trình Lượng nói một câu: “Đem hắn đi mai táng.” Sau đó Nhiễm Mặc Phong rời khỏi phòng giam.
Khi cửa phòng giam đóng lại, Trình Lượng mới hoàn hồn mà lên tiếng: “Được, được.” Rồi gã nhìn về phía người đã chết, “Cha mẹ của con ơi, Tiểu Phong thật đáng sợ.” Cặp mắt màu máu kia thật đúng là dọa gã nhảy dựng.
Ra khỏi nhà tù, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu nhìn ánh mặt trời. Rồi nó giơ tay lên, để cho ánh mặt trời chiếu rọi lên bàn tay đó. Bàn tay này từng giết qua vô số người. Nhiễm Mặc Phong nắm chặt tay lại, buông xuống. Nó chỉ cần biết vì sao bọn họ muốn giết phụ vương, còn bọn họ là ai phái tới nó không quan tâm, nó sẽ không để cho bọn họ có cơ hội xuống tay lần thứ hai.
“Tiểu Phong, Tiểu Phong.” Tiểu Hổ từ xa chạy tới, thịt ở trên mặt vì chạy mà run run.
“Tiểu Hổ.” Bước nhanh tới trước, Nhiễm Mặc Phong đỡ lấy Tiểu Hổ.
“Vù vù, Tiểu Phong, Vương gia gọi ngươi, trở về, ngài ấy nói, nếu ngươi, không trở về, ngài ấy sẽ không ăn cháo.” Tiểu Hổ vừa thở hổn hển vừa nói, tay gã nắm chặt Mặc Phong, “Tiểu Phong, trở về đi. Vương gia nói, ăn cháo xong, ngài ấy sẽ cùng đi với ngươi tới đây.”
“Tiểu Hổ, ngươi đi từ từ về, đừng chạy.” Dặn dò Tiểu Hổ thành thật, sau khi đối phương gật đầu, Nhiễm Mặc Phong gọi Tướng Quân đến, nhảy lên ngựa. Nó cũng muốn mang Tiểu Hổ trở về, nhưng Tướng Quân lại không để cho những người khác cưỡi nó, ngay cả Nhiễm Mục Lân cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Phong, mau về đi.” Tiểu Hổ thúc giục.
“Ân.” Giục ngựa, Nhiễm Mặc Phong trở về gặp phụ vương.
Vén rèm lên, Nhiễm Mặc Phong còn chưa bước vào thì đã kêu lên: “Phụ vương.”
Người nằm chợp mắt ở trên giường vừa nghe thấy con đã trở lại, liền ngồi dậy: “Phong Nhi, lại đây ăn cháo với phụ vương.”
“Ân.” Nhiễm Mặc Phong rửa tay, cởi ngoại sam, rồi bước tới bên phụ vương.
“Nóng?” Để con ngồi vào bên người hắn, Nhiễm Mục Lân hỏi.
“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong đem cháo đưa cho phụ vương, muốn phụ vương ăn, nó cũng không nói bởi vì nó vừa mới giết người, cho nên không muốn mặc bộ xiêm y đó ngồi cùng một chỗ với phụ vương.
“Phong Nhi, phụ vương ở sa trường hàng năm, cho nên có một vài địch nhân cũng là chuyện thường, con đừng để ở trong lòng. Bất quá bọn chúng cũng chẳng làm được gì.”
Nhiễm Mục Lân vừa ăn cháo vừa khuyên bảo con, khi con tiến vào trướng thì hai tròng mắt vẫn đỏ bừng, hiển nhiên vừa rồi đã nổi giận. Người có thể làm cho con tức giận còn có thể là ai nữa chứ.
“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong hấp hé miệng, nhưng lại không nói tiếp.
“Meo, meo......” Nhìn thấy nó trở về, bốn con mèo con nhảy lên trên giường, trèo lên trên người Nhiễm Mặc Phong.
Nhiễm Mặc Phong ôm lấy một con nhẹ nhàng vuốt ve, không biết phải nói với phụ vương thế nào, người nọ đã bị giết.
“Phong Nhi, vừa nãy con tới nhà giam?” Nhiễm Mục Lân nhìn thần sắc của Nhiễm Mặc Phong, cất tiếng hỏi.
“Ân.” Ôm bốn con mèo con vào trong khuỷu tay, Nhiễm Mặc Phong cúi đầu không nhìn phụ vương.
Nhiễm Mục Lân cực kỳ để ý đến chuyện kia, nên quanh co lòng vòng hỏi: “Bọn họ có tra hỏi được gì không?” Hắn muốn hỏi chính là con có hỏi ra chút gì không.
Nhiễm Mặc Phong nghĩ nghĩ, đáp: “Nói vì sao muốn giết phụ vương.” Có nên nói cho phụ vương biết người nọ đã bị giết rồi không?
Phong Nhi đã biết?! Nhiễm Mục Lân trong lòng kinh hãi, làm bộ bình tĩnh hỏi: “Là vì sao?”
“Phụ vương tàn sát hàng loạt dân trong thành.” Mèo con làm cho Nhiễm Mặc Phong dần dần bình tĩnh lại, vẫn không nên nói cho phụ vương biết, để Trình thúc thúc nói cho phụ vương đi, nó nói không nên lời. Vẫn nghĩ đến chuyện mình giết người, cho nên nó không hề hay biết câu trả lời của mình đã đem phụ vương đánh vào vực sâu không đáy.
Phong Nhi đã biết! Chén cháo trong tay Nhiễm Mục Lân đổ hết lên trên tấm chăn.
...............
Kinh thành, Nhiễm Mục Kì buông thư xuống, sắc mặt cực kỳ không tốt. Sau đó lại cầm thư lên đọc lại lần nữa, tay y không ngừng run rẩy.
“Bệ hạ?” Khương Vịnh vội vàng kêu lên.
“Ngô Tam, có người ám sát Mục Lân.” Nhiễm Mục Kì tín nhiệm mà đưa thư cho Khương Vịnh, đối phương cầm lấy, vội vàng đọc. Còn chưa kịp đọc được hai hàng chữ thì thư đã bị một người cướp đi.
“Trú!” Nhiễm Mục Kì tức giận kêu lên, đã là lúc nào rồi mà người này còn muốn đối nghịch với y.
Trú bình tĩnh mà giương mắt nhìn Nhiễm Mục Kì, rồi đem thư đọc xong, sau đó thư ở trong tay hắn biến thành tro tàn. Khương Vịnh kinh hãi, sắc mặt Nhiễm Mục Kì trắng bệch.
“Hắn chết không được, không cần kinh hoảng như thế.” Lạnh lùng nói một câu, Trú lại ngồi xuống.
Nhiễm Mục Kì hít thật sâu mấy hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mục Lân là đệ đệ của trẫm! Là đệ đệ duy nhất của trẫm! Ngươi là cái tên máu lạnh thì hiểu cái gì?” Trong lòng không thừa nhận vì lời nói của người này mà an tâm rất nhiều.
“Ta là không hiểu.” Trú vẫn lạnh như băng mà lên tiếng, “Thay vì lo lắng cho hắn, không bằng lo lắng cho chính ngươi.”
“Ngươi!” Nhiễm Mục Kì rất muốn đem bát nước trà hất lên trên gương mặt ngàn năm không thay đổi kia, nếu không có người này, y sao phải đau đầu. Ngồi xuống, đỡ lấy cái trái, Nhiễm Mục Kì nhẫn nhịn đau đớn.
Trú liếc Khương Vịnh một cái, rồi phất tay hất gã ra ngoài, sau đó đóng cửa khóa trái.
“Khương Vịnh là thị vệ cận thân của trẫm.” Nhiễm Mục Kì đau đến nổi chỉ còn nói ra hơi, người này luôn hất Khương Vịnh ra ngoài. Y không thích ở một mình với hắn.
“Người vô dụng.” Một câu kinh thường, Trú đã đi tới phía sau Nhiễm Mục Kì, hai tay đặt lên trên trán của y.
“Đừng đụng trẫm!”
“Đừng lộn xộn!”
Hai người đồng thời lên tiếng, Nhiễm Mục Kì muốn tránh ra, nhưng lại không cử động được.
Ngón tay lạnh lẻo xoa ấn nơi đau đớn, Nhiễm Mục Kì cố áp chế không lên tiếng, nhưng chỉ một lát sau, y liền thoải mái mà rên rỉ lên: “Ngô......”
Con ngươi của Trú nháy mắt trở nên ám trầm, ngón tay hơi hơi dùng sức, ngón giữa cùng ngón áp út đi tới phía sau tai của Nhiễm Mục Kì.
“Ân......” Nhắm mắt lại, Nhiễm Mục Kì không hề phản kháng, thật sự rất thoải mái, đầu cũng không đau.
Thoái mái mà lâm vào mê man, sắc mặt Nhiễm Mục Kì lại khôi phục hồng nhuận. Từng hạt nút trên vạt áo bị cởi ra, trên người một trận lạnh lẻo, y chỉ cảm thấy hơi nóng trong phòng đang dần dần rời xa mình.
“Ngô ân......” Thở dài một tiếng, Nhiễm Mục Kì xoay người muốn ngủ. Long bào màu đen rộng mở, áo trong cùng nội y đều bị cởi ra, đôi tay khi nãy xoa ấn trán cho y, vào lúc này đang không ngừng dao động ở trên người y. Mà Nhiễm Mục Kì ngủ say nên chẳng hề hay biết. Quần áo được lấy hẳn ra, một con phượng hoàng lửa đỏ ở sau lưng y ẩn ẩn hiện lên.
“Ân......” Rên rỉ mang theo một loại cảm giác khác.
Đôi mắt của một người đen không thấy đáy. Ngón tay di chuyển theo đường nét con phượng hoàng, tiếp theo hắn cúi đầu, tóc đen bao trùm thân mình tuyết trắng, từng nụ hôn hạ xuống.
Trong mộng, một con phượng hoàng cùng một con rồng trắng đang dây dưa quấn lấy nhau, ánh lửa bốc lên tận trời.
–