Trong Thiên Nhạc phường, Nhuận Nhi tỷ đem chuyện có liên quan tới trùng nương Tề quốc nói cho Thanh Mặc Nhan nghe.
"Tề quốc có một bí tộc, gọi là Dục Sâm, trong tộc các nàng lấy nữ vi tôn, nhưng mà nữ tử trong tộc các nàng lại có vận mệnh không giống nhau, một loại từ nhỏ đã vô dụng, chỉ có thể trở thành công cụ làm ấm giường, một loại trời sinh có đôi mắt âm dương, được người trong tộc tôn sùng là Thánh nữ. Mà loại người cuối cùng chính là trùng nương, các nàng lấy máu thịt nuôi dưỡng cổ trùng trong cơ thể, thế nhân kiêng kỵ nhất cũng là loại này."
"Tề quốc trải qua nhiều năm như vậy, sở dĩ không bị mấy quốc gia khác thôn tính, cũng là vì cái này... Trong quân bọn họ có trùng nương tương trợ, bất quá trùng nương nhìn như phong cảnh, nhưng vận mệnh của các nàng lại rất bi thảm, cả đời các nàng không thể xuất giá, cũng không có cách nào sinh được con nối dõi."
Thần sắc Thanh Mặc Nhan ngưng trọng: "Thật sự không có người ngoại lệ sao?"
"Theo ta được biết, không có." Nhuận Nhi tỷ tiếc nuối nói: "Hơn nữa làm trùng nương, không ai có thể sống được hết quãng đời còn lại."
"Chỉ giáo cho?"
"Trùng nương uy lực càng lớn, bản thân sẽ phải cung cấp càng nhiều để nuôi dưỡng cổ trùng, nếu các nàng cường đại đến trình độ nhất định, cổ trùng trong cơ thể sẽ không chịu nghe theo khống chế, tự thân cắn nuốt các nàng."
Thanh Mặc Nhan ngồi ở chỗ kia, tay đặt bên hông Như Tiểu Lam không chút độ ấm.
"Đây cũng là nguyên nhân khiến thế nhân cực ít khi gặp qua trùng nương, bởi vì dù cho các nàng đã chết, cũng sẽ không có thi thể lưu lại."
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam không khỏi mở to hai mắt.
Không có thi thể lưu lại?
Nàng không khỏi nhớ đến tòa mộ của mẫu thân Thanh Mặc Nhan, bên trong rỗng tuếch, ở trong lòng hắn, có lẽ vẫn còn lưu giữ một phần chờ mong, hy vọng mẫu thân hắn vẫn còn sống trên đời.
"Sau khi các nàng chết... Sẽ như thế nào?" Thanh Mặc Nhan gằn từng chữ một.."Cổ trùng trong cơ thể các nàng sẽ ăn hết thi thể của các nàng, bởi vì mất đi cơ thể mẹ để ký túc, cho nên những cổ trùng đó sẽ không sống được quá lâu, chúng cũng sẽ tùy thời mà chết theo."
Thanh Mặc Nhan lâm vào trầm mặc.
"Không có ngoại lệ sao?" Như Tiểu Lam nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ không có trùng nương nào có thể hạ sinh bảo bảo sao?"
Nhuận Nhi tỷ hơi mỉm cười: "Theo ta được biết, không có, nữ tử Dục Sâm tộc, trừ bỏ trùng nương ra, hai loại kia đều có thể sinh con nối dõi bình thường, trừ phi..." Giống như nhớ tới một loại chuyện không thể tưởng tượng nổi, Nhuận Nhi tỷ lắc đầu liên tục: "Không, không có khả năng."
"Cái gì?" Như Tiểu Lam vội vàng truy vấn: "Chẳng lẽ còn có ngoại lệ?"
"Trừ phi... Thân là trùng nương, sinh ra có luôn cả đôi mắt âm dương, bất quá loại trường hợp đặc biệt này ta chưa từng nghe nói qua, hơn nữa dù cho thật sự có nữ tử như vậy tồn tại, ta nghĩ tộc Dục Sâm cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, tất sẽ dùng trăm phương nghìn kế bắt nàng trở về, hoặc là đem Cổ vương nàng lưu lại mang về bộ tộc."
"Cổ vương?" Thanh Mặc Nhan đột nhiên ngẩng đầu.
"Không sai, nếu trùng nương thật sự có thể sinh con nối dõi, như vậy trong cơ thể hài tử của nàng nhất định sẽ có Cổ vương tồn tại, đây chính là bảo bối hi hữu, nghĩ tới sẽ không ít người muốn có được nó." Nhuận Nhi tỷ đánh giá Thanh Mặc Nhan: "Nếu ta nhớ không nhầm, trong cơ thể Thiếu khanh đại nhân hẳn là cũng có cổ độc tồn tại đi... Chẳng lẽ ngươi muốn đánh chủ ý lên Cổ vương?"
Thanh Mặc Nhan không đáp lại câu hỏi của Nhuận Nhi tỷ, mà là tiếp tục hỏi: "Nếu Cổ vương thật sự tồn tại, ai sẽ muốn có được nó nhất?"
"Chuyện này rất khó nói." Nhuận Nhi tỷ tùy tay lấy một cái bánh bỏ vào trong miệng: "Trừ bỏ bộ tộc Dục Sâm ở Tề quốc ra, còn có người của Mạc Tử quốc cũng cảm thấy có hứng thú."
Đôi mắt Như Tiểu Lam vụt sáng, Mạc Tử quốc... Thời điểm Thanh Đô tiên sinh xuất hiện dùng bùa chú đen, Thanh Mặc Nhan từng nhắc tới, nói hoàng thất Mạc Tử quốc rất am hiểu loại pháp thuật này.
"Mạc Tử quốc cùng bộ tộc Dục Sâm có quan hệ gì?" Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn hỏi.
Nhuận Nhi tỷ buông tiếng thở dài: "Thiếu khanh quả không hổ danh xuất thân từ Đại lý tự. Lập tức đã đoán ra được mấu chốt của sự việc, việc này trừ bỏ ta ra, chỉ sợ thật đúng là không có mấy người biết được. Muốn nói đến bộ tộc Dục Sâm, liền không thể không nhắc đến Mạc Tử quốc, bởi vì từ rất nhiều năm về trước, bộ tộc Dục Sâm chính là chạy trốn từ trong Mạc Tử quốc ra."
Thanh Mặc Nhan ngây người.
Chuyện này, thật đúng là lần đầu tiên hắn nghe nói.
"Đây là chuyện từ rất lâu về trước, khi nội bộ hoàng tộc Mạc Tử quốc nổi lên tranh chấp. Phái đứng đầu tranh đấu thất bại, liền trộm thánh thư trong tộc đi, bỏ chạy đến Tề quốc, từ đó về sau hoàng tộc Mạc Tử quốc liền mất đi năng lực khống chế cổ trùng, nhưng mà các nàng lại biết sử dụng chú thuật."
"Thì ra là thế." Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, khó trách Mạc Tử quốc cũng là nữ tử vi tôn, nếu nói như vậy mọi chuyện cũng trở nên hợp lý hơn.
"Có liên quan đến Thanh Đô tiên sinh, ngươi có tra được gì không?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Nhuận Nhi tỷ lắc đầu: "Người này tuyệt đối đã dùng tên giả, kinh thành không có nhân vật nào như vậy hết."
Thanh Mặc Nhan đứng dậy: "Nếu có tin tức, ngươi hãy phái người đến cho ta biết."
Nhuận Nhi tỷ cười đáp ứng.
Thanh Mặc Nhan để lại tấm ngân phiếu lên trên bàn. Như Tiểu Lam nhìn trộm, chỉ cảm thấy thực nhiều, Thanh Mặc Nhan đến lông mày cũng không nhăn một chút, mang theo nàng ra khỏi cửa.
Trên đường về phủ, Như Tiểu Lam nhịn không được thăm dò nói: "Thanh Mặc Nhan, chẳng lẽ chàng cảm thấy bản thân là do trùng nương sinh ra?"
"Trừ cái này ra, còn có loại khả năng nào khác sao?" Thanh Mặc Nhan quay đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng lóe lên ánh sáng nhạt: "Hơn nữa... Gần đây hình như ta cũng có thể thấy được mấy thứ kia mà nàng hay nói."
Như Tiểu Lam ngây người nửa ngày mới kịp phản ứng lại "mấy thứ kia" trong lời của hắn là cái gì.
Nàng sở hữu đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy tử khí mà người khác không thấy được, cùng với các oán niệm hội tụ, lời này của Thanh Mặc Nhan có nghĩa là... Chẳng lẽ là...
Nàng đột nhiên bổ nhào đến trên người hắn: "Chàng... Chàng cũng có thể nhìn thấy những thứ đó?"
"Một chút mà thôi." Thanh Mặc Nhan ôm eo nàng, bàn tay to thuần thục nhéo thịt mềm trên eo nàng: "Ta chỉ cảm giác được thứ hơi thở mà nàng hay nói, tỷ như nơi đó, nơi đó..." Hắn nâng tay chỉ ra hướng cửa sổ xe.
Xe ngựa bọn họ chạy qua đầu đường, người qua đường đi qua bên xe, Thanh Mặc Nhan chỉ vào đoàn tử khí dày đặc bám ở trên người người nọ, theo Như Tiểu Lam thấy, đây là dấu hiệu sống không được bao lâu nữa.
"Ta có thể cảm giác được trên người người nọ có chút không ổn, nhưng lại không nhìn ra được tử khí như lời nàng nói."
Như Tiểu Lam vừa mừng vừa sợ, hoàn toàn không để ý tới bàn tay hắn đang vuốt ve ở trên eo nàng.
"Chuyện này bắt đầu từ khi nào?"
"Đại khái mấy ngày trước đi." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: "Lúc mới bắt đầu ta còn không quá tin tưởng, nhưng mà vào khoảng thời gian gần đây, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, ta nghĩ... Hình như là từ sau buổi tối hôm đó mới có loại cảm giác này."
"Tối hôm đó?" Như Tiểu Lam không rõ chân tướng.
Thanh Mặc Nhan cúi người tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng, hơi thở nóng rực nói: "Chính là buổi tối hôm lấy hương."
Như Tiểu Lam trợn mắt há hốc mồm.
Còn có chuyện như vậy? Sau khi làm xong lại có thể tăng thêm năng lực đặc thù, giả thiết như vậy thật sự được sao.
"Cho nên ta nghĩ, Nhuận Nhi tỷ nói hẳn là không sai, trên đời này chỉ sợ thực sự có trường hợp đặc biệt, mẫu thân của ta rất có khả năng chính là trùng nương Tề quốc, nhưng đồng thời, nàng cũng có được đôi mắt âm dương, cho nên mới đem loại năng lực này truyền cho ta, nàng phó thác người khác lưu lại câu nói kia... Bảo không cần e ngại thứ mang đến thống khổ cho ta, chỉ cần chọn đúng cách, nó sẽ tùy ý ta sử dụng."