“Vợ à, em nằm xuống đi đừng đứng dậy, để anh đi xem bên ngoài là ai.” Thấy Hứa Mỹ Lam muốn đứng dậy, Trương Hùng vội vàng ngăn lại, nói giỡn, bất luận là bạn hay là thù đều còn không rõ ràng đâu, hiện vợ anh đang mang thai, nếu như không cẩn thận va vào thì phải làm sao.
Hứa Mỹ Lam nghe vậy cũng không làm ra vẻ, vừa đứng dậy lại nằm xuống, gió thổi mát mẻ, vừa gỡ vỏ hạt dưa, vừa nhẹ nhàng lay chiếc ghế dựa, thật sự rất thoải mái.
“Haizz”, khẽ thở dài, trong lúc vui vẻ như vậy, thực sự không nghĩ có có người quấy rầy.
Ngay khi Trương Hùng vừa bước đến cửa, lại có một tiếng gõ cửa mạnh mẽ cùng với âm thanh khe khẽ thì thầm nói nhỏ, khiến Trương Hùng cau mày lại.
Nhẹ nhàng kéo chốt bên cạnh cửa ra, Trương Hùng gạt một cái mở cửa ra, người bên ngoài không kịp chuẩn bị, theo sau là một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó có một bóng người rơi phịch một tiếng ngã nhào vào trong sân.
Hai người vẫn còn ở ngoài cửa thấy vậy, liền vội vàng bước vào giúp đỡ nâng dậy.
Trong miệng vẫn không quên đau lòng lải nhải.
“Tiểu Dịch, con có sao không.
Có phải bị đau ở đâu hay không?” Trương Hùng chăm chú nhìn kỹ hơn, này, vẫn là người quen!
Hai người phụ nữ này không phải là người đã vì đứa trẻ kia mà gây sự với vợ anh ở cổng Cung Tiêu Xã sao.
Hơn nữa anh và vợ anh suy đoán người phụ nữ lớn tuổi kia chắc chắn là mẹ ruột anh!
Nhìn người phụ nữ trung niên đang luống cuống lo lắng đỡ người đàn ông trên mặt đất lên, Trương Hùng khẽ nhếch khóe miệng lên một chút, một lúc sau lại trở về với vẻ mặt vô cảm.
Tề Thục Tuệ và Lý Nho Nhỏ đã dùng hết sức lực cuối cùng cũng nâng Trương Dịch lên khỏi mặt đất.
Nhìn thấy khuôn mặt bên trái của anh ta bị trầy xước, trong lòng lập tức cảm thấy có chút đau lòng, bà ta nhìn về phía Trương Hùng với một ánh mắt có chút oán giận.
“Tiểu Hùng, sao con có thể động thủ với em trai mình như vậy.
Con xem, con đã làm trầy khuôn mặt của Tiểu Dịch rồi.” Trương Hùng nhìn về phía Tề Thục Tuệ với ánh mắt như thể đang nhìn một người bệnh nhân tâm thần, anh cũng không khách sáo mà trực tiếp trả lời lại.
“Người bác gái này, xin hỏi bà là ai mà vô duyên vô cớ chạy vào nhà tôi đập cửa dữ dội như vậy, bây giờ người này chính mình đứng không vững nên té ngã, lại còn đổ thừa cho tôi sao.”
Người đàn ông này vừa mới trực tiếp bò vào, anh không nhìn rõ mặt nên không dám xác định, nhưng lúc được đỡ lên, anh đã nhìn thấy khuôn mặt của người này, cùng ở thôn Trương Gia mà anh đã gọi là “cha” hơn mười năm có năm sáu phần giống nhau, trong lòng Trương Hùng liền hiểu rõ.
Có lẽ người này chính là nhân vật chính thứ hai của cuộc hoán đổi hai đứa trẻ năm xưa.
Nhìn thái độ của Tề Thục Tuệ này, bà ta đối với cậu con trai nuôi cũng không phải lo lắng bình thường.
Nhìn thấy tình cảm mẹ con sâu đậm, trong lòng Trương Hùng đột nhiên cảm thấy oán hận, dựa vào cái gì giống nhau bị tráo đổi thân phận, mà mẹ ruột của anh đối xử với người đàn ông tên Trương Dịch này tốt như vậy, còn anh, sau bao nhiêu năm khổ cực, thật vất vả để thoát khỏi gia đình quỷ hút kia, và mẹ ruột của anh cũng chỉ cách anh một quãng ngắn, nhưng bà ta lại ân cần hỏi han người đã cướp đi cuộc sống tốt đẹp của anh ngay trước mặt anh.
Nếu có thể hết lần này đến lần khác khiêu khích anh, anh cũng không tin Tề Thục Tuệ không biết thân phận của anh, đã biết mà còn làm như vậy, vậy có chút ý vị sâu xa.
Giờ phút này, anh rất muốn đi lên chất vấn một phen, lương tâm của bà ta có đau không nếu bà ta đối xử tốt với con trai của kẻ thù đã đánh tráo con ruột của mình như vậy, chẳng lẽ bà ta không để bụng đến cảm xúc của con trai ruột mình sao.
Giờ khắc này, tia mong đợi về người mẹ ruột trong lòng anh đã hoàn toàn tan vỡ.
Trong lòng anh có một nỗi bi thương, đúng vào lúc này, đôi bàn tay to buông thõng xuống bên người, bị một đôi bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm lấy, cảm giác ấm áp lập tức xua tan đi nỗi đau buồn vừa nảy sinh trong trái tim anh.
Mới vừa thiếu chút nữa đã mất đi lý trí của mình đã trở lại ngay lập tức.
Tất nhiên, cũng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Trương Dịch từ một góc độ mà Tề Thục Tuệ không thể nhìn thấy..