Chương
Sự nóng nảy trong lòng Tạ Minh Thành không hề xuy giảm mà ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Lại nữa, lại là cái giọng điệu này, lại là cái ánh mắt này.
Cái cảm giác đó giống như một người đã chờ đợi một mâm đồ ăn từ lâu, anh ta ngửi thấy mùi thơm, nhưng đến khi trực tiếp nếm thử thì chẳng khác nào như đang nhai sáp.
“Cô muốn gì?”
Anh ta đột nhiên hỏi một câu mơ hồ như vậy.
Trong lòng Diệp Mai Hoa rơi lộp bộp một tiếng, cô vẫn im lặng không đáp lại câu hỏi của anh ta.
“Cô tốt nhất nên trả lời câu hỏi của tôi”
“Tôi không muốn gì cả”
“Lập tức nói rõ cho tôi.”
Anh từng bước tiến lại ép sát cô nhưng trái lại cô vẫn không hề tỏ ra vẻ phản kháng, hành động này của cô càng giúp chứng minh rõ hơn nhưng suy đoán trong đầu anh.
Đưa cho cô những gì cô muốn, sau đó liền yêu cầu cô rời đi.
Từ nay về sau, Bách An cùng Trúc Nhã sẽ sống hòa thuận vui vẻ, vĩnh viễn cùng cô không có quan hệ.
Không thể! Cô không thể chấp nhận điều này!
Cảm giác lo lắng mãnh liệt trong lòng như một động lực tiếp thêm cho cô dũng khí, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tạ Minh Thành, nói.
“Anh muốn gì tôi cũng có thể đồng ý, nhưng tôi nhất quyết không thể rời khỏi nơi đây!”
Tạ Minh Thành thoáng sửng sốt trước hành động của cô.
Diệp Mai Hoa nắm chặt tay, quyết tâm thể hiện rõ thái độ của mình.
“Anh không thể đuổi tôi đi, tôi sẽ chăm sóc Bách An và Trúc Nhã, anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ xin anh…đừng đuổi tôi đi”
Thái độ cầu khẩn hèn mọn như vậy cũng không thể khiến cho Tạ Minh Thành mềm lòng.
Ngược lại chỉ càng làm cho anh ta cảm thấy thất vọng hơn.
Qủa nhiên, nữ nhân nào cũng giống như nhau.
Bị mất đi món đồ chơi đầy thử thách, anh ta không còn hứng thú gì nữa.
“Vậy thì cho tôi biết cô có thể làm được những gì?”
Trái tim Diệp Mai Hoa đau đến thắt lại, cô biết rõ lời nói này của anh ta có ý tứ gì.
Không còn cách nào khác đành phải dẹp bỏ lòng tự tôn của mình để lấy lòng anh ta, và giành lấy một cơ hội để ở lại.
Mặc dù cô đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra nhưng vẫn cảm thấy cho dù mình chuẩn bị bao nhiêu cũng không đủ.
Đương nhiên, Tạ Minh Thành không có nhiều kiên nhẫn, nhìn thấy cô cứ đứng đó chần chừ do dự, anh định xoay người cất bước rời đi.
Nhưng nhìn thấy anh sắp đi ra ngoài, Diệp Mai Hoa lập tức trở nên nóng nảy, lo lắng, đột ngột duỗi tay ra, kiễng chân lên ôm lấy cổ anh, hôn thật mạnh vào đôi môi anh.
Thành thật mà nói, hôn, ít nhất không phải ái này cũng không hẳn gọi là một nụ một nụ hôn bình thường.
Cái này chỉ đơn thuần là miệng dán miệng, nhưng điều này đã là cực hạn mà cô có thể làm được.
Cô không thể bị đuổi đi, cô không nỡ bỏ Trúc Nhã, càng không thể chịu nổi việc sau này không thể gặp gỡ Bách An.
Bây giờ cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Tạ Minh Thành, và cô càng không thể giúp cho Trúc Nhã sống sót khỏe mạnh.
Chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể dùng sức mạnh của quyền lực và tiền bạc để đuổi cô đi bất cứ lúc nào.