Chương
Mà lúc này, Diệp Văn Quân mới từ từ định thần lại được, ông ta nói: “Thúy Bình, những lời vừa nãy Mai Nhung nói kia là có ý gì? Cái gì gọi là thay thế?”
Vu Thúy Bình nhanh chóng nói: “Không, không phải, anh hiểu sai rồi, Diệp Mai Nhung không có ý đó Diệp Văn Quân sắc mặt xanh mét, nói: “Vậy thì nói lại cho rõ ràng! Chuyện rốt cục là như thế nào!”
Vu Thúy Bình cố gắng hết sức bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Văn Quân, Diệp Mai Nhung rất thích Tạ Minh Thành, nhưng anh lại đổi chỗ cô ấy với Diệp Mai Hoa, thế nên Diệp Mai Nhung mới nói ra những câu như vậy”
“Đúng, đúng, đúng, con chỉ đang nói lung tung, bố, bố nghe nhầm rồi!”
Diệp Văn Quân nhìn Diệp Mai Hoa nói: “Mai Hoa, con nói cho bố nghe, năm ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Mai Hoa lúc này đã mơ hồ rồi, cô nhếch khóe môi nói: “Những gì nên nói con đã nói hết rồi”
Tạ Minh Thành cảm thấy màn kịch này nên hạ màn rồi.
Mục tiêu của anh giờ đã đạt được, tiếp tục để những người này ở đây chỉ thêm ngứa mắt.
“Chú Chung, tiễn khách”
“Vâng, thiếu gia”
Chú Chung nhanh chóng mang theo vệ sĩ, chuẩn bị mời ba người này ra ngoài.
Diệp Mai Nhung vùng vẫy trong tuyệt vọng, hét lên.
“Không! Minh Thành! Anh không thể làm như vậy với em!
Em biết sai rồi!”
Diệp Văn Quân trầm mặc một lúc lâu, sau đó bị vệ sĩ đưa đi, cuối cùng, Vu Thúy Bình nhìn Diệp Mai Hoa với ánh mắt có chút oán hận.
Khi màn kịch kết thúc, tai cũng được yên tĩnh thêm một lúc.
Không khí vô cùng im lặng.
Tạ Minh Thành nhìn Diệp Mai Hoa liền nói: “Hài lòng chưa?”
Diệp Mai Hoa sửng sốt, nhìn anh, run giọng nói: “Tất cả những chuyện này… Là do anh làm ra ư…?”
“Dựa theo chỉ số thông minh của cô chỉ sợ bị người ta đánh chết từ lâu rồi”
Diệp Mai Hoa giật mình, ngồi ngẫm nghĩ một lúc, anh đã từng nói, muốn báo thù cho cô.
Tất cả những chuyện ngày hôm nay, chính là để cô nhìn rõ bộ mặt thật của người bố này sao?
Tạ Minh Thành đứng lên, khép hờ mắt, thản nhiên nói: “Sớm chút đoạn tuyệt quan hệ, đỡ phải nghĩa tử tình thân. Cô coi ông ta là bố nhưng ông ta thì chưa chắc”
“Tại, tại sao anh lại giúp tôi?”
Tạ Minh Thành khóe môi cong lên nói: “Đây chỉ nhà nhân quả tự nhiên. Đừng nói cô thật sự nghĩ rằng, tôi sẽ lấy người phụ nữ đó chứ?”
Thấy anh không trả lời thẳng vào vấn đề, Diệp Mai Hoa kiên định hỏi: “Tại sao anh lại giúp tôi?”
Tạ Minh Thành đứng dậy đi lên lầu mà không trả lời câu hỏi của cô.
Nhìn bóng lưng của anh, trái tim Diệp Mai Hoa từ từ tràn đầy ấm áp.
Cô đã từng nghĩ răng anh rất ghét cô, vì vậy anh liên tục chế nhạo và ra lệnh cho cô, nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của cha mình, Diệp Mai Hoa chợt nhận ra một đạo lý.
Người tử tế với bạn chưa chắc tốt với bạn, nhưng những người bạn đối xử tệ với bạn, lại vô tình lại cứu bạn hết lần này đến lần khác.