“Gì chứ, tại sao con nhỏ đó lại ở đây?”
Belsach đang nằm bỗng ngồi dậy và hét lên.
Giọng của cậu ta vang ra khắp phòng.
“....Florentia?”
Tôi nghe thấy một giọng nói vang lên khẽ tới mức nếu không để ý sẽ bị giọng của tên kia át đi.
Là Larane, người đang quay lại nhìn tôi sau Belsach.
“A.”
Tôi khựng lại vì chuyện không ngờ này.
Cũng đã rất lâu rồi tôi mới được nhìn thấy lại Larane.
Larane, một bông hoa mỏng manh yêu kiều lại có cùng dòng máu với Belsach.
Ngay khi tới tuổi trưởng thành, chị ấy đã bị gả đi cho một người đàn ông lớn tuổi do sự sắp xếp của Hoàng hậu.
Người ta nói rằng đây là một cuộc hôn nhân chính trị thành công.
Dù cho tên quý tộc đó đã già, nhưng bởi là vì là vị anh hùng đã can trường chiến đấu trong chiến tranh, ông ta đã sớm được thừa hưởng lại danh hiệu của cha mình.
Không ai biết rằng.
Đóa hoa đó đã héo mòn nhanh chóng chính tại lãnh địa của người chồng cách xa nhà Lombardy, dù nằm ngay cạnh lãnh địa của Hoàng đế.
Hóa ra người chồng đó không phải là người chung thủy và quan tâm đến người vợ trẻ của mình, và Larane bị người hầu trong nhà khinh thường vì điều đó.
Khi Larane cầu cứu gia đình của mình, thì lúc đó Viese lại đang có việc làm ăn với người con rể đó.
Câu trả lời mà chị nhận được từ những người mà chị tin tưởng chỉ là “Cố mà làm cho tốt hơn đi!”
Và Larane cứ thế mà dần trở nên khô héo, rồi qua đời sớm sau đó.
Ở một cái tuổi rất trẻ.
Hình ảnh cuối cùng về chị mà tôi thấy là cảnh Larane, đã bật khóc ngay sau đám cưới của mình, nói rằng mình không muốn rời khỏi nhà Lombardy.
“Em cũng tham gia lớp học hay sao?”
Dù lớn hơn tôi năm tuổi, nhưng hình ảnh tiểu thư của một gia đình quý tộc ôm chặt lấy con búp bê khiến tôi nhận ra thực tại.
“Phải, từ nay em sẽ tham gia lớp học này.”
Tôi gật đầu đáp lại Larane.
Belsach rống lên khi nghe thấy tôi trả lời Larane mà bỏ qua câu hỏi của mình.
“Nói dối!”
Anh ta đứng dậy và tính làm gì đó, nhưng tất cả những gì anh ta làm là la ó om sòm.
“Nói dối! Người như mày mà được học lớp này ư?”
Rõ ràng là tên này ăn đòn chưa no rồi.
Mong chờ gì ở cái tên thiếu giáo dục chỉ nói được vài từ đàng hoàng như cậu ta chứ?
“Người như em?”
Tôi hỏi đầy khiêu khích.
“Thứ thấp kém như mày!...”
“Em có nên nói với ông nội không nhỉ?”
Nghe nhắc đến ‘ông nội’, Belsach nín thinh.
“Lần trước không phải ông đã nói với anh là không được nói em là thứ thấp kém nữa sao. Anh quên rồi à?”
Tôi có nghe cha nói rằng là.
Ông đã gọi riêng Belsach lên và mắng,
“Belsach.”
Với nụ cười trên mặt, tôi từ từ tiến lại gần Belsach.
“Ở đây cũng có nhiều sách đấy nhỉ?”
“Ư...”
Belsach xem ra có vẻ bị ám ảnh với sách rồi.
Ừ thì tại chúng đã biến thành vũ khí khi rơi vào tay tôi mà.
Tôi chốt hạ một câu cuối cùng với Belsach.
“Em có nên đi mách ông nội không nhỉ?”
“Đừng....”
Cậu nhóc xịu xuống và hoảng loạn lùi lại, ngồi xuống cái ghế mà mình vừa nằm.
Ồ, và dĩ nhiên vì chẳng thể đánh được tôi nữa, nên cậu chả đã vung chân đá vào con búp bê vô tội bên cạnh.
Giận cá chém thớt à?
Tôi thở dài, mừng vì đã thắng được tên chó con phiền phức.
Gilliu và Mayron đang ngồi gần cửa sổ.
Cả hai đều mười một tuổi và là con của bác Shananet, chị gái của cha tôi.
“Sao thế?”
Sao mấy người lại nhìn tôi như thế?
Ngượng chết đi được.
Thực ra thì hai người này là hai người mà tôi biết ít nhất.
Vì là sinh đôi, họ luôn chìm vào thế giới riêng của mình, và chẳng hề quan tâm tới thế giới xung quanh.
Thái độ ngó lơ tôi khác hoàn toàn với thái độ của chị Larane.
Tới mức là dù thấy tôi bị bắt nạt, sắc mặt họ cũng không hề thay đổi.
Hơn nữa, vì cuộc ly hôn của bác Shananet mà cả hai đã cùng cha mình trở về gia tộc Schults.
Không còn mang tên họ Lombardy nữa, mà đổi tên thành Gilliu Schults và Mayron Schults.
Ngoại hình đẹp trai và được huấn luyện để trở thành kị sĩ từ sớm khiến họ khá nổi tiếng trong xã hội, hoàn toàn khác với tôi, lúc nào cũng bận bịu công việc.
“Florentia.”
Cả hai gọi tên tôi cùng lúc, như thể nhịp thở của hai người họ là một vậy.
“Em nói rằng em đã đánh Belsach sao?”
“Và còn thắng nữa chứ?”
Có cái gì đó kì lạ xảy ra rồi.
Khuôn mặt vô cảm lúc nãy của Gilliu và Mayron dần trở nên có sức sống.
Đã vậy còn nhẹ nhàng nở nụ cười nữa.
Mấy người này đáng sợ quá vậy.
Tôi ngồi lên một chiếc ghế sô pha, đối diện với Belsach, và hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
Hầu hết những người sử dụng căn phòng này đều là con nít, nên tôi thích cách những chiếc ghế thấp này được đặt ở đây, để tôi khỏi phải tốn sức leo lên.
Lúc này, Gilliu lên tiếng, tay vỗ lên khung cửa sổ.
“Tới đây ngồi nè em gái.”
“Sao ạ?”
“Ngồi đây cùng với bọn anh nè.”
Mayron ngỏ lời.
Người người con trai có mái tóc vàng óng tựa mặt trời.
Tôi nhìn họ một lúc rồi nói.
“Nếu hai anh muốn ngồi với em đến thế, thì hai anh xuống ngồi đây với em nè.”
Tôi có thể thấy được hai cặp mắt vàng ấy di chuyển cùng lúc.
“Đừng bắt em phải leo lên đó.”
Tôi nói vậy rồi quay mặt đi.
Tôi không nhớ rằng bọn họ đã từng đối xử như thế với tôi, nhưng vì đang trong tâm trạng tồi tệ, nên tôi không muốn nói chuyện với ai cả.
Những đứa trẻ nhà Lombardy rất kiêu hãnh.
Nên Gilliu và Mayron rồi sớm sẽ tức giận như Belsach thôi...
Thụp.
Chiếc ghế tôi đang ngồi rung lên.
“Gì, gì thế này?”
Bất ngờ thay, hai người bọn họ lại tới và ngồi xuống bên cạnh như lời tôi nói.
Cả hai kẹp tôi ở giữa.
“Nếu muốn ngồi với Florentia thì phải ngồi đây sao?”
“Vậy là em học ở đây à, Tia?”
“Đúng, đúng rồi, ta gọi em là Tia nhé.”
“Phải đó. Gọi thế đi.”
Bọn họ bật cười sau khi nói chuyện với nhau hệt như trong truyên như thế.
Tôi chẳng hiểu được họ đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Tôi cựa quậy.
Tôi cũng muốn đứng lên lắm, nhưng lại chẳng biết ngồi ở đâu cả.
Khi tôi chuẩn bị đứng lên thì cánh của bật mở và thầy Clerivan tiến vào.
“Các em đã có mặt đầy đủ rồi. Ta bắt đầu lớp học thôi.”
Hửm? Học như này á?
Tôi nhìn xung quanh mà bối rối.
Dù vậy, chẳng ai ngoài tôi thấy xấu hổ cả.
Rồi sách vở bút viết các thứ đâu?
Liếc mắt một vòng, tôi thấy giấy và bút được để ở một góc phòng.
Nghĩa là nếu cần thì tới đó lấy à?
Nhưng trông mọi người hình như chỉ đang nhìn vào hai bàn tay không của thầy Clerivan mà thôi.
Thôi thì cứ để xem coi đã.
Tôi ôm lấy chiếc gối và nhìn thầy Clerivan đứng trên bục giảng.
“Từ hôm nay, chúng ta sẽ học về thương mại, một trong những mảng quan trọng nhất của gia tộc Lombardy.
Ồ, là kinh tế sao.
Thú vị đấy.
Vậy là lớp học đã bắt đầu.
Và tôi thấy ngại.
“...Thương mại là...”
Đằng sau giọng thầy Clerivan là một âm thanh khác.
“Kreungpuge. Tuyệt vời...”
Là giọng nói mớ của Belsach đang nằm dài trên sô pha.
Không lớn, nhưng không thể nào mà thầy Clerivan lại không nghe thấy được.
Tôi muốn đánh thức anh ta dậy, nhưng nhanh chóng bỏ cuộc và tiếp tục theo dõi bài giảng như chưa từng thấy chuyện gì.
Lúc này tôi có cảm giác hơi thất vọng.
Một người giáo viên nếu la mắng và ép mọi người tập trung sẽ hiệu quả hơn.
Nhưng thầy Clerivan lvốn đã chẳng định ép những đứa trẻ này tập trung vào bài học ngay từ đầu rồi.
Cứ để đó mà không gọi dậy.
Nhưng mọi thứ sẽ được báo cáo lại sau khi lớp học kết thúc.
Tôi cảm thấy Mayron, người đang ngồi cạnh tôi, cũng đang dần hết hứng thú vào lớp học và bắt đầu mở cuốn sách ra.
Lúc này, tôi thấy ánh mắt của thầy Clerivan lướt qua.
Thầy ấy đang quan sát mọi thứ.
Tôi nhanh chóng chỉnh lại tư thế của mình.
Thể hiện rằng ‘Em đang chăm chú nghe giảng đây ạ!’ bằng cả cơ thể mình.
Mắt mở to ra và thỉnh thoảng gật đầu.
Dù lúc đầu chỉ là diễn thôi, nhưng sau thì tôi cũng đã tham gia buổi học hết sức tập trung mà không hề biết.
Buổi học này với con nít thì sẽ rất nhàm chán, nhưng lại là một buổi học thú vị khi biết được lượng kiến thức uyên thâm của thầy Clerivan về thương mại.
“Được rồi, lớp học hôm nay diễn ra khá tốt đấy.”
Tôi tập trung đến mức quên cả thời gian và buổi học cứ thế trôi qua.
Cảm thấy có chút hối hận, Belsach ngủ quên đã thức dậy với ánh mắt mở to, đỏ mặt nuốt nước miếng.
Anh ta đi học như vịt nghe sấm vậy.
“Hôm nay ta sẽ có một bài tập về nhà đặc biệt.”
“Bài tập về nhà?”
Larane, người đang ôm lấy con búp bê, hỏi lại đầy ngạc nhiên.
Vì không thường xuyên có bài tập về nhà, nên Belsach cùng cặp song sinh cũng ngạc nhiên không kém.
“Hạn nộp là buổi học tuần sau. Bài tập là...”
Clerivan nở một nụ cười kì lạ và lấy ra cái gì đó phía sau tấm bảng.
Thụp.
Khi được đặt lên sàn nhà, một âm thanh nặng nề vang lên.
“Một khúc gỗ sao?”
Clerivan lấy ra một khúc gỗ dày đã được chặt gọn gàng.
Một khúc cây được chặt từ một cái cây lớn, to bằng một người ôm và cao đến đầu gối của thầy Clerivan, nó đúng nghĩa là một khúc gỗ.
“Đây là cây vivo, tăng trưởng nhanh, cứng và nhẹ hơn các loại cây khác, và được sử dụng rộng rãi trên lục địa do có nhiều công dụng.”
“Nhưng ta dùng nó để làm gì chứ?”
Belsach thô lỗ hỏi.
Nhưng Belsach không phải là người duy nhất ngạc nhiên với hành động này của thầy Clerivan.
Cả Larane và cặp song sinh cũng đang nhìn chằm chằm vào khúc cây trước mặt mình.
Clerivan nhìn chúng rôi và nở một nụ cười, giải thích bằng giọng điệu nhã nhặn.
“Từ giờ tới tuần sau, các em phải bán được khúc gỗ này.”