“Meo...... meo.....” Bốn con mèo con màu sắc và hoa văn khác nhau ở bên chân Nhiễm Mặc Phong cọ đi cọ lại, có hai con muốn nhảy lên trên người nó, nhưng lại tìm không ra nơi đặt chân, nên gấp đến độ kêu lên in ỏi. Nhiễm Mặc Phong cúi người xuống, đem hai con mèo con kêu đến in ỏi kia đặt lên trên đùi mình, còn một tay kia vẫn luôn nắm chặt lấy tay phụ vương.
“Meo meo......” Tựa hồ nhận ra tâm tình của tiểu phụ thân không tốt, có một con chồm chân trước lên trên ngực nó, liếm liếm cằm nó, còn phát ra tiếng ‘grừ grừ’ thoải mái. Nhiễm Mặc Phong sờ sờ mèo con, rồi đặt mèo con lên trên vai mình, mèo con ngừng kêu ngồi chồm hổm ngồi ở trên vai nó, le liếm móng vuốt, ngẫu nhiên lại liếm liếm mặt nó. Còn ba con mèo con khác thì đi tới đi lui trên người nó, liếm tay nó, rồi khẽ cắn đầu ngón tay của nó.
Đỏ thẩm trong mắt dần dần nhạt đi, Nhiễm Mặc Phong sờ sờ mấy con mèo con mà nó vừa nhặt được hơn tháng, rồi quay đầu lại nhìn phụ vương đang mê man. Sau đó nó vươn tay phải lên, nhìn chăm chú thật lâu. Ngay tại vừa rồi, mấy chục người bị giết chết, hơn nữa không chỉ đơn giản là giết chết. Trận đại chiến hồi tám năm trước, năm ấy nó năm tuổi, đó là lần đầu tiên nó giết người. Nó không hiểu thế nào là sợ hãi, tựa hồ đối với máu tanh đã sớm chết lặng. Chẳng qua nó khi đó là một lòng muốn cứu phụ vương, nên chưa hề suy ngẫm về chuyện giết người này.
Mà vừa rồi khi nó chặt bỏ tay chân đầu của những người đó, nó lại chẳng có chút cảm giác nào, thậm chí còn muốn đem bọn họ bầm thây vạn đoạn. Tuyệt đối không thể tha thứ cho người có ý đồ thương tổn phụ vương, dù khi nó tuổi hay khi nó tuổi cũng vậy. Mấy năm nay, nó càng ngày càng cảm thấy tim của mình không còn ‘đập’ nữa, trừ bỏ những lúc ở cùng phụ vương ra.
Quỷ, đã rất nhiều năm không còn ai kêu nó như vậy nữa. Nó là con của phụ vương, nhưng nó cũng là quỷ. Nhất là sau khi nó giết người mà không chút cảm giác, nó lại càng thêm tin tưởng chính mình là quỷ tử.
Nắm tay thành quyền, nó giương mắt nhìn qua từng vết thương được băng bó của phụ vương, càng xem hai tròng mắt của nó càng trở nên đỏ bừng.
“Meo meo.” Mèo con không muốn, không muốn rời khỏi người tiểu phụ thân.
“Ở cùng phụ vương.” Trấn an mà vỗ vỗ chúng nó, Nhiễm Mặc Phong xoay người đi nhanh ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài quân trướng, một người lập tức xuất hiện ở trước mặt Nhiễm Mặc Phong: “Tiểu Phong, Vương gia thế nào rồi, bị thương có nặng không?” Là một thiếu niên mập mạp, trắng bóc đầy thịt.
“Tiểu Hổ, canh giữ ở đây, không cho bất luận kẻ nào tới gần.”
“Nga.” Tiểu Hổ rút đao ra, đứng canh ở cửa quân trướng.
Huýt sáo gọi ngựa yêu ‘Tướng Quân’ đến, Nhiễm Mặc Phong liền nhảy lên ngựa.
Bọn thuộc hạ không dám giấu diếm tin tức Nhiễm Mục Lân bị tập kích, cùng ngày, mật tín vội vàng đưa về kinh thành. Toàn thành Cẩm Đức cấm đi lại ban đêm, vài tên phó tướng dẫn dắt quân lính phân công nhau tra tìm kẻ khả nghi, bắt lấy mấy chục người giang hồ nhân sĩ có thân phận khả nghi, trong lúc nhất thời dân chúng ở Cẩm Đức đều cảm thấy bất an.
Đứng ở trên tường thành, Nhiễm Mặc Phong nhìn ra xa thật xa. Nó còn chưa tới tuổi bó tó, nên mái tóc dài được dùng một sợi dây màu đen buộc lại. Mỗi ngày đều phải ở ngoài nắng để hấp thu nhật quang, nhưng mặt của nó lại vẫn tái nhợt, cùng với những binh sĩ phơi nắng đến đen thui mà đứng chung một chỗ rất dễ phân biệt.
Áo bào màu đen ở trong gió hơi hơi bay lên, thân mình gầy gò lại ẩn chứa lực lượng vô tận. Mặc kệ là tướng quân già đời, hay là tân binh mới nhập ngũ, không ai dám tiến lên trước quấy rầy nó. Ở trong quân đội của Bắc Uyên, Nhiễm Mặc Phong đã sớm nổi danh cùng với phụ vương của nó, mỗi người đều hiểu rất rõ – không quá hai năm nữa, nó chính là thần võ Đại tướng quân của Bắc Uyên.
“Tiểu Phong.” Khấu Tuyên vừa mới cùng vài tên phó tướng thương nghị quân vụ xong, biết được nó đến đây, lập tức chạy tới.
“Phu tử.” Chào hỏi xong, Nhiễm Mặc Phong hỏi, “Là ai?”
Sắc mặt Khấu Tuyên nghiêm túc, nói: “Bọn họ phát hiện có một người còn sống, bất quá vẫn chưa tỉnh lại. Ta cùng Trình tướng quân kiểm tra lai lịch của những người đó, là thích khách từ Nam Quốc trà trộn vào, chính là không biết do ai phái tới.” Lời gã nói có thêm một tầng thâm ý khác. Nếu là triều đình Nam Quốc phái tới, thì chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, nếu là người giang hồ thì lại hoàn toàn khác.
“Người còn sống ở đâu?” Màu đỏ trở nên đậm.
“Tiểu Phong, Vương gia cũng sắp tỉnh, đừng để sau khi ngài ấy tỉnh lại không nhìn thấy con. Chờ người nọ tỉnh, ta lập tức báo cho con biết.” Khấu Tuyên nói, thích khách hôm nay bị thiếu niên giết chết làm cho gã khắc sâu cảm nhận tử vong, còn có thiếu niên.... Gã đột nhiên không biết phải như thế nào hình dung đứa nhỏ mà gã đã dạy trong tám năm. Bất quá gã cũng không nảy sinh cảm giác sợ hãi với thiếu nên, gã biết rõ thiếu niên là một người chính trực như thế nào.
Nhiễm Mặc Phong lại nhìn về phía xa xa, ra khỏi thành đi khoảng hai dặm đường, chính là Nam Quốc. Nam Quốc......
“Phu tử, cẩn thận kiểm tra những người tiến vào Cẩm Đức. Chỉ cho phép vào, không cho phép ra. Khách , tửu lâu, chùa chiền, bất cứ nơi nào phát hiện người khả nghi, toàn bộ bắt về tra hỏi. Hầm mỏ, đống cỏ khô, kho lúa, những nơi có thể giấu người cũng không thể bỏ qua, nhất định còn có người. Ngoài ra tăng mạnh tuần tra, trên tường thành tăng thêm hai trăm người. Phái mấy người hiểu biết thuật dịch dung đến các trạm kiểm soát đi.”
Nhiễm Mặc Phong tỉ mỉ suy đoán những nơi có thể có những thích khách khác đang ẩn thân cùng chạy trốn, làm cho Khấu Tuyên kinh ngạc không thôi, ngoài ra cũng rất cảm khái – quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.
Nói xong những nơi mà mình tạm thời nghĩ đến, Nhiễm Mặc Phong rời khỏi tường thành, nhảy lên ngựa.
“Tướng quân.” Vỗ nhẹ đầu ngựa, ngựa đen chổng hai chân trước lên, rồi tựa như gió mà phóng đi. Khấu Tuyên nhìn theo thân ảnh nó rời đi, sau đó gã ngửa đầu nhìn bầu trời, thích khách này là do ai phái tới đây.
Quay lại quân trướng của phụ vương, Tiểu Hổ vẫn như khi nó đi, không nhúc nhích đứng canh giữ ở cửa. Đem tướng quân giao cho gã, Nhiễm Mặc Phong nói: “Tiểu Hổ, trở về đi.”
“Được, Tiểu Phong.” Thu lại bả đao, Tiểu Hổ kéo Tướng Quân rời đi.
Bước vào quân trướng, Nhiễm Mặc Phong lập tức giương mắt nhìn lên, liền thấy phụ vương đang tựa vào đầu giường, nhìn lại nó.
“Phong Nhi, con đã trở lại. Đi đâu?” Hướng con ngoắc, rồi đem mấy con mèo con đang quấy rối ở trên người hắn bỏ xuống mặt giường, Nhiễm Mục Lân một bộ nhàn rỗi.
Bước nhanh đi đến đầu giường, Nhiễm Mặc Phong vội vàng xem xét phụ vương: “Phụ vương.”
“Phong Nhi.” Xoa xoa gương mặt càng ngày càng xinh đẹp của con, Nhiễm Mục Lân cười rộ lên, “Phụ vương không sao, chỉ là sơ sẩy nên trúng vài chiêu mà thôi.”
Mím chặt môi, Nhiễm Mặc Phong vươn tay ôm lấy phụ vương, dùng sức xiết chặt.
Vỗ nhẹ người kỳ thật đã bị kinh sợ ở trong lòng mình, nụ cười của Nhiễm Mục Lân càng thêm sâu: “Phong Nhi, phụ vương đã làm cho con lo lắng.” Không nghĩ tới cũng có một ngày hắn cư nhiên làm cho con vì hắn mà lo lắng bất an. Tuy không nên, thế nhưng cảm giác rất tốt a.
“Ai?” Ngữ khí hỏi lại cực kỳ bình tĩnh.
“Phụ vương không biết.” Trấn an con, Nhiễm Mục Lân lại nhịn không được mà hôn lên cổ con, “Phong Nhi, phụ vương sẽ điều tra rõ, không cần lo lắng cho phụ vương, sẽ không có lần thứ hai.” Biết con đang tức giận, Nhiễm Mục Lân cầm lấy tay con, “Phong Nhi, phụ vương đói bụng.”
Người trong lòng hắn thối lui, trong nháy mắt, người đã đi ra ngoài.
Ở khoảnh khắc đứa con rời đi, sắc mặt Nhiễm Mục Lân thay đổi, âm ngoan dữ tợn. Thế nhưng lại có người chán sống mà dám đi ám sát hắn, hơn nữa còn để cho con hắn thấy được, không thể tha thứ.
——
Đứng ở trù phòng chờ đầu bếp chuẩn bị cơm cho phụ vương, Nhiễm Mặc Phong dựa vào góc tường mà trầm tư chuyện hôm nay, nó nhất định phải tìm ra là ai muốn ám sát phụ vương.
“Tiểu Phong.” Tiểu Hổ thở phì phò chạy vào trù phòng, “Tiểu Phong, mau tới.”
Thân mình Nhiễm Mặc Phong nhoáng một cái, đã đứng trước mặt Tiểu Hổ.
“Tiểu Phong, cái người còn sống bị bắt về đã tỉnh, phu tử bảo ta tới báo cho ngươi biết.” Tiểu Hổ vừa mới dứt lời, người đứng trước mặt gã đã không thấy tăm hơi.
“Tiểu Hổ, bưng thức ăn qua cho phụ vương.” Xa xa truyền đến thanh âm của Nhiễm Mặc Phong.
“Nga.” Gật gật đầu, Tiểu Hổ đứng im tại chỗ chờ đầu bếp làm xong.