Thanh Hồn ngày càng lười, sau chuyện của Nhược Bình thì trốn trong khách trọ làm những món đồ nho nhỏ, Công Nghi Lăng đến thăm nhiều lần cũng không gặp.
Hắn từng thăm dò mới biết Thanh Hồn chỉ muốn lấy lại ngọc bội ngoài ra giữa hai người không còn gì để nói nữa. Sau đó hắn bận đến chân không chạm đất vì chuyện Nhược Bình, quan phủ moi ra rất nhiều chuyện xấu xa của nhà Công Nghi kia, Công Nghi lão gia đã cưỡi hạc quy tiên nào là bắt cóc con gái nhà lành, nào là cưỡng bức nương tử người ta... thu thập được không ít manh mối, một đêm trăng sáng, Thanh Hồn có hứng thổi sáo bên hồ Bán Tiên, hắn mới đề cập đến chuyện này.
"Người bị nhốt đó là mẫu thân của Công Nghi Lăng đó."
"Ừ" Y xoa xoa thân sáo, tựa như không quan tâm lắm.
Hắn ngồi xuống cạnh y, ngã người nằm xuống gối tay lên đầu, nhìn ánh trăng sáng trên nền trời vời vợi"Nghe nói hắn không phải con ruột của Công Nghi lão gia, gia tộc đó đang nháo nhào hết lên."
Y nhạt nhẽo nói: "Thiện ác báo ứng, cướp vợ người còn gào cái gì?"
"Ngươi không đến thăm người ta sao, có thể Công Nghi Lăng sẽ không thể trở về nhà đó nữa đâu. Nói sao hắn cũng từ đó lớn lên, danh chấn một thời giờ phải chịu nhục nhã ngươi không đau lòng sao?"
"Tại sao ta phải đau lòng?"
"Ta thấy hắn rất tốt với ngươi, mà ngươi cũng có lòng với Công Nghi Lăng, vì sợ hắn đau lòng mà không nói ra chuyện Công Nghi Lãng muốn giết hắn, nói sao cũng là huynh đệ nhiều năm lại trở mặt thành thì quá tàn nhẫn rồi, ta không biết nên nói ngươi trọng tình hay mắng ngươi bao che nữa."
Y phản bác lời hắn, không chút cảm xúc gì là lo lắng cả:"Lục công tử chẳng qua ta không có bằng chứng theo, nếu công tử có thì xách kiếm đi bắt người đi ở đây nói nhảm với ta làm gì? Nói như công tử ta nên bắt Công Nghi Lãng đi mới đúng, như thế Công Nghi gia chẳng còn ai đứng đầu. Mấy lão già sẽ giữ Công Nghi Lăng lại thôi họ đều đủ thông minh và thích điều khiển một người dễ dàng bị họ xô đổ hơn đúng không?"
Hắn nhìn y hồi lâu không lên tiếng.
Y cũng không nói ra một số chuyện, ví như một số bằng chứng y đã đưa Công Nghi Lăng rồi.
Công Nghi Lăng rất bình tĩnh nhận lấy, trầm ổn nói:" Lúc nhỏ huynh ấy rất thương ta."
Đúng vậy, dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm nói bỏ làm sao mà bỏ được, có thể Công Nghi Lãng có lòng riêng nhưng không đến nỗi giết chết đệ đệ của mình.
Lục Khuynh Tâm nhìn ánh trăng mênh mông, mọi chuyện đã trải qua dần trở nên mờ mịt, mệt mỏi vô cớ ập đến:"Công Nghi Lăng chắc cũng không ngờ..."
Y không biết hắn ám chỉ điều gì, nói:"Thì cũng phải thôi từ lúc sinh ra nghe nói thế nào thì tin thế đó thôi. Dù không nghe ai nhắc đến cũng cho rằng người khác sợ mình thấy tủi thân."
Hắn lộ ra vẻ tịch liêu vô hạn, nói:"Thanh Hồn, ngươi có lừa dối ta điều gì không?"
"Lục công tử thông minh tài trí, ta làm sao lừa nổi người." Y nháy mắt với hắn, nhẹ nhàng nói:"Nhưng nếu người cho phép không chừng ta có thể lừa được vài điều."
Hắn ngưng thần một lúc nhìn y thật kỹ, thở dài:"Ta lại thấy ngươi luôn lừa dối ta."
Trong lòng y có chút run rẩy, y biết hắn luôn nghi ngờ giờ nói thẳng ra như vậy có vô vàn khó xử nổi lên, y nhìn hắn một lúc áy náy dần dần tan, sóng gió trong lòng trở nên bình lặng:"Ta không phải kẻ lương thiện, nếu người nào ra tay với ta ép ta vào đường cùng, ta đương nhiên không tha cho người đó. Trước giờ người rất tốt với ta, ta nghĩ thế, người ngoài cũng thế, hôm nay người có vẻ bồn chồn lo lắng." Y nhướng cao mày:"Sao? Đã làm gì có lỗi với ta à?"
"Ta cũng như ngươi thôi, ai tính kế với ta, ta sẽ không để người đó yên. Thanh Hồn, ngươi cũng nhận ra mình và lục đệ ta giống nhau, qua nhiều lần ở cạnh nhau trong lòng ta xem ngươi là người thân giống như đại ca, nhị ca, tứ đệ, ngũ đệ, không cần biết ngươi có thân phận gì vẫn mong người đừng làm ta thất vọng."
Y chậm rãi chớp mắt, rồi lại chớp mắt che giấu những tia xúc cảm không thể tiết lộ:"Lục công tử nghĩ nhiều rồi, chúng ta chỉ là người qua đường thôi. Từ ngày gặp công tử tiền phòng của ta giảm đi rất nhiều, đa tạ, đa tạ." Y nhanh chóng nghiêm túc lạ thường:"Sau này không chừng ta và người sẽ ở hai đầu chí tuyến, Thanh Hồn ta sẽ không vì câu nói hôm nay của người mà nương tay đâu."
Nhiều năm chôn giấu nỗi đau đó, hắn không dám nghĩ, dám nhớ đến Trạch Dương, nhưng nụ cười, bầu trời đầy sao, những ngày tháng ở cạnh nhau luôn nhắc nhở hắn nhớ về đệ ấy. Hắn bật dậy, y còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy cổ lành lạnh.
Một nửa ngọc bội.
Trăng thật tròn, trời đầy sao sáng, những ánh sáng đó soi rõ nửa miếng ngọc bội trên cổ y không phải do hoa mắt tưởng tượng ra, y ngẩng đầu chạm ánh mắt hắn sâu hun hút, hắn nói:"Đây là ngọc bội đại diện cho ta ở Trung Nghĩa Đường. Sao này mỗi khi ngươi cần gì cứ tìm đến ta, mỗi khi ta ngắm sao trời cũng nhớ đến ngươi."
Y mím môi, rồi cười:"Có qua có lại, y đưa cho hắn món đồ chơi nho nhỏ xếp bằng giấy."
Hắn giở khóc giở cười:"Hình giấy này có thể so với ngọc bội của ta sao? Ngươi thật không nể mặt gì cả."
Y chỉ cười haha không tiếp lời, trong lòng có một bí mật muốn vĩnh viễn che giấu, không để cho ai biết, cho dù chỉ còn là một cái xác.
Sáng hôm sau y nhận được thư.
Hoàng Tuyên gửi thư gọi Thanh Hồn về gấp, nội dung cụ thể hắn không rõ chỉ thấy y cầm thư xong sắc mặt khó coi cực điểm, trước giờ hắn chưa từng thấy bộ dạng này của y.
Y thu dọn rất nhanh tạm biệt họ rồi lên xe ngựa đi mất.
-Núi Điệp Phù-
Một gian hang động được bày trí như căn nhà nhỏ tràn ngập ánh sáng, có cửa lớn, cửa sổ đầy đủ, bên vách động đầy cây leo bò lên các kệ gỗ, cành lá rủ xuống như thác nước, che kín mấy ô vuông đẽo trong vách đá đựng đầy thảo dược. Nơi này bày trí như phòng của một người am hiểu cầm kỳ thi hoạ, bụng đầy thi thơ, hắn nhìn cây đàn đặt trên bàn tuởng tượng ra bộ dáng y ngày ngày đánh đàn hoà mình với thiên nhiên.
Không nhìn ra ngươi cũng biết mấy thứ này đấy.
Thanh Hồn thái rau nấu canh, động tác rất đều, từng miếng cắt ra đều lớn nhỏ dày mỏng như nhau, hơi khó hiểu hỏi:"Các người đến đây làm gì?"
Lục Khuynh Tâm ngồi bên bàn đá nghịch chày giã thuốc của y, bên trong bát còn có vài viên thuốc có mùi ngọt nghiền được một nửa:"Ngươi tiếp khách kiểu đó à?"
Hắn đưa mắt nhìn quanh, đi đến bên cửa sổ nhìn những chậu hải đường đặt trên đó, lại nhìn bên ngoài có một bia mộ được che chắn bên một hòn giả sơn tự nhiên, đề tên: Oanh Tử.
Bên dưới nhất định là quan tài rỗng, với tính khí của Giang Khách người có chết cũng không trả xác đâu.
Y xóc đĩa gà xào cay của mình mùi thơm lan tỏa, động tác rất điêu luyện không có chút sơ sẩy nào, thái độ với hắn không hề nhiệt tình nói:"Chỗ nào người đến thì y như rằng chỗ có có chuyện, với thân phận là chủ nhà ta thật không hoan nghênh."
"Lạnh thế." Cửa đã mở ra hết, khắp nhà đầy nắng hắn vẫn thấy hơi lạnh phả vào, cũng đâu phải đang mùa đông.
"Bên trong có một động băng dành để luyện công, thấy lạnh cũng là thường tình thôi."
"Ngươi cũng luyện công nữa sao?" Hắn thấy khó tin.
"Quý nhân thật mau quên ta đang luyện một loại võ công tuyệt thế." Y dương dương tự đắc đem món ăn đến trước mặt hắn:"Đến đây là để giải độc cho Chu công tử?"
Hắn gật đầu:"Ngươi vừa đi không lâu thì đệ ấy tái độc bọn ta hết cách phải chạy đến đây thôi."
"Ta lại cho rằng người nhớ nhung ta chịu không nổi chứ? Trên đời này không thiếu người y thuật cao mình, người cần gì lặn lội tới đây."
Hắn cười như chơi:"Ồ, nhìn ngươi có vẻ mong đợi, thích thế thì ta chiều."
Y xua tay:"Đường xa mệt mỏi người ăn trước đi, ta đi gọi những người còn lại vào."
Thanh Hồn nấu ăn rất ngon, Bạch Diệp khó tính cũng phải khen mấy câu, những người còn lại đều rất trầm ngâm đến nổi khiến y châm chích đầy người:"Chu công tử, độc trong người thế nào rồi."
Chu Nhuận Thành vò vò mái tóc của mình, cười:"Y thuật của họ tốt hơn ngươi nhiều, đã ép được một nửa rồi."
"Ta lại thấy mái tóc này rất hợp với người, trở về như cũ thật là tiếc."
Không chỉ y, mọi người cũng nghĩ như vậy.
"Thanh Lang, Thanh Lang, Thanh Lang đâu rồi?"
Thanh Hồn cau mày đứng dậy đi ra ngoài, nửa ngày không thấy trở về.
Ánh nắng tà dương phía chân trời như say lòng người, sau hang động của Thanh Hồn toàn cây hoa cúc, chưa đến mùa hoa nở khắp nơi chỉ thấy màu xanh trải dài. Ở giữa vườn hoa rộng lớn có một hồ nước xanh được người đào cẩn thận đắp đá xanh xung quanh, hắn tò mò đi lại, mặt hồ phản chiếu mây trời một nửa ngọn núi xanh rì, dưới đáy có hoa văn rất đẹp, mềm mại uyển chuyển giống một nữ tử đang múa.
"Ngươi là ai?"
Lục Khuynh Tâm quanh đầu nhìn, người đến mặc áo lụa, xống áo thẳng tắp, trên tay cầm một quyển sách y đã cũ chắc là một vị sư huynh gì đó của Thanh Hồn, hắn khách sáo:"Tại hạ họ Lục tên Khuynh Tâm, là khách của Thanh Hồn. Không biết người xưng hô thế nào?"
Trong mắt người đến có ba phần hoài nghi:"Thất đệ ta cũng biết mời khách sao.." như cố nhớ gì đó, người kia day trán tiếp lời:"Hiếm khi sư phụ chịu để người lên đây khám bệnh, thì ra là các người à?"
"Là vinh hạnh của tại hạ."
Tân Dã gật đầu, nói:"Ngươi đừng có tò mò nơi này, cái tên đó không thích người khác tùy tiện ra đây đâu. Nếu không phải thấy ngươi ở đây ta cũng chẳng đi ra đây làm gì."
Hắn nhìn bóng người quay lưng không để mình nói gì thêm, khó hiểu nhìn khung cảnh xung quanh, lẩm bẩm:"Lúc nãy cũng đâu nghe y nói cái gì không được đâu."
"Chịu về rồi à?" Nguyên Thời Liễu ngồi bên bàn trà, bên trên là bàn cờ đánh được một nửa, ấm nước vẫn đang đun sôi sùng sục ông vẫn không có ý định nhắc xuống, nhìn y chòng chọc.
"Sư phụ." Y bước đến bên ấm đun nhắc xuống, trán ấm trà, bỏ lá trà vào, châm nước, khói trà bốc lên nóng cả mặt.
"Lang bạt bên ngoài ngươi có vẻ sống tốt quá nhỉ? Tính tình cũng trở nên điềm đạm hơn trước. Đáng ra ta nên để ngươi xuống núi từ sớm."
Y cười cười không tiếp thêm lời.
"Trung Nghĩa Đường là ngươi mời tới?" Nguyên Thời Liễu nâng mi mắt hỏi.
Y gật đầu:"Đúng vậy." Nói họ tự ý đến chắc gì người đã tin, y đặt ấm trà xuống, mang tách trà đến trước mặt sư phụ mình không nói thêm câu dư thừa nào."
Cái tính khí không xem ai ra gì vẫn không sửa được." Ông lạnh lùng cuối câu hóa thành tiếng thở dài:"Giống hệt mẫu thân ngươi."
Sắc mặt Thanh Hồn không đổi.
"Phá Thương Côn của ngươi đã luyện tới đâu?"
"Đệ tử vô dụng bị người ta phế hết rồi."
Bàn tay cầm tách trà hơi run, trà sánh ra đầy đất:"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt ông ta xoáy sâu vào y, không biết là do mắt y có vấn đề hay đôi mắt ông không còn tinh quang như ngày xưa mà ánh nhìn có mấy phần mờ mịt:"Là ai?"
Y cười rất tươi:"Không biết nữa."
Ông ta cười gằn một tiếng:"Đại ca ngươi nói ngươi bị trúng độc rất nặng, không chữa được nữa. Bao nhiêu năm ta dạy dỗ ngươi rốt cuộc ngươi đã học được cái gì hả?"
Nguyên Hồng không chữa được cũng không phải tuyệt đường, y thuật Thanh Hồn cao hơn cả ông, nhưng vừa rồi bước chân nó bước vào ông đã biết mọi thứ đã chấm dứt rồi, cả võ công cũng không còn thì có thể sống bao nhiêu năm chứ?
Ông thở dài:"Coi như ta không có đệ tử như ngươi, ngươi muốn theo Công Nghi Lăng thì cứ đi đi."
"Người đang nhìn gì thế?"
"Đây là mẫu thân ngươi sao?" Lục Khuynh Tâm khi đó còn nhỏ dung mạo bà ấy không còn nhớ rõ, nhìn thấy bức tranh vẽ này lại nhớ đến đêm đó, bà ấy ngồi bên bàn cắt tim đèn, sầu vương đầy mặt:"Ta ngang dọc nam bắc bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy ai đẹp như bà ấy. Ngươi cũng thừa hưởng bảy phần dung mạo của bà ấy rồi khiến không ít thiếu nữ mê đắm nhỉ, à còn nam nhân nữa."
"Do người gặp ít thôi."
Y thản nhiên đi đến bên hồ nước cởi áo tắm:"Chừng nào người rời đi."
"Chưa chi ngươi đã muốn đuổi khách rồi sao?" Hắn nhìn nửa mảnh ngọc bội trên người y sờ lại ngọc bội trên người mình, cái này không phải bị cắt ra gần đây, trước kia nó vốn để trên người Hồng Thiếu Hoài. Khi Trạch Dương chết, tên kia đã vứt lại bên thi thể của đệ ấy.
Nghĩ đến đây sống lưng hắn ướt đẫm, Trạch Dương chìm trong bể máu, người đầy mũi sắt móc qua, máu chảy ròng ròng. Hắn đưa mảnh ngọc bội này cho y như một lời giao ước ngầm giữa bọn họ, không hiểu sao bây giờ hắn lại thấy việc đưa nó cho y như một lời báo không may, giữa họ càng trở nên ngăn cách dè chừng, thì ra hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng y, hắn đang xem y là Hồng Thiếu Hoài thứ hai sao?
Nhiều thứ như vậy, cớ sao hắn lại đưa mảnh ngọc mà chính hắn còn ghét bỏ cho y chứ?
Y nhìn hắn đang toát mồ hôi từng đợt, hỏi:"Người lại làm sao nữa?"
Hắn cười gượng:"Ta đang buồn vì bị ngươi đuổi đi đấy."
"Nếu thế thì ở lại thêm mấy ngày đi." Y ngập ngừng nhìn mặt hồ:"Ta sợ mình tiếp tục như thế không chịu nổi..."