Thanh Hồn dẫn mọi người đi tham quan hang động này của y một lát, ngõ hang đầu tiên được thắp sáng lên, bên trong là một phòng nung thuốc đã lâu không dùng, đồ đạc trên xếp gọn gàng, nơi góc bàn đặt vài quyển sách y. Chu Nhuận Thành vừa bước vào đã để ý đến nó, mắt sáng lên:"Ta có đọc nó không?"
Y gật đầu:"Đừng để người khác thấy là được." Mấy thứ đó y đã học thuộc lòng nhưng không hiểu gì mấy, cứ để đó không động tới bao giờ.
Chu Nhuận Thành ngồi vào bàn, nói:"Ta có vài quyển có thể cho ngươi xem."
"Không cần đâu, đầu ta không chứa được nhiều thứ nhét thêm vào chỉ thêm mệt não mà thôi."
"Tri thức là một chuỗi mắc xích ngươi không chịu dung nạp vào, có phải quá tự tin rồi không?"
Y tựa mình vào lò đan, phẩy tay cảm thán về chính mình:"Hahaha ta vừa tuấn tú mê người, tinh thông y thuật, biết thổi sáo vẽ tranh, nếu còn thông minh nữa ai mà chịu nổi, mỗi lần soi gương đều muốn ôm lấy chính mình hôn, thật quá ngưỡng mộ chính mình, làm người phải biết khiêm tốn."
Nhìn y có chỗ nào khiêm tốn chứ..?
"Thanh Lang có thư." Trên thư chỉ có ký hiệu với tên người gửi, lá thư bên trong được viết bằng giấy cứng có thể phóng chết người luôn đấy.
Từ khi họ đến đây ngoài Hoàng Tuyên thường xuyên tập kích nhảy vào những người khác không thấy mặt đâu, có chuyện gì cũng gọi Thanh Hồn ra, nơi này giống một cấm địa không được vào hoặc không ai thích đến.
Thành Kính xoa cằm:"Không phải Nguyên thần y chỉ nhận nam đệ tử sao? Cô nương bằng cách nào vào được đây chứ?"
Thanh Hồn cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười.
Hoàng Tuyên ngửa mặt cười ha hả:"Ta và Thanh Lang là một đôi cơ mà sao không thể vào chứ? Thanh Lang ở đâu ta ở đó như cây liền cành như chim liền cánh."
Hắn nhìn gương mặt y đăm chiêu, hỏi:"Có chuyện gì?"
"Gần nhà nhị sư huynh có chuyện." Y trả thư lại cho Hoàng Tuyên không hứng thú nói:"Dưới chân núi là một thôn trấn nhỏ, đầu làng có một căn nhà hoang bỏ phế nhiều năm, đêm qua đột nhiên có ánh lửa. Sau khi dập lửa phát hiện bên trong có một thi thể lửa chưa bén tới đặt trong một quan tài mới toanh, bên trong đặc sệt chất lỏng màu đỏ, ban đầu họ tưởng là thuốc nhuộm nhưng thật chất máu, có điều máu của một người không nhiều như thế, nạn nhân cũng không rõ nguyên nhân chết. "
Hoàng Tuyên nhíu mày:"Huynh ấy là đại phu mà còn không biết rõ nguyên nhân à?"
"Khó hiểu là sao lại gửi thư đến đây cho ta."
"À" Thanh Hồn và Lã Tường Tân đúng là như nước với lửa, gặp nhau là đánh, trước kia tính của Thanh Hồn khó chiều hơn bây giờ nhiều thẳng tay đánh gãy một chân của người ta, một người bó bột, một người bị phạt quỳ trong động băng hai chân suýt bị phế, bệnh sốt chỉ còn nửa cái mạng, thù hận ngày càng sâu có họp mặt cũng không đứng cùng một chỗ giờ tự dưng gửi thư, bất thường thật:"Ta nhìn thư chỉ để ý kí hiệu, không biết là do huynh ấy gửi."
Hoàng Tuyên dè chừng:"Thế có đi không?"
Y cười nhạt không nhớ nổi nhị sư huynh là ai, càng thấy mình chẳng có nghĩa vụ gì cả:"Xét về phía y thuật ta tài mọn thấp kém, xét về phía điều tra ta là kẻ nghiệp dư thích trốn việc, không đi."
Hoàng Tuyên định đi hồi thư Lục Khuynh Tâm đã xách y lên:"Đi thôi, ta rất muốn biết nhị đệ tử của Nguyên thần y, Vũ Ma Ngân Tiễn - Lã Tường Tân trông như nào?"
Thanh Hồn rất không tình nguyện bị xách đi.
Nhà hoang bị phong tỏa, thi thể được đưa đến nhà của Lã Tường Tân khám xét, họ đi qua cổng viện nghiêm trang trạm trổ khô khan, hoa viên toàn cây thuốc không theo bất cứ quy luật sắp xếp nào, đất đai trộn sỏi không còn nhìn ra lối đi lót đá nữa, lá khô rơi đầy không ai quét dọn đọng nước mưa ướt sững.
So với tưởng tượng về nhà của Lã Tường Tân danh y có tiếng đúng là khác xa. Cả dung mạo cũng không giống tưởng tượng, họ cho rằng Vũ Ma Ngân Tiễn phải đứng tuổi một chút, nghiêm nghị, tính tình thâm trầm có chiều sâu. Sự thật chứng minh người trước mặt là một thư sinh mặt ngọc da trắng, môi đỏ, đang ngồi ở tiền sảnh tỏ vẻ mệt mỏi giả tạo. Nhập môn sớm tuổi đời còn nhỏ hơn Liễu Nguyên Hồng. Thấy có khách mới miễn cưỡng đứng dậy:"Người dẫn ai đến đấy."
"Người của Trung Nghĩa Đường họ đến tra án."
Lục Khuynh Tâm thấy đến nhà danh y mà đòi để ngũ đệ xem thi thể trước khác gì xem thường người ta, khách sáo nói:"Tại hạ Lục Khuynh Tâm mạo phạm đến thăm, xin thứ tội."
"Trung Nghĩa Đường." Lã Tường Tân rũ mắt phượng:"Đã đến thì là khách không cần khách sáo, đừng tự nhiên quá là được."
"..."
"Thạch Nghĩa, dẫn họ đến nhà hoang xem xét hiện trường đi. Thanh Hồn người ở lại."
Mọi người nhìn nhau rồi theo Thạch Nghĩa rời đi.
Lục Khuynh Tâm nhìn những căn nhà san sát nhau bên kia đường, cây đa trước nhà hoang, cỏ dại mọc quanh nhà, cả những dấu chân loạn xạ chạy vào từ cửa chính.
Có người dập lửa nên nhà hoang còn ươn ướt, tro tàn vung vãi dưới chân, chiếc cột liêu xiêu gãy lìa kéo theo một nửa căn nhà xập xệ. Ngoài cửa chính ra những nơi khác đều bị đóng kín, bên trong có bàn ghế cháy xém, bức mành tre còn một nửa treo tòn ten.
Một khoảng trống không có tro than hình quan tài đặt ở giữa nhà, xung quanh còn có vệt máu rơi xuống khi khiêng thi thể đi.
Trong lúc đó Bạch Diệp đi hỏi xung quanh, đêm qua có ai nghe tiếng vó ngựa hay xe ngựa lọc cọc chạy đến hay không, bên ngoài có dấu chân ngựa in hằn, trên gốc đa để lại vết đất hình bánh xe, có một thứ gì đó như bánh xe dựa vào nó.
Rất nhiều người đến dập lửa hôm qua đều không nhìn thấy chiếc xe hay con ngựa nào lãng vãng ở đó. Khi xảy ra chuyện trời nổi gió lớn không khí ẩm ướt như sắp mưa người trong thôn đều ngủ sớm, các sạp buôn bán bên đường cũng dọn hàng sớm hơn thường ngày. Không ai nhìn thấy xung quanh có gì bất thường, căn nhà hoang đó tán cây dày đặc ban ngày vẫn âm u như buổi đêm ít người lui tới.
Nơi phát hỏa là ở bên ngoài, gần đó có người đốt vàng mã, nếu nói trận lửa kia là vô tình vàng mã đang cháy bị gió thổi bắt lửa cũng không sai.
Họ trở về, Thanh Hồn và Lã Tường Tân vẫn hư tình giả ý nói chưa xong, trên mặt thì tỏ ra hiền hòa, lời nói thật trọng khách sáo, cả hai bên đều rất ghét nhau thiếu việc nhào vào đập chết tươi đối phương mà thôi.
Lã Tường Tân chống má, nhoẻn miệng cười rất khả ái:"Có vẻ gần đây ngươi một tay che trời nhỉ, là đào người nào dưới mồ lên mà đi đâu cũng nghe tên ngươi."
"Do huynh đi ít thôi." Thanh Hồn khách sáo đáp lại.
Lã Tường Tân khép quạt lại:"Ngươi trước giờ rất giỏi ta biết. Còn về việc tốt bụng đi khắp nơi cứu người thì chưa thấy bao giờ, ngươi không giết người đã là trời xanh ban phúc rồi."
Y nở nụ cười giả trân khóe môi lên tận mang tai:"Nhị huynh suy nghĩ quá nhiều rồi, những chuyện nhỏ nhặt như vậy gài người khác làm là được rồi cần gì tự mình ra tay?"
Trong phòng ấm, sườn mặt y lãnh đạm sắp tỏa ra băng, những lúc thế này gương mặt càng thêm quyến luyến ánh nhìn người khác.
"Chân ngươi thế nào rồi." Lã Tường Tân nâng tách trà đổi chủ đề.
Y xoa chân mình:"Còn khá lắm, đến mùa đông khó tránh phải đau nhức."
"Còn Công Nghi Lăng thì sao, nghe nói hắn có chuyện rồi."
Y có thể tự thề với trời mình và Công Nghi Lăng...túm lại là những chuyện này sao ai cũng thích hỏi, ngoài chuyện này ra huynh đệ không có gì để nói hay sao:"Tình mỏng duyên chẳng sâu, ta không còn nhớ nổi người kia là nữa rồi."
Lời này nói thật, những người mà Thanh Hồn quen biết y đều không còn nhớ rõ họ nữa.
Cuộc nói chuyện dừng nửa chừng vì họ về. Lã Tường Tân sai người dọn đồ ăn lên, một bàn toàn dầu mỡ, có một đĩa rau cũng bị Chu Nhuận Thành ngó từ trước.
"Haha thất đệ xuất hiện rồi sao, hiện giờ danh tiếng lẫy lừng bận mà nhỉ?"
"Trước kia cũng thế thôi, có bận lắm đâu là ngũ sư huynh nhàn quá thôi."
"Sỉ lẻ móc câu sao, lại còn đá đểu con đường hành y ế ẩm của ta. Công lao quét tước trong ngoài, giường chiếu của Hoàng Tuyên không tệ, ôn hòa hơn hẳn." Diêu Chí Hằng bước qua bậc cửa nở nụ cười như gió xuân.
"Rất tốt, rất tốt."
Hoàng Tuyên đắc chí cười haha.
"Sao đệ lại đến đây?" Lã Tường Tân hỏi.
"Các huynh đệ ở trên núi nghe tin rất tò mò, cùng rủ nhau đến xem ấy mà. Hiếm khi chúng ta cùng trở về ta còn chưa gặp thất đệ người đã chuồn mất rồi."
Lã Tường Tân cau mày:"Chuyện có người mất mạng nói ra không đến mức khiến ta quan tâm. Hôm nọ trên đường ta đánh rơi ngọc bội trùng hợp là nó nằm trên thi thể."
Trà rượu được một lúc, ngoài đại sư huynh ra mọi người đều có mặt đủ, xếp theo thứ tự Lã Tường Tân, Liễu Nguyên Hồng, Tân Dã, Diêu Chí Hằng, Hoàng Tuyên, Thanh Hồn. Toàn là người hiểu biết y thuật có tiếng trong giang hồ, Tân Dã nâng chén rượu nóng:"Máu trong quan tài nhiều bất thường, trên người không có vết thương là do tim ngừng đập mà chết."
Thanh Hồn gảy gảy thịt cá:"Tứ sư huynh trong bàn ăn đừng nói mấy chuyện đó chứ."
Tân Dã làm như đến lúc này mới nhìn thấy Thanh Hồn, nói:"Vậy nói chuyện ngươi năm đó đánh gãy một chân nhị ca đi, hai người không phải luôn không chạm mặt sao, ta còn tưởng trong bàn ăn này không có ngươi."
Liễu Nguyên Hồng day trán:"Tứ đệ."
"Mắt huynh kém đi rồi, tùy tiện đá một cái thôi. Nếu bây giờ ta nghiêm túc đá huynh một cái không cả mạng cũng có thể lấy được."
Lục Khuynh Tâm cùng y, Nhuận Thành đi xem thi thể. Nhìn y quan sát sắc mặt đau đớn của người chết, hắn rũ mắt thâm tình:"Người sống làm sao mà các huynh đệ không ai ưa ngươi cả, đánh gãy chân nhị sư huynh, bị tam sư huynh đạp xuống núi, tứ sư huynh chẳng nể mặt, ngũ sư huynh cũng mỉa mai. Một người thì không nói, nhiều người cùng ghét là lỗi của ngươi rồi."
Y gật đầu không phản bác.
"Nhưng ta thấy ngươi rất đáng yêu."
Y haha hai tiếng, vẫn không nói gì thêm.
"Ta khen ngươi mà ngươi không thèm cảm ơn một tiếng nào, đại sư huynh của ngươi chắc cũng không thích ngươi đâu nhỉ, nếu có cũng do người lớn nhân hậu. Nói thật, ta chưa nghe qua tên tuổi đại sư huynh ngươi là ai cả, lần này cũng không thấy đâu."
"Chết rồi." Y quẹt môi nhìn xuống bàn tay thi thể:"Bị ta hạ độc chết rồi."
Hắn tưởng y nói đùa cao hứng hỏi:"Tại sao cơ, không phải y lại đạp ngươi xuống núi hay đá ngươi xuống sông nha?"
"Sau núi ta có một hồ nước."
"Ừ, ta biết khi đó Tân Dã còn bảo ta đừng đến đó ngươi sẽ không vui."
"Mẫu thân ta bị hắn dìm chết ở đó."
Sắc mặt Lục Khuynh Tâm cứng lại, cả Chu Nhuận Thành đang chú ý đến thi thể cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Y tùy tiện lật quần áo nạn nhân lên, Chu Nhuận Thành thấy y muốn trốn vấn đề vừa rồi, đưa bản ghi chép cho y, nói:"Ta thấy rồi là dầu thông."
Y xem qua một lượt chữ chi chít:"Nếu đã tưới dầu mà lại phóng hỏa bên ngoài? Bị thiểu năng à?"
"Cái đó còn phải điều tra."
Đêm đến, Lục Khuynh Tâm trằn trọc đột nhiên nhớ đến Liễu Nguyên Hồng nói y nhìn thi thể mẫu thân bị giẫm nát vẫn ngồi cạnh ăn ngon lành, day trán, những chuyện này không phải vô cớ nói ra. Y không phải gỗ đá sao có thể không biết đau, trước kia hắn không quá chú tâm, cảm thấy họ chỉ đang đùa cợt lẫn nhau. Nhưng nghĩ kỹ lại đêm chuyện này ra đùa?
Y có thể đánh gãy một chân của Lã Tường Tân, người mà danh tiếng trên giang hồ nổi trội, so bề võ công cũng ngang với hắn. Y nhiều lần gặp nguy hiểm cũng không để lộ bản thân có võ công, là thâm tàng bất lộ hay có uẩn khúc gì.
Những điều hắn biết về y cứ nửa thật nửa giả, y cứ chạy trốn họ nhưng không bao giờ từ chối họ tìm đến.
"Lục công tử ngủ không được sao?"
Hắn giờ mới nhận ra y chưa ngủ, phải chăng quá nhập tâm mà không chút đề phòng người bên cạnh:"Đang nghĩ về vụ án, vẫn chưa biết rõ lai lịch nạn nhân, nguyên nhân cái chết ta không thể ngủ được."
"Ngày mai sẽ có kết quả thôi."
Y vùi đầu vào trong chăn không lên tiếng nào, khác với hắn vẫn trăn trở y nhanh chóng chìm vào giấc mơ.