Trương Hùng thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Mỹ Lam, tự khinh bỉ bản thân vừa rồi đột nhiên đã ngớ ngẩn như vậy, tại sao anh không nghĩ suýt chút nữa đã vì một vài người mà làm vào điều ngu ngốc.
Chính mình đã có vợ con rồi, cuộc sống gia đình sung sướng biết bao, sao lại để vợ con mình buồn vì một số người không cần thiết.
.
Truyện Nữ Phụ
Sau khi nghĩ thông suốt về điều này, Trương Hùng đã không còn bất kỳ cảm xúc nào trước sự khiêu khích của Trương Dịch.
Ngược lại, anh lo lắng nhìn về phía Hứa Mỹ Lam đang đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia mơ hồ không đồng tình.
“Không phải anh đã bảo em phải nghỉ ngơi sao.
Tại sao em lại đến đây, nơi này chướng khí mù mịt.
Nếu em hít phải thì phải làm sao đây?”
Âm thanh của Trương Hùng cũng không quá lớn, ở đây tất cả mọi người đều vừa vặn nghe thấy, hiện tại ba người bọn họ sắc mặt đều tối đen!
“Trương Hùng, sao con có thể nói chúng ta như vậy, chúng ta đều là người thân của con mà!” Tề Thục Tuệ nhịn không được trước tiên lộ ra vẻ bất bình cùng không đồng tình.
Trương Hùng nghe vậy nở nụ cười, ánh mắt mỉa mai nhìn thẳng vào người mẹ ruột này của anh, “Ngượng ngùng, hiện tại người thân thật sự đang đứng ở bên cạnh của tôi đây, còn các người, tôi căn bản không quen biết ai cả.
Xin đừng nhận lầm.”
Trái tim của Tề Thục Tuệ bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho lạnh lẽo, bà ta có chút hụt hẫng.
Bà ta cũng cảm thấy có lỗi với đứa con trai đã bị tráo đổi này từ khi sinh ra, nhưng Trương Dịch cũng là do bà ta vất vả nuôi lớn lên, những năm này nếu không có đứa con này ở bên cạnh chắc chắn bả ta đã gục ngã từ lâu rồi.
“Anh à, sao anh có thể nói những lời vô tình như vậy với mẹ.
Bao năm qua mẹ đã khổ sở tìm anh, trải qua không ít dày vò, bây giờ cuối cùng cả nhà chúng ta cũng được đoàn tụ với nhau, sao anh còn muốn làm tổn thương trái tim của mẹ như vậy?” Lúc này Trương Dịch cũng đã hồi phục, nhưng vừa rồi anh ta mới được tiếp xúc với mặt đất rất gần, trong khoang miệng của anh ta có mùi vị gỉ sắt.
Nhưng những thứ này bây giờ anh ta đều không quan tâm, nếu lúc này anh ta không mách lẻo, thì đợi đến khi nào mới nói đây.
“A, phải không! Cũng không biết là do ai gây ra kết quả như này.” Trương Hùng cười nửa miệng nhìn người cùng với mình bị tráo đổi thân phận, cũng chính là một trong những thủ phạm khiến cuộc đời của anh phải đau khổ nhiều năm như vậy.
Ban đầu, anh nghĩ một người bị tráo đổi thân phận kia cũng giống anh không biết cái gì cả, nhưng bây giờ khi anh nhìn thấy người đó, suy nghĩ trong lòng anh hoàn toàn bị lật đổ!
Cho dù trước kia anh ta không biết, hiện tại anh ta cũng nên biết hết rồi, lại còn dám tới khiêu khích anh, thật là có mưu mô sâu xa.
“Trương Hùng, đã để con phải lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chính là lỗi của cha mẹ, nhưng sai lầm đã xảy ra rồi, con cũng đừng lo lắng, được rồi, chỉ cần con quay trở về, tài sản của nhà họ Trương con có thể cùng Tiểu Dịch chia đôi, như vậy không phải tất cả mọi người đều vui vẻ sao!”
Tề Thục Tuệ vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài một tiếng tức giận, “Tề Thục Tuệ, ai cho cô mặt mũi đó!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sắc mặt của Tề Thục Tuệ liền tái nhợt đi, bà ta chậm rãi quay đầu lại, không biết từ lúc nào, ngoài cổng nhà của Trương Hùng đã có mấy người đứng sẵn.
Ông cụ Trương, Trương Văn Dũng, Tề Lôi và ông cụ Tề đều có sắc mặt rất khó coi, ông cụ Tề và Tề Lôi hận sắt không thành thép, trong khi ông cụ Trương và Trương Văn Dũng hiện tại đang rất tức giận.
Là Trương Văn Dũng đang mất kiểm soát và hét lên câu đó, họ vừa nhận được thông báo rằng Tề Thục Tuệ đã dẫn Trương Dịch và Lý Nho Nhỏ đến nhà Trương Hùng, ở trong lòng liền không nhịn được mà lộp bộp một cái.
Ông ấy đến đây cùng cha mình, tình cờ gặp ông cụ Tề và Tề Lôi đang ở cửa, biết được mọi chuyện xảy ra liền cùng bọn họ đến đây.
Nhưng ai biết, vừa đến cửa đã nghe thấy được câu nói sẽ chia đều tài sản của nhà họ Trương cho Trương Hùng và Trương Dịch!.