Chương
Sau khi do dự, Diệp Mai Hoa thấp giọng nói: “Có cần tôi giúp không?”
Trịnh Mẫn Tiên ngẩng đầu lên, thấy đó là một đồng nghiệp mới, nở một nụ cười thân thiện, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi sẽ tự làm, cô mới đến An Tín, phỏng chừng cũng không hiểu rõ những thứ này”
Sau đó, cô ta lại cúi đầu xuống và đánh dấu một trong những con số.
Sau khi Diệp Mai Hoa bị từ chối, cô ấy muốn ngồi trở lại vị trí của mình, nhưng liếc qua nhìn thấy những gì cô ta vừa viết, vẫn nói nhỏ: “Sai rồi. Đây nên là thị trường không có nhiều biến động”
Trịnh Mẫn Tiên ngẩng đầu lên ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Mai Hoa.
“Nghĩa là nhà đầu tư không tích cực mua bán, có thái độ chờ đợi, khiến giá cổ phiếu biến động với biên độ rất nhỏ trong ngày, tình trạng này được gọi là thị trường không có nhiều biến động”
Trịnh Mẫn Tiên lắp bắp nói: “Tôi, tôi biết ý nghĩa của thị trường không có nhiều biến động, nhưng, nhưng sự thay đổi số lượng này cũng không nhỏ…”
Diệp Mai Hoa nhanh gọn cầm bút lên và đánh dấu vào tờ giấy của cô ấy, nối chúng thành một chuỗi, khoanh tròn lại, nói: “Phải xem xét một tổ số liệu trước đó với nhau, cô sẽ thấy sự thay đổi giữa từng tổ số liệu”
Trịnh Mẫn Tiên bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Thật à! Cô, làm sao cô biết?”
Diệp Mai Hoa có chút xấu hổ, ậm ờ nói: “Từng tìm hiểu”
“Vậy cô biết tất cả những thứ này?”
Diệp Mai Hoa gật đầu.
Trịnh Mẫn Tiên lập tức đứng dậy, chuyển ghế của mình qua, nói: “Ngồi đi, ngồi xuống đây, tôi sắp chết vì lo lắng, người ở bên ngoài gần đây quá bận rộn, thông tin đưa ra đều rối tung cả lên, tôi đã tốn nhiều thời gian mà vẫn sai lầm, bị trưởng phòng mắng chết”
Diệp Mai Hoa đẩy ghế lại cho cô ta, nói: “Không sao đâu, tôi đứng là được”
Cô ấy chỉ đứng đó, cầm bút phân tích và đánh dấu tất cả các số liệu, nét chữ rõ ràng và ngay ngăn, thoạt nhìn rất gọn gàng.
Trịnh Mẫn Tiên trợn tròn mắt, trước đây trong một ngày cô †a không thể làm được xong những thứ này, nhưng vào tay cô ấy, lại đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.
Cho đến khi Diệp Mai Hoa viết xong, Trịnh Mẫn Tiên mới sững sờ nói: “Cô chính là Mai Hoa phải không? Cô, cô thực sự quá lợi hại. Có phải trước đây cô là một nhà giao dịch cổ phiếu chứng khoán chuyên nghiệp phải không? Có điều tôi chưa từng nghe qua tên của cô!
Diệp Mai Hoa do dự một chút, nhưng vẫn là không nói gì, giải thích qua loa: “Tôi đã từng tiếp xúc, cho nên cũng chỉ hiểu được một chút”
Trịnh Mẫn Tiên kích động ôm lấy cô nói: “Tôi sẽ mời cô ăn cơm trưa! Cảm ơn cô rất nhiều!
Diệp Mai Hoa đã thành công thu hút một em gái hâm mộ cô.
Đến thời gian tan làm vào buổi trưa, Trịnh Mãn Tiên đặc biệt mời Diệp Mai Hoa đi ăn ở nhà hàng đối diện để bày tỏ lòng biết ơn.
Khoảng cách rất gần, trực tiếp đi thẳng qua là đến, nhà hàng rất đẹp và cao cấp, những thành phần trí thức gần đây đều là khách quen ở nhà hàng này.
Trịnh Mẫn Tiên tìm thấy vị trí trống rồi ngồi xuống, trực tiếp đưa thực đơn cho Diệp Mai Hoa, khí thế oai phong nói: “Gọi món gì cũng được, tôi tính tiên! Vì tình bạn hữu nghị trong tương lai của chúng ta!”
Diệp Mai Hoa dở khóc dở cười, nhưng cô lại thấy những món ăn ở đây cũng không quá đắt.
Lúc này trong nhà hàng có thêm mấy người đi vào, tất cả đều mặc quần áo công chức, dáng người cũng rất đẹp. Bọn họ vừa đi vào, các cô gái trong nhà hàng ít nhiều cũng nhìn sang.
Trịnh Mẫn Tiên cũng chú ý tời, hai má lập tức đỏ bừng: “Là bọn người Trương Trí. Trời ơi, không ngờ hôm nay bọn họ lại tới đây”