Khi Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam rời khỏi hoàng cung, lão Hầu gia cũng đi cùng bọn họ.
Hoàng đế tuy không ban ý chỉ xuống, nhưng đã có khẩu dụ, chỉ hôn cho Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam.
"Nhanh như thế đã định rồi?" Như Tiểu Lam có chút không thể tin được.
"Đương nhiên, chẳng lẽ nàng còn muốn thành thân với ai khác?" Thanh Mặc Nhan nắm tay nàng, cố ý nhéo nàng thật mạnh.
Như Tiểu Lam đau nhe răng, muốn rút tay ra lại bị hắn nắm càng chặt.
Ra khỏi cửa cung, lão Hầu gia đi nhanh vài bước đuổi kịp bọn họ: "Mặc Nhan, việc này ngươi phải nghĩ cho kỹ, sau này chắc chắn sẽ có không ít lời đồn đãi khó nghe truyền ra ngoài, Tiểu Lam bây giờ đã là quận chúa, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ có người nói ngươi muốn nịnh bợ dòng dõi hoàng thất..."
Thanh Mặc Nhan dừng bước chân, xoay người nhìn phụ thân hắn, ngay cả Như Tiểu Lam cũng dừng lại theo. Nghiêng đầu, đôi mắt mèo vụt lên ánh sáng trong suốt nhu hòa.
"Lời đồn đãi khó nghe ta nghe còn thiếu sao." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, từ trong giọng nói hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc của hắn. Đối với phụ thân hắn, hắn lãnh đạm tựa như đối mặt với một người xa lạ.
"Ngươi cứ phải nói chuyện như thế với phụ thân ngươi?" Lão Hầu gia nhịn không được trừng lớn mắt.
"Xử sự như vậy mới giống phụ thân ta." Thanh Mặc Nhan trào phúng nói: "Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, thỉnh phụ thân không cần phải nghĩ nhiều, chuyện trước kia ta có thể không so đo với phụ thân, ngươi muốn đè nặng hôn sự của ta, ta cũng không oán hận lấy một câu, nhưng đối với những thứ ta chân chính muốn có được, còn thỉnh phụ thân không cần nhúng tay vào, miễn cho đến lúc đó mặt mũi hai bên lại trở nên khó coi."
Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Trực tiếp làm rõ mọi chuyện với đối phương như vậy, Thanh Mặc Nhan vẫn là lần đầu tiên.
Gân xanh lão Hầu gia nổi hết lên.
"Ngươi cái đồ nghiệp chướng!"
"Lời này của phụ thân thật sự là quá đúng, nghiệp chướng." Thanh Mặc Nhan híp mắt, ẩn giấu hàn ý nhàn nhạt nơi đáy mắt: "Nếu lúc trước phụ thân trực tiếp giết chết ta đi, có lẽ sẽ không có đủ loại chuyện phiền lòng như hôm nay."
Ở trước cái nhìn chăm chú trợn mắt há hốc mồm của lão Hầu gia, Thanh Mặc ôm Như Tiểu Lam lên xe ngựa.
"Đi Hồng phố, Thiên Nhạc phường." Thanh Mặc Nhan phân phó Huyền Ngọc.Sườn mặt Thanh Mặc Nhan nhìn qua tựa như bị kết băng, Như Tiểu Lam nhận ra tâm tình hắn không tốt, lôi kéo góc áo hắn.
"Chàng tức giận?"
"Không có."
"Còn nói không có, sắp kết thành tảng băng luôn rồi." Như Tiểu Lam lẩm bẩm.
Nghe xong lời này, khóe miệng Thanh Mặc Nhan ngược lại gợi lên ý cười yếu ớt: "Chút chuyện này còn chưa đủ để khiến ta tức giận."
Nhiều năm như thế, nếu vì chuyện này mà tức giận, hắn đã sớm tức chết từ lâu rồi.
"Trước kia ta luôn không rõ, phụ thân vì sao luôn không vừa mắt với ta, bất luận ta nỗ lực đến đâu cũng không chiếm được sự công nhận của hắn, không phải ta làm không tốt, mà là hắn căn bản không muốn nhìn thấy ta được sống tốt."
"Là do mắt hắn mù!" Như Tiểu Lam tức giận.
Nhìn bộ dáng vật nhỏ căm giận bất bình thay hắn ngược lại làm hắn nở nụ cười.
"Vật nhỏ, có lẽ ta thật sự là quái vật. Nàng có sợ không?"
Như Tiểu Lam chớp mắt to: "Quái vật?"
Cộng hai đời lại, nàng nghe nhiều nhất chính là từ "quái vật" này, tất cả đều được dùng ở trên người nàng.
Ở hiện đại, mặc kệ nàng đi đến đâu cũng nghe thấy mọi người gọi nàng như vậy, khi đi học bởi vì nàng có thể nhìn thấy một số thứ người khác không thể nhìn thấy, cho nên các bạn học liền nói nàng là kẻ lừa đảo, lại lớn thêm chút nữa, mọi người luôn xa lánh nàng, đến ngay cả tới thế giới này rồi cũng thế, nàng biến thành mèo hương, liền bị cho là "yêu quái".
"Chàng sao có thể là quái vật?" Như Tiểu Lam khó hiểu nói.
Thanh Mặc Nhan không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, mà là nghiêm túc nhìn nàng: "Nếu ta là quái vật mà nói, nàng có sợ không?"
Như Tiểu Lam cong mắt mèo, thò lại gần hôn lên mặt hắn một cái.
"Ta chỉ biết chàng là người đối với ta tốt nhất."
Lời nàng nói chính là những gì trong lòng nàng nghĩ, dù cho ở trong mắt người khác hắn là ác quan thủ đoạn còn tàn khốc hơn cả ngọc diệm Diêm La, nhưng hắn lại chưa bao giờ làm thương tổn nàng qua.
Nàng không hiểu những đạo lý lớn lao kia, nàng chỉ biết hắn đối xử rất tốt với nàng, mặc kệ thân phận hắn là gì, mặc kệ hắn là người như thế nào.
Thanh Mặc Nhan nhìn kỹ nàng, sau một lúc lâu đột nhiên duỗi tay kéo nàng ngồi lên đùi chính mình.
"Đúng rồi, lúc trước nàng sai chó ngốc tới truyền tin cho ta..." Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một tờ giấy.
Đó là mẩu thư trong lúc hốt hoảng nàng lưu lại cho hắn.
"Ta dạy nàng viết chữ lâu như vậy, nàng viết cái này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?" Thanh Mặc Nhan mở tờ giấy ra. Nhìn nét chữ như gà bới trên mặt giấy, vẻ mặt ghét bỏ.
Như Tiểu Lam vụng trộm thè lưỡi: "Cái đó không phải chữ, mà là ta vẽ."
"Vẽ?" Tay đang cầm tờ giấy của Thanh Mặc Nhan cứng đờ lại.
Này chữ viết như gà bới ở trên mặt giấy, cư nhiên là vẽ?
Như Tiểu Lam đắc ý chỉ vào tờ giấy rồi nói: "Cái người nhỏ này chính là ta, còn người này là phụ thân chàng... Nơi này là xe ngựa, ý nói hắn muốn dẫn ta tiến cung..."
Nghe Như Tiểu Lam giải thích, Thanh Mặc Nhan lấy tay vịn vào cạnh xe, hoàn toàn lâm vào trầm mặc.
Như Tiểu Lam đắc ý nói: "Ta vẽ rất rõ ràng đi?" Quay đầu nhìn về phía hắn, lại kinh ngạc thấy Thanh Mặc Nhan giống như sống không còn gì luyến tiếc từ từ nhắm hai mắt lại.
"Thanh Mặc Nhan, chàng cảm thấy ta vẽ không tốt sao?"
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rút kịch liệt, vẽ như vậy, đã không thể dùng khái niệm tốt hay không tốt để phán đoán được nữa rồi.
Nếu theo hiện thực mà nói... Hắn thật sự không thể tiếp thu được a.
Xe ngựa đến Hồng phố, dừng ở con đường phía sau Thiên Nhạc phường.
"Vì sao chúng ta không thể vào từ cửa chính?" Như Tiểu Lam hỏi.
Thanh Mặc Nhan liếc nàng một cái: "Nàng muốn ngày mai nghe được lời đồn chúng ta cùng nhau đi dạo Hồng phố sao?"
Như Tiểu Lam cười hì hì: "Chỉ cần là ở cùng chàng, dạo cái gì ta cũng không để bụng."
Thanh Mặc Nhan duỗi tay búng lên trán nàng một cái: "Hồng phố cũng không phải nơi nữ hài tử có thể đến."
Hai người vào cửa sau Thiên Nhạc phường, sớm có người chờ ở nơi đó. Dẫn bọn họ lên lầu hai.
Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, bày biện đều rất thuần tịnh, hoàn toàn không có cảm giác hương diễm cùng tục khí, Như Tiểu Lam phi thường ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ bọn họ đi nhầm chỗ, nơi này không phải là Thiên Nhạc phường sao?
"Đã để Thiếu khanh đại nhân đợi lâu." Đúng lúc này, cửa phòng mở. Một làn gió thơm đánh tới, khiến Như Tiểu Lam sặc ho khụ lên.
Nhuận Nhi tỷ mang theo Hồng Lăng cô nương bước vào.
Như Tiểu Lam bởi vì khứu giác mẫn cảm, bị mùi phấn son làm cho hô hấp có chút khó chịu, đành phải dùng ống tay áo che mũi lại.
Nhuận Nhi tỷ lại cố ý đi đến trước mặt nàng, cúi người trêu đùa nàng: "Như cô nương đã lớn như thế, bộ dáng nhỏ nhắn này lại vô cùng đáng yêu, cuối cùng cũng không uổng công Thiếu khanh đại nhân yêu thương ngươi một hồi..."
Thanh Mặc Nhan duỗi tay đem Như Tiểu Lam ôm vào trong lòng: "Ta tới là để nghe ngươi nói chính sự."
Nhuận Nhi tỷ cười khanh khách: "Thiếu khanh đại nhân không cần gấp, chuyện ngươi nhờ ta ta đã điều tra rõ ràng." Nói xong nàng phất tay với Hồng Lăng cô nương.
Hồng Lăng cô nương buông trà bánh trong tay xuống, xoay người ra ngoài, canh giữ ở cửa.
"Thiếu khanh đại nhân muốn nghe ta nói chuyện nào trước đây?"
"Nói về trùng nương Tề quốc trước đi." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: "Trùng nương có phải thật sự không thể sinh con hay không?"