Tống Mịch thở dài gập máy tính, quay sang nhìn Mặc Hoành ngồi bên cạnh ăn khoai tây chiên.
"Tìm thấy chưa?"
Mặc Hoành đang ăn nghe Tống Mịch hỏi liền ngớ người ra vài giây rồi gật đầu lìa lịa.
Tống Mịch không trả lời, lằng lặng nhìn Mặc Hoành vẽ trận pháp xung quanh cái điện thoại.
Điện thoại lóe sáng, hiện lên một bản đồ, bên trong có chấm đỏ nhỏ nhỏ ở giữa đại dương.
Mặc Hoành thu tay, ánh sáng trận pháp biến mất cùng chấm đỏ.
Tống Mịch phóng to bản đồ, chấm đỏ là hòn đảo cô đơn giữa biến, xung quanh không có bất cứ hòn đảo nào khác, cách rất xa đất liền.
Tống Mịch nhíu mày, nhìn vào bản đồ trên Ipad, bản đồ ở Ipad cùng vị trí đó nhưng không có hòn đảo xuất hiện.
Hình ảnh từ vệ tinh vũ trụ cũng chỉ thấy mảng mây mù trắng xóa.
Tống Mịch chậc một miếng, tắt điện thoại.
Lấy khoai tây chiên trong âu của Mặc Hoành ngồi ăn và xem Tivi.
Mặc Hoành không nói gì, để khoai tây chiên vào lòng Tống Mịch, bay vào bếp trút hết khoai tây vào chiên một lần, rồi bế một loa to khoai tây chiên đi ra.
người họ cứ như vậy, thỉnh thoảng Tống Mịch hỏi Mặc Hoành số câu kì dị nhưng Mặc Hoành biết cô đang lên kế hoạch đi tìm hòn đảo kỳ lạ kia.
"Mặc Hoành, không gian của ngươi còn nhiều không?"
Mặc Hoành vừa nhai đầy miệng khoai tây chiên vừa trả lười, mắt vẫn dán vào màn hình tivi, không thèm liếc nhìn Tống Mịch.
"Còn nhiều lắm"
"Nhiều như nào?"
Mặc Hoành giơ tay sang ngang nhưng tay nàng biến mất vào khoảng không, lôi ra túi vải to tầm tay người đàn ông trung niên, mở nút lấy ra đống nhẫn ngọc với nhiều màu sắc, hình thù khác nhau.
"Bây nhiêu nhẫn không gian đủ cho người nhét cả trung tâm thương mại vô, không tính không gian của ta"
Mặc Hoành có đeo nhẫn không gian nhưng chiếc nhẫn này hơi đặc biệt.
Nhẫn không gian của Mặc Hoành rất rất lớn, chính Tống Mịch cũng không biết nó rộng cỡ nào, có khi là vô tận.
Mặc Hoành dùng năm để kết hợp chiếc nhẫn không gian khác nhau thành , chính là chiếc Mặc Hoành đeo, nàng với chiếc nhẫn kí Huyết Khế.
Nàng gọi nó là Nhẫn Vô Cực, bởi không gian chiếc nhẫn rất rộng không biết điểm cuối.
Bình thường chiếc nhẫn ở dạng ẩn thân, rất ít khi xuất hiện, ngoại trừ Mặc Hoành chưa ai kể cả Tống Mịch thấy hình dạng chiếc nhẫn.
Nàng cũng từng tạo cho Tống Mịch chiếc nhẫn không gian nhưng Tống Mịch không đeo cứ ném đi lung tung, nàng bất lực đành cất đi, khi nào Tống Mịch cần thì lôi ra.
"Mặc Hoành, còn bao nhiêu khẩu súng?"
" súng ngắn các loại, súng bắn tỉa, cùng vô số loại khác"
Tất cả đều là do Tống Mịch nhét vô, đồ của Mặc Hoành chỉ là một phần trong số đó.
"Còn bom thì sao?"
"Hơn lựu đạn, còn lại thì "
"Vậy phương tiện đi lại?"
" du thuyền các loại, máy bay trực thăng"
"Đồ ăn?"
"Nhiều lắm, ăn năm không hết"
"Tiền?"
"Không có đồng nào"
"Ồ, vậy trong không gian còn gì ngươi kể hết ra xem nào"
"Hơn bộ quần áo các loại, băng vệ sinh, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước uống,....nhiều lắm ạ, đủ để chuyển nhà luôn."
Tống Mịch trầm mặc lúc, nghiêm túc hỏi Mặc Hoành.
"Mấy thanh Katana đâu!?"
" ạ"
"Ơ, sao ít thế? Ta nhớ mình cướp nhiều lắm mà?"
"Chủ nhân cũng làm gãy nhiều lắm mà"
"Gãy hết rồi à?"
"Lần gãy cuối cùng là năm trước"
"Đưa ta xem nào"
Mặc Hoành lôi thanh Katana ra từ không gian đưa cho Tống Mịch.
thanh Katana có kích thước, hình dáng khác nhau.
thanh dài cm với vỏ bọc đen bóng từ đầu đến cuối.
thanh chỉ khoảng cm với bao kiếm xanh than.
Thanh còn lại dài khoảng cm với vỏ bọc xám tro.
Tống Mịch không học kiếm nhưng chọn kiếm làm vũ khí chính khi giao chiến vì kiếm gọn nhẹ, lại dễ sử dụng, cứ thế chém thôi, không có mấy thao tác phức tạp, và Tống Mịch thường đánh cận chiến nên nói đi nói lại kiếm là vũ khí thích hợp nhất với cô.
Nhưng thời bây giờ muốn tìm thanh kiếm sắc bén rất khó, ngoại trừ Katana.
Thế nên cô quyết định, đêm hôm khuya khoắt đi cướp Katana.
Tống Mịch ngồi nhìn chằm chằm mấy thanh Katana mà chép miệng, không nói gì rồi bảo Mặc Hoành cất lại.
Lôi điện thoại ra chơi đến tận trưa rồi đi ngủ.
Khi Tống Mịch tỉnh dậy mặt trời đã xuống núi.
Cô đang đun lại đồ ăn, Ipad "ting" lên tiếng.
"Em ăn chưa?"
Là của Nghê Mạn, chị gái Tống Mịch.
Cẩn Nghê Mạn - pháp y lừng danh của quân đội.
Gia thế lớn mạnh, thông minh, xinh đẹp, mạnh mẽ, năng lực võ thuật đai đen, là người phụ nữ hoàn hảo theo tạp chí hàng đầu thế giới bình chọn.
Nghê Mạn thuộc mẫu phụ nữ quyến rũ chết người, vẻ đẹp thần bí xen lẫn sang chảng, kiêu kì như nữ thần Hy Lạp.
Nghê Mạn hơn Tống Mịch tuổi, mới tuổi thôi nhưng đạt vô số thành tựu đến mấy người kì cựu phải dè chừng.
Cô nàng được rất nhiều người ngưỡng mộ, không giống Tống Mịch, danh tiếng và thành tích của Nghê Mạn có đầy đủ, tràn lan trên Internet, trở thành hình mẫu hoàn hảo trong mắt mọi người, có biệt danh là "Pháp y nữ vương"
Một tay cầm tô cơm, tay còn lại nhanh chóng trả lời.
"Em đang chuẩn bị"
"Cuối tuần có về nhà không? Em về chị về"
"Anh hai về chẳng nhẽ chị không định về!?"
"Thế thì chị về, em nhất định phải về đấy.
À, tuần sau chị được mời tham gia buổi đấu giá này, em có đi không? Ở phố Hải Vân.
"
"Em bận lắm, không đi đâu"
"Em thì bận gì chứ, được rồi chị có chuyện cúp máy đây"
Nghê Mạn tắt máy, Tống Mịch liền thấy chữ đã xem ở khung chat với Ngạo Đường, mắt ẩn hiện ý cười.
Tay nhanh chóng nhập tin nhắn, không cần biết có bị chặn hay không.
"Anh ở đâu vậy?"
"Nhà"
Người bên kia rep lại ngay lập tức.
"Là ở đâu?"
"Cô....muốn ngủ với tôi!? Vì sao?"
"Vì thích anh a"
"Chúng ta mới gặp lần"
"Thật ra em với anh là duyên trời định.
Em là vợ kiếp trước của anh, nhưng chưa cưới anh đã nghẻo rồi nên nên kiếp này em đến để bắt anh về"
"........cô diễn tiếp đi"
"Anh không tin à?"
"Không tin.
Tôi có giống ngươi bại não không?"
"Giống lắm"
Ngạo Đường nhìn tin nhắn, ngơ tận giây.
Cuối cùng tay nhấn chặn
Không nên dây dưa với người điên