Chương
Diệp Mai Hoa cũng quay sang, nhìn thoáng qua thì có thể thấy một người đàn ông nổi bần bật trong đám người ấy, hầu hết ánh mắt của những người trong nhà hàng đều đang hướng về phía anh ta.
Diệp Mai Hoa cảm thấy những người đó rất quen mắt, giống như là người của An Tín.
Quả nhiên Trịnh Mẫn Tiên siết chặt tay Diệp Mai Hoa nói: “Không ngờ ở công ty khó gặp đến vậy lại thấy anh ấy ở đây, Mai Hoa, cô thật sự là người mang lại may mắn”
Diệp Mai Hoa chần chừ hỏi: “Bọn họ là ai?”
Trịnh Mẫn Tiên đỏ mặt, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ nói: “Là Trương Trí đó! Chủ tịch công ty đầu tư chứng khoán An Tín, một phần ba lợi nhuận trong công ty đều là do anh ấy mang lại, anh ấy được được công nhận là đao phủ trong ngành công nghiệp, cô không biết sao?”
Diệp Mai Hoa thành thật lắc đầu.
Trịnh Mẫn Tiên hào hứng giải thích: “Cô đã bao giờ nghe nói về “Nam Trương bắc Lục” chưa? Hai đại diện của thế hệ trẻ trong thế giới tài chính, Nam Trương chính là ám chỉ Trương Trí của Công ty An Tín, và Bắc Lục chính là Lục Bắc Thiên của công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã: Bất ngờ nghe đến cái tên Lục Bách Thiên, Diệp Mai Hoa hơi ngẩn người một chút.
“Tuy rằng Lục Bách Thiên đẹp trai hơn một chút, thoạt nhìn đã có thể mê hoặc các cô gái. Nhưng mà tính tình anh ấy tốt, giống như điều hòa trung tâm, còn có Đường An Na luôn đi theo bên cạnh”
Đây là đầu tiên mà Diệp Mai Hoa nghe ai đó dùng thuật ngữ điều hòa trung tâm để nói về Lục Bách Thiên.
“Mãn Tiên, sao cô lại biết nhiều như vậy”
Thậm chí còn biết về Đường An Na.
“Bởi vì phải thường xuyên đi phỏng vấn, Lục Bách Thiên xuất sắc như thế, tôi đã được phỏng vấn anh ấy một lần. Trong suốt thời gian phỏng vấn, Đường An An cứ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi, như thể cô ta lo sợ tôi cướp mất anh ấy vậy. Theo tôi thì đàn ông không thích một người quản lý chặt như vậy”
Trịnh Mẫn Tiên nói về chuyện này với một giọng điệu khinh bỉ.
“Nhưng mà Trương Trí thì khác. Từ trước đến nay anh ấy không coi trọng phụ nữ. Anh ấy luôn tập trung cho sự nghiệp của mình. Không ai có thể đến gần anh ấy cả. Không biết đến cuối cùng người phụ nữ nào mới có thể đứng bên cạnh anh ấy đây. Trước đây có rất nhiều người đã cố tình tiếp cận anh ấy và nhiều người đã bị từ chối. Bây giờ bề ngoài thì tỏ ra bọn họ không tiếp cận nữa nhưng rõ ràng là họ xấu hổ”
“Cô cũng thích sao?”
Sắc mặt Trịnh Mãn Tiên càng đỏ hơn, nói: “Ai mà không thích người tài giỏi đâu, nhưng bản thân tôi biết bộ phận biên tập của tôi giống như là ở tầng thấp nhất của An Tín vậy, còn Trương Trí chính là ở tầng cao nhất, cho nên tôi không dám hy vọng gì.”
Trong khi hai người nói chuyện thì bất ngờ thấy một người phụ nữ đi thẳng đến bàn của Trương Trí, thoải mái nói chuyện, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
“Ôi trời, người phụ nữ tên Lưu Tử Đào này sao lại ở đây, đúng là quá xui xẻo!”
Diệp Mai Hoa cũng nhìn thấy người phụ nữ kia, cô ta rất ưa nhìn, chỉ là trang điểm hơi dày, mặc quần áo cũng có hơi ôm sát người.
“Mai Hoa, cô nhìn thấy không? Sau này khi nhìn thấy người phụ nữ đó thì cách xa một chút, cô ta là người thích dùng thủ đoạn nhất. Trước đây, cô ta đã từng bức ép vài người xinh đẹp hơn cô ta.”
Sau đó, Trịnh Mẫn Tiên nghiêm túc nhìn Diệp Mai Hoa, có chút xúc động nói: “Cô xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ bị cô ta để ý, chẳng qua là là cô đang ở trong bộ phận biên tập nên sẽ không có cơ hội để gặp cô ta”
Có vẻ như Diệp Mai Hoa đã nhìn sang bên kia đã lâu, Trịnh Mãn Tiên tò mò hỏi: “Cô đang đang nhìn cái gì vậy?”
Theo bản năng Diệp Mai Hoa nói: “Cô ta mặc quần áo như vậy sẽ không cảm thấy chật sao?”
Trịnh Mẫn Tiên sững sờ một lúc, rồi chợt hiểu ra, bật cười thành tiếng.
“Đúng, đúng, đúng, tôi còn tưởng rằng không ai phát hiện ra chuyện này. Tôi đã muốn nói ra từ lâu, không biết cô ta đang khoe cái gì. Ai mà không biết đó là đồ giả!”