Nhìn tin nhắn không gửi được mà Tống Mịch đen mặt, ném "bụp" cái Ipad vào ghế sofa.
Người gì đâu kì cục.
Cứ ngại là chặn, có giỏi lộ mặt ra đây xem tôi thịt anh không!?
Hôm sau, Tống Mịch đến trường, trống vừa đánh giờ nghỉ trưa đã bị gọi đến phòng hiệu trưởng để viết bản kiểm điểm.
Cô cáu, cái mẹ gì cũng là cô, không cho cô đánh nhau chẳng nhẽ đến gọi cảnh sát cũng không được! Muốn chém người quá mà!
Hiệu trưởng là người đàn ông trung niên, trông hiền hậu nhưng nghiêm nghị, tên là Cao Trạch Hùng, mới nhậm chứ vào năm Tống Mịch vào trường.
Tống Mịch hùng hùng hổ hổ bước vào phòng hiệu trưởng, nói chuyện cuộc đời.
"Hiệu trưởng, tôi làm gì sai?"
Tống Mịch đứng cách hiệu trưởng cái bàn, bộ dạng giận dữ muốn bùng nổ làm hiệu trưởng hơi lo lắng, nhưng ông bắt buộc phải làm vậy, nếu không lại mang tiếng thiên vị Tống Mịch quá mức.
"Bạn học Cẩn, em làm náo loạn giữa cổng trường, hôm qua còn làm ầm ỹ ở nhà ăn.
Tôi phạt em là đúng rồi"
"Tôi là người khơi mào à?, bọn họ không động đến tôi đến liếc mắt tôi còn không thèm nhìn.
Bọn họ đam mê sắc đẹp của tôi, tôi ngăn cản được à"
Hiệu trưởng:"....." Ta muốn báo cảnh sát, ở đây có người điên.
Cái gì mà đam mê sắc đẹp chứ, có biết người ta nói cô như thế nào không!?
Hiệu trưởng chưa nói nên lời Tống Mịch đã nói tràng về đạo lí, về cuộc sống,..v....v,....
"Thầy à, con người sống không được quá lương thiện để không bị bắt nạt, chính mẹ đã dạy em điều đấy.
Lần này em không đánh người, người ta không bị gì cả nhưng người ta cứ thích lao vào để em đánh, em không đánh thì lại tội lỗi quá,...."
Cuối cùng chứng minh được rằng cô không có lỗi.
Hiệu trưởng bị tẩy não, cho cô về lớp.
Tống Mịch nhếch mép vừa quay người đã bắt gặp ánh mắt đầy sát ý của người ngồi góc phòng, là Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa nhìn Tống Mịch với ánh mắt oán hận, sát ý lộ liễu khiến người ta không muốn cũng phải chú ý.
Cô mỉm cười, ý cười không đến đáy mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoa, biểu cảm bình tĩnh đến lạnh nhạt.
Mặc Hoành trầm mặc nhìn bộ dạng sát khí nồng nặc của Tiểu Hoa, cất giọng.
"Cô ta muốn giết người kìa chủ nhân"
"Hoan nghênh đến khiêu chiến"
Tống Mịch bước khỏi phòng hiệu trưởng, đang đi xuống cầu thang thì gặp Y Hân cầm âu gì đó cùng bạn cô ta đi ngược lên.
Y Hân vừa thấy Tống Mịch ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ôn nhu, dịu dàng.
"Bạn học Tống Mịch đi đâu vậy?"
"Liên quan gì đến cô"
Tống Mịch đáp lại, lời nói không chút khách khí.
Hạ Ninh bên cạnh nhăn mặt, bất bình lên tiếng.
"Tống Mịch, cô đừng khinh thường người khác"
"Y Hân có ý tốt hỏi thăm, cô cần gì công kích cậu ấy như vậy!" Mẫn Duy đứng bên cạnh đế thêm.
Tống Mịch không thèm trả lời, lướt qua người bọn họ đi thẳng.
Thay vì cãi nhau với đứa ghét mình, phớt lờ sẽ khiến bọn họ khó chịu hơn vạn lần.
"Cô vậy là có ý gì? Chuyện lần trước Y Hân đã không tính toán với cô thì cũng biết điều một chút"
Hạ Ninh cao giọng, gần như hét lên vào mặt Tống Mịch.
Cô không để ý, chân vẫn bước tiếp.
Hạ Ninh thấy Tống Mịch không để ý đến mình, đâm nổi giận, dùng sức kéo Tống Mịch lùi lại, ai ngờ cô ta xoay người nhanh quá, chân loạng choạng đứng không vững, ngã về sau va vào Y Hân đứng bên cạnh.
Mẫn Duy theo phản xạ giơ tay ra đỡ nhưng chỉ có sức kéo Hạ Ninh đang ngửa người đứng thẳng lại, lùi vài bước.
Còn Y Hân thì ngã xuống, lăn mấy vòng trên cầu thang, cái hộp bị bập nắp, bên trong là nước sốt hay canh gì đó đổ hết lên người Y Hân.
Y Hân tiếp đất với tư thế không thể đáng thương hơn, chân tay bầm tím, sứt sát hết, thêm cả mấy vết thương bị Tống Mịch đánh lần trước lại bị trày da, đầu còn bị chảy máu, toàn thân bị nước sốt đổ vào.
Trông rất thảm hại!
Tống Mịch dùng từ thảm hại trong trường hợp này, vì cô không thấy từ nào hợp hơn nữa.
Hạ Ninh với Mẫn Duy sợ hãi chạy xuống hỏi han.
Khi thấy đầu Y Hân chảy máu, cả tái mặt.
"Ch...chảy máu rồi, Y Hân cậu không sao chứ?"
Hạ Ninh và Mẫn Duy là con nhân viên công chức bình thường, còn Y Hân lại là nhị tiểu thư Tần thị.
Xét về khía cạnh nào, việc bọn họ làm Y Hân thị thương cũng phải trả giá lớn.
Tống Mịch bình thản nhìn toàn bộ sự việc sảy ra, ánh mắt vẫn dửng dưng như không.
Sinh viên bắt đầu kéo đến ngày nhiều, bọn họ ầm ĩ như thế đã có người thầm đi gọi giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm đến đã chứng kiến cảnh tượng Y Hân mặt xanh mét ngồi dưới đất, đầu tóc, quần áo lộn xộn, lại còn dính bết vào nhau bởi nước canh.
"Chuyện gì thế này?" Giáo viên sầm mặt hỏi "Ban ngày ban mặt còn dám đánh nhau ở trong trường, gan to quá rồi phải không?"
"Cô ơi, bọn em không đánh nhau.
Là Tống Mịch cố ý đẩy Y Hân, là cô ta.
Cô xem, Y Hân bị thương rồi" Mẫn Duy hoảng sợ lớn tiếng phản bác đẩy hết trắc nhiệm lên Tống Mịch.
"Đun..đúng rồi, là Tống Mịch, là cô ta"
Tống Mịch đứng im xem kịch bị hắt nước bẩn vào người vẫn bình tĩnh, đứng trên bậc thang cao ngạo nhìn chằm chằm vào Mẫn Duy nhếch mép cười khiến cô ta chột dạ quay mặt đi.
Bọn họ nói dối thì sao chứ, cũng không có ai thấy Hạ Ninh va vào Y Hân, không ai làm chứng, Tống Mịch có thể chối cãi được sao!? Không nhất định là không, nghĩ đến đây tâm trạng Mẫn Duy cùng Hạ Ninh an tâm hơn chút, thở phào.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn Y Hân, đúng là thấy đầu cô ta chảy máu, trầm giọng.
"Tần Y Hân, là ai đẩy em?"
Y Hân mặt tái xanh dựa người vào Mẫn Duy nghe vậy ánh mắt lấn tránh những vẫn lén lút liếc nhìn Tống Mịch, bộ dạng rõ ràng là Tống Mịch đẩy cô ta nhưng vẫn yếu ớt lắc đầu lên tiếng.
"Là em không cẩn thận, tự ngã thôi"
Hành vi giấu đầu lộ đuôi như thế sao giáo viên không nhìn ra chứ, ai ở đây cũng nhìn ra, Y Hân diễn đạt như vậy mà không nghĩ là do cô thì đúng là thiểu năng mẹ rồi!
Y Hân ở trường tốt bụng, dễ tính rất được các sinh viên quý mến cả nam lẫn nữ, thậm chí cả giáo viên cũng yêu quý cô ta.
Còn Tống Mịch thì là đại ma nữ, thường xuyên trốn học, ngao du với lũ côn đồ đầu đường xó chợ, lúc nào cũng đánh nhau, gây chuyện.
Nghĩ tới đây, trong lòng giáo viên không khỏi thiên vị Y Hân, vẫn một mực hỏi lại.
"Không được nói dối, là cô ta đẩy em đúng không?"
Y Hân vẫn trốn tránh ánh mắt Tống Mịch nhìn cô ta chằm chằm cười như không có, Mẫn Duy cùng Hạ Ninh bên cạnh như bất bình nói thay nhưng thực chất là để giáo viên tin lời mình, đổ lỗi cho Tống Mịch.
"Y Hân cậu đừng sợ, mình bảo vệ cậu.
Cô ơi, là cô ta đẩy Y Hân, bọn em có thể làm chứng"
"Đúng rồi cô, cô nhìn đi Y Hân sao có thể tự ngã được chứ"
Mẫn Duy thấy Tống Mịch không nói gì, đáy lòng dâng lên cảm giác chán ghét, bất bình, đến nước này rồi Tống Mịch còn khinh thường bọn họ.
Giáo viên nhìn Tống Mịch giọng nghiêm nghị.
"Bạn học Tống Mịch, em đẩy ngã bạn học bị thương như vậy.
Cô phạt em chạy vòng quanh trường vòng, có ý kiến gì không?"