Chương
Vì vậy, cô không dám chọc giận Tạ Minh Thành.
Chỉ còn lại một lựa chọn cuối cùng, và cô cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Cô cơ hồ vừa khóc vừa làm những chuyện này.
Qua một hồi lâu thấy anh ta vẫn không hề động đậy, trái tim Diệp Mai Hoa dần trở nên nguội lạnh, chuẩn bị tách khỏi anh ta.
Nhưng ngay khi cô vừa mới động đậy, anh ta liền lập tức tóm lấy eo cô kéo sát vào người anh ta.
Tiếp theo đó là một nụ hôn vô cùng mãnh liệt ép xuống môi cô.
Hơi thở nam tính của anh ta tràn đầy cả khoang miệng của cô.Một chút cơ hội nhúc nhích cô cũng không có, cánh tay vững chãi như chiếc gọng kìm bằng sắt của anh ta ôm chặt lấy người cô dường như muốn nghiền nát cô ra thành từng mảnh.
Nụ hôn này dài đến mức làm cho cô gần như muốn nghẹt thở.
Ánh mắt Tạ Minh Thành nhìn cô ngày càng sâu, bỗng trong ánh mắt ấy lóe lên một thứ ánh sáng tràn đầy sự chiếm đoạt.
Trong đầu anh lúc này lặng lẽ hiện lên ký ức về một đêm phóng túng ngày hôm đó.
Anh đã thưởng thức qua thân thể này vì thế liền biết rất rõ mùi vị ra sao, nếu không sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy để tìm cô trở về, nhưng mà đáng tiếc, bỏ ra một khoản thời gian dài như vậy lại rốt cuộc tìm nhầm người.
May mắn thay, hiện tại cũng không phải là quá muộn.
Nhưng anh là loại người không thích ép buộc người khác, anh cúi đầu khế tựa vào bên tai của cô, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Cô biết mình nên làm thế nào không?”
Sắc mặt của Diệp Mai Hoa trở nên cứng đờ.
“Tôi chỉ cho cô một cơ hội lần này”
Anh ta nói xong liền im lặng đợi cô đáp lại.
Một lúc sau, Diệp Mai Hoa nhăm mắt lại và dựa vào vòng †ay của anh ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô liền bị anh ta ôm lấy chặt chẽ không một kế hở.
Tạ Minh Thành ôm cô từng bước đi vào phòng ngủ chính bên trong.
Cho đến khi ngoài trời hé ra những tia nắng sớm đầu tiên, cuộc vận động cuồng nhiệt của hai người trong phòng mới chịu dừng lại.
Người đàn ông với thân hình vạm vỡ mạnh mẽ bước khỏi giường bước vào phòng tắm, chốc lát sau, trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy rào rào.
Sau khi tắm xong, Tạ Minh Thành bước ra ngoài bế Diệp Mai Hoa còn đang xụi lơ trên giường đi vào phòng tắm.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa, Diệp Mai Hoa suýt bị cơn đau đớn khủng khiếp từ hạ thân truyền tới làm cho ngất xỉu.
Ngồi an tĩnh ở trên giường một hồi lâu, cô không kìm lòng được mà phát ra một câu chửi rủa.
“Đồ khốn kiếp! Cầm thúI”
Nhìn một vòng quanh phòng, tên đầu sỏ gây chuyện đã không còn ở đây, nhưng trong phòng vẫn còn phảng phất rõ hương vị của một đêm đầy phóng túng.
Sắc mặt cô hết trăng bệch rồi lại đỏ ửng, rồi lại trắng bệch, đập mạnh tay xuống giường như để phát tiết sự khó chịu trong lòng.
Kết quả này là do chính cô chọn, cũng không thể đi oán trách ai.
Trên môi Diệp Mai Hoa lộ ra một nụ cười khổ.
Khi thấy Diệp Mai Hoa xuất hiện, Bách An và Trúc đều hét †o một tiếng, phấn khích lao thẳng về phía cô.