Trong khi Florentia đang vui vẻ nhìn ra phía cửa sổ, thì Clerivan lại đang ở trong phòng làm việc của Lulak.
Với công việc của một người dạy học cho những người thừa kế, và cũng là người chịu trách nhiệm về vấn đề học vấn trong dinh thự, anh có rất nhiều báo cáo cần nói với gia chủ.
“...Đó là những gì mà tôi muốn báo cáo lại với ngài hôm nay.”
“Tốt lắm. Ngồi xuống và uống tách trà đi.”
“Vậy thì, xin phép ạ.”
Khi Lulak cầm chiếc chuông lên lắc, một người hầu đang chờ ở ngoài, mang vào một tách trà.
Phòng làm việc trong dinh thự của Lulak Lombardy, tỏa ra vị ngọt thanh của lá trà cao cấp nhất.
“Vậy ngài thấy thế nào?”
Dù lời nói có hơi ngắn gọn, nhưng mối quan hệ giữa Lulak và Clerivan đủ để cả hai có thể hiểu được ý của nhau.
“Tôi đã hiểu được ý của ngài nói rồi, thưa Lãnh chúa.”
“Phải, một câu trả lời đáng nghe đấy.”
Dù thái độ có hơi gai góc với người khác, nhưng Lulak là người đã bật cười khi ông biết được rằng Clerivan còn nghiêm túc hơn cả ông.
“Không lâu trước đây, ta còn nghĩ con bé chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi bình thường mà thôi. Đúng là kì lạ mà.”
“Ngài không cần nói tôi cũng thấy vậy.”
Clerivan nói trong khi chiếc tách xuống.
“Tôi đã cho gọi và hỏi các người hầu đang phục vụ cho ngài Gallahan và tiểu thư Florentia, nhưng không ai để ý đến sự thông minh của ngài ấy cả.”
“Ta hiểu rồi.”
“Tôi đã nói với tiểu thư Florentia rằng ngài ấy đủ tiêu chuẩn để tham gia lớp học, và ngài Gallahan đã rất bất ngờ vì điều đó.”
“Hừm...”
Lulak vuốt bộ râu của mình.
Đấy là thói quen của ông mỗi khi cần suy nghĩ cặn kẽ điều gì đó.
Clerivan nhìn thấy bộ dạng đó mà cẩn thận tiếp lời.
“Tôi không nghĩ là tiểu thư Florentia che giấu khả năng của mình.”
“Che giấu khả năng ư...?”
“Chỉ là giả thuyết thôi ạ...”
“Giải thích đi.”
Giống với màu nâu đậm của những thân cây già , đôi mắt của Lulak, ngày càng trở nên sâu xa hơn, cùng với uy áp khiến cho người đối diện mình phải cúi đầu.
Theo ánh mắt của Lulak, khuôn mặt của Clerivan cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Ngài ấy là một tiểu thư rất tuyệt vời. Một đứa trẻ thấy được những điều mà những đứa trẻ khác không thể thấy. Cứ như là đã được cha mình, Gallahan dạy cho vậy.”
“Cũng có thể.”
Tâm trạng cảu Lulak trở nên trầm mặc.
Ông là người đã đưa gia tộc Lombardy vươn tới đỉnh cao nhất, nhưng lại không làm được như thế trong việc dạy dỗ con cái.
Không, đây là điều khó khăn nhất trong cuộc đời của Lulak.
Một đứa thì dã tâm quá lớn, đứa thì lại quá vô vọng, đứa còn lại thì quá yếu đuối.
Chỉ có người con gái cả, cũng là người con gái duy nhất, Shananet lại đặc biệt hơn cả.
Với Lulak, thì người con rể, Vestian Schults, đã chấp nhận ở rể và để hai đứa con trai sinh đôi của mình mang tên họ Lombardy cũng là một mối bận tâm.
Cho đến giờ, không chỉ một hay hai lần những mối làm ăn nhỏ của nhà Lombardy đã bị Vestian, một tên không có khả năng, phá hỏng.
Lulak lắc đầu thở dài cùng khuôn mặt rầu rĩ.
Vẻ mặt ông có hơi cực đoan.
Nhưng gia chủ không được can thiệp vào cuộc chiến thừa kế.
“Chẳng phải việc tiểu thư Florentia không giống với cha của mình là một điều may mắn hay sao.”
Anh nhìn vào tình thế mà cố tránh đi sự gay gắt.
Dù cho trái tim ông có hơi hỗn loạn, nhưng khi nghĩ tới Florentia, lòng ông như dịu lại.
“Dù cho tiểu thư Florentia có đầu óc xuất chúng là nhờ sự dạy dỗ của cha mình, Gallahan đi chăng nữa. Thì môi trường sống mới là một điều quan trọng.”
“Nhưng điều tồi tệ là...vị thế của Gallahan chính xác là điều khiến Florentia phải che giấu khả năng của mình.”
“Ta không còn nhiều thời gian nữa. Nó làm lòng ta như nóng như than hồng vậy.”
Nghe lời Clerivan nói, Lulak gật đầu nặng nề.
“Cứ chờ xem thế nào đã. Phải báo cáo lại cho ta sau mỗi buổi học đấy.”
Clerivan nhấp một ngụm trà rồi suy nghĩ trong lòng.
Thông minh.
Đoạn có tiếng gõ cửa.
Là Viese theo lời triệu tập của Lulak đến.
“Thưa cha, người từ Thương đoàn Durak đã đến rồi ạ.”
“Vậy tôi xin phép.”
Ngay khi Viese bước vào, Clerivan đứng dậy và chào tạm biệt Lulak.
Vừa nhận ra sự hiện diện của Clerivan, Viese đã nhíu mày khó chịu.
“Ngươi cũng ở đây sao.”
“Lâu rồi không gặp, ngài Viese.”
Cả hai đều tỏ ra không mấy thiện cảm với đối phương.
“Cha ta có cuộc gặp với một người quan trọng, nên là đi đi...”
“Không, cứ ngồi đó đi Clerivan, xong việc rồi hẵng đi.”
“Cha!”
Dù tỏ ra không mấy vừa lòng, nhưng Viese không dám chống lại lời của Lulak.
Clerivan tuân theo mệnh lệnh của gia chủ, ngồi lại xuống ghế.
“Cho người của Thương hội Durak vào đi.”
“Vâng ạ.”
Dù không thích, nhưng Viese nhanh chóng hành động trong khi liếc nhìn Clerivan.
“Rất vui được gặp ngài. Tôi đây là Croyton Angenas đến từ Thương hội Durak.”
Angenas.
Nghe được tên gia tộc khiến Clerivan nhíu mày.
Angenas là gia tộc của nữ hoàng hiện tại và là gia tộc của Seral, vợ của Viese.
Clerivan lặng lẽ khoanh tay.
“Ta là Lulak Lombardy. Ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện.”
Ngay sau khi Croyton ngồi xuống, Viese đã không thể giấu được khuôn mặt mừng rỡ của mình mà lắc lư.
“Ta đã nghe đứa con cả của ta nói rồi, nhưng liệu ngươi sẽ nhắc lại kế hoạch cho ta nghe thêm lần nữa chứ?”
Nghe Lulak nói, Croyton hắng giọng.
Việc giải thích sau đó diễn ra khá là dài dòng.
Và sau khi nghe cả câu chuyện dài đó, Clerivan đã rút ra được trọng tâm.
“Vậy là ngươi đang nói rằng sẽ mang vải dệt từ phía đông về và bán chúng lại, nhưng hiện tại vì Thương hội Durak không đủ khả năng vận chuyển một khoảng cách xa như thế, nên ngươi muốn nhờ Thương hội Lombardy vận chuyển dùm?”
“Vâng đúng thế ạ.”
“Và chi phí vận chuyển cũng sẽ được vay từ Ngân hàng Lombardy sao.”
“Vâng, tôi rất cảm kích nếu như điều đó có thể.”
“Ha...”
Thứ vớ vẩn gì đây?
Clerivan bóp trán và nhìn về Viese ở phía đối diện.
“Hừm...”
Lulak cũng vuốt bộ râu của mình đầy khó chịu.
“Đấy không phải là một cách tốt hay sao, thưa cha?”
Lời nói đầy ngu ngốc của Viese khiến anh như muốn bùng nổ.
Rõ ràng là hắn ta chẳng hề biết đâu mới là vấn đề.
“Nếu là như vậy, các ngươi phải trả một cái giá xứng đáng.”
Chưa nói đây em họ của Hoàng hậu, cũng là người của nhà Angenas, ông ta dám giao tiền và nhân lực cho người ngoài sao.
Trời ạ, từ góc nhìn của họ thì chắc chuyện này đơn giản lắm.
Đấy còn là Angenas, gia tộc của vị hoàng tử thứ nhất, Astana.
Hoàng tộc đứng phía trước và được hậu thuẫn bởi Hoàng hậu phía sau.
Nói cách khác, Lombardy sẽ phải chịu hết nếu như chuyến làm ăn này thất bại, tiền của nhà Lombardy sẽ bị bòn rút, còn Thương hội Durak chỉ ngồi không hưởng.
Nếu không dựa vào Hoàng thất thì Angenas cũng không thể nào lo được nếu việc làm ăn này bất thành, chính vì thế mà họ mới gõ cửa nhà Lombardy.
Có thật là không biết được cơn bão nào sẽ đổ bộ khi từng lời đó được thốt ra hay không?
Người duy nhất không biết điều đó là Viese, đang mỉm cười ở đằng đó.
Đến Lulak còn biết cái ‘kế hoạch kinh doanh’ này nó ngớ ngẩn tới thế nào.
Clerivan cố kìm lại cơn giận của mình.
“Ta sẽ để cho con lo vụ này, Viese. Làm cho cẩn thận đừng phạm sai lầm nào.”
“Lãnh chúa!!!”
Clerivan, hoảng loạn hét lên, nhưng Lulak không nói gì thêm nữa.
“Vâng ạ! Người cứ tin ở con, thưa Cha!”
Viese cùng với chủ Thương hội Durak rời đi trước khi ý định của ông thay đổi.
Clerivan, người đang ngồi giữa Lulak và Viese, đang đứng trong im lặng, bật dậy và nói một cách quả quyết, mong rằng ông sẽ đổi ý.
“Ta nên ngó qua sản phẩm trước rồi mới đưa ra quyết định sau cùng.”
Viese đỏ mặt vì tình huống bất ngờ này.
Cái thể loại chọc gậy bánh xe như thế này là sao đây?
Đằng sau thương vụ lớn với Durak này là vòng tròn quyền lực mà Viese muốn được dấn thân vào càng sâu càng tốt.
Hiện tại Angenas đang trải qua thời kì khó khăn tài chính, và nếu ông ta có thể giải quyết được tình hình bằng thương vụ này, Hoàng hậu sẽ phải mang nợ ông ta.
Nhưng khi nhìn vào sắc mặt của cha, người không thể đọc vị, ông ta lại trở nên nao núng.
Viese hét vào mặt Clerivan, người đang rắc tro lên tô cơm của mình.
“Ngươi, chỉ là một tên dạy học thôi, đừng có mà xen vào!”
Nhưng Clerivan lại ngó lơ Viese và chỉ nhìn về phía Lulak.
“Đây là một yêu cầu xứng đáng. Ngài nghĩ sao về chuyện này, thưa Lãnh chúa?”
Croyton đảo mắt liên hồi và chần chừ gật đầu.
“Tôi sẽ cho ngài thấy. Tôi có đem về một ít vải dệt, nên tôi có thể mang ra đây cho ngài xem.”
Khuôn mặt nhăn nhó của Viese đỏ bừng nhìn chủ Thương hội Durak.
Ông ta không dám ngẩng đầu lên nhìn, trông hệt như người vừa mới phạm lỗi vậy.
“Xin lỗi, thưa cha. Nhưng điều đó là không cần thiết.”
Tên đần đó!
Clerivan mệt mỏi vì phải nén lại những điều mà mình muốn nói.
Việc cho một tên thấp hèn như thế mượn tiền của và nhân lực của nhà Lombardy như vậy chẳng khác gì một vết nhơ cả.
Dù cho đám chó này có ngu như thế nào, thì cũng phải biết được mình là nên cúi đầu trước ai chứ.
Tên này có phải là con của Lulak không vậy?
Clerivan nhìn chằm chằm về phía Lulak, người đang nhìn đứa con của mình với ánh mắt khó tả, rồi lắc đầu.
* * *
“Ở đây sao?”
Tôi đang đứng trước một cánh cửa lớn.
Dù sống ở nhà Lombardy đã hơn hai mươi năm rồi, nhưng đây là căn phòng mà tôi chưa từng lui tới.
Hồi trước đây, tôi được học ở phòng nghiên cứu nằm ở dãy nhà phía bắc, không gần với văn phòng của Gia chủ thế này.
“Mình đoán phòng này đúng rồi đấy.”
Nhún vai, tôi mở cánh cửa lớn ra bằng hết sức của mình.
Cánh cửa mở ra nhẹ nhàng không gây một tiếng động nào, dần thấy được nội thất phía trong.
“Gì chứ?”
Tôi cứ nghĩ đây là một căn phòng học có bàn ghế bình thường.
Thực ra thì đấy là quang cảnh của lớp học khi xưa tôi tham gia cơ.
Nhưng cảnh tượng trước mắt tôi hoàn toàn khác với một lớp học điển hình.
Một không gian lớn cùng ánh nắng ấm áp chiếu vào, thảm trải dưới chân tôi mềm đến mức muốn nằm lên.
Những chiếc ghế sô pha lớn nhỏ đủ loại nhìn qua là đã thấy thoải mái được đặt đây đó khắp phòng, cùng những loại nhạc cụ và thú bông dễ thương được đặt khắp các chỗ.
Một tấm bảng đen lớn và những cuốn sách lấp đầy một mảng tường.
Và có năm dáng người nhỏ nhắn đang ngồi tự nhiên ở đó như thể đây là nhà của mình vậy.
Mọi người quay lại nhìn tôi khi nghe thấy tiếng cánh cửa mở, nhưng mỗi người lại có biểu cảm mỗi khác.
Belsach há hốc miệng kinh ngạc trong khi đang nằm dài trên chiếc sô pha lớn nhất.
Người chị của Belsach, Larane, đang ngồi đọc sách cùng với một con búp bê đặt bên cạnh.
Và hai người con trai của bác Shananet, Gilliu và Mayron, đang ngồi hai bên cửa sổ đầy nắng nhìn tôi với khuôn mặt ngờ nghệch.
Họ đều là hậu duệ của nhà Lombardy, và là các anh chị em họ của tôi.