Trời gần tối, Huyền Mặc lôi từ đâu về hai cái áo khoác đen dầy cộm có mũ mỗi người mặc một cái, Thẩm Xuyên ngắm nghía một hồi áo trên người, nhìn thật bí ẩn đi đến quỷ giới đúng là khá hợp.
Khi thấy Huyền Mặc, Thẩm Xuyên hơi ngẩn người một lúc, da hắn trắng như vậy mặc tông đen lên càng thêm nổi bật. Huyền Mặc đã kéo mũ lên gương mặt ẩn hiện sau lớp áo, hắn cười cười đội mũ lên cho Thẩm Xuyên dặn dò: "Lát nữa dù có xảy ra chuyện gì cũng không được rời ta nửa bước biết chưa?"
Thẩm Xuyên nghe lời gật gật đầu, cái này không cần phải dặn cậu muốn còn không được. Huyền Mặc dẫn cậu đi ra nghĩa địa ngày trước hai người từng đi đi qua, dù đã đến đây lần hai nhưng mùi tử thi vẫn khiến Thẩm Xuyên ghê tởm phát nôn. Thẩm Xuyên đưa tay lên che miệng lầm bầm: "Chẳng lẽ quỷ giới thì cứ phải ở những nơi âm u hẻo lánh thế này sao?"
"Cũng không hẻo lánh lắm, ca ca xem phía trước chính là cổng vào rồi."
Quả nhiên đi thêm một đoạn, Thẩm Xuyên đã thấy rất nhiều người tụ tập sẵn ở đó, ai cũng mang một chiếc áo choàng đen không nhìn rõ mặt. Thẩm Xuyên thắc mắc hỏi: "Nơi kia quy định ai đến phải mặc đồ đen sao?"
"Không phải, những người mặc đồ đen này đều là đệ tử tu tiên, họ che mặt lại để tránh người khác nhận ra mình. Dù gì vào quỷ giới cũng không phải là việc tốt đẹp gì, ca ca nhìn bên kia..." Huyền Mặc chỉ về đằng sau, nơi đó một nhóm người đang tiến đến, có nam có nữ họ đều lộ mặt, mỗi người đều mang một kiểu dáng quần áo khác nhau.
"Họ chính là người của quỷ giới."
"Vậy có nghĩa là họ đều là quỷ?"
Huyền Mặc gật đầu, Thẩm Xuyên há hốc mồm. Cứ nghĩ quỷ nào cũng phải mang bộ mặt dữ tợn giống con cóc tinh kia, không ngờ những người này cũng khá là ưa nhìn.
"Ôi ôi, Không Tay ngươi nhìn xem sao hôm nay đường về nhà lại đông thế này." Một nữ tử mặc y phục trắng, trên tay cầm cây quạt ve vẩy tiến lên phía trước, nói bằng giọng đầy vẻ mỉa mai: "A hóa ra là mấy vị tiểu tiên của chính đạo kìa, năm nào cũng vậy cứ ngày này là lại thổi đến quỷ giới chúng ta thật nhiều khách quý."
Một tiểu muội mặc áo choàng đen trong đám người tu tiên, nghe thấy nữ tử nói vậy thì tức giận muốn rút kiếm ra đánh thì bị người bên cạnh ngăn lại, nhỏ giọng khuyên bảo: "Sư muội bình tĩnh, nên nhớ mục đích chuyến đi này của chúng ta, đừng tùy tiện làm hỏng chuyện."
Tiểu muội kia còn vùng vẫy một lúc, nhưng người bên cạnh liên tục khuyên bảo nên đành im lặng đứng lùi ra chỗ khác. Trên mặt lộ rõ nét căm hận, nếu không phải cha cô giao cho nhiệm vụ tìm mua đan dược, cô lại phải chui vào cái nơi quỷ giới này sao? Đợi đến lúc xong chuyện nhất định phải trả nỗi nhục này.
Nữ tử kia thấy không ai đáp lời mình cười lớn một tiếng: "Thì ra danh môn chính phái cũng chỉ có vậy." Cô vừa nói vừa vỗ vai Không Tay một cái, lập tức cánh tay của gã rơi xuống nằm lăn lóc dưới đất.
Thẩm Xuyên há hốc mồm, thì ra tên Không Tay quả thật là do hắn không có tay.
Không Tay đó vẻ mặt khó chịu, vung tay lên tát nữ tử kia một bạt tai mạnh rồi quát lên: "Cái con Ma Nữ này đã bảo đừng có tùy tiện động vào tay ta!"
Ma Nữ bị tát đầu bị lật lại hẳn về đằng sau, nhưng vẫn nở nụ cười quỷ dị: "Hí hí hí ai kêu ngươi có cái tay cũng không biết giữ."
Rồi sau đó hai người lại tiếp tục đấu khẩu qua lại, Thẩm Xuyên sợ không dám nhìn nhưng lời nói của họ vẫn lọt vào tai. Nghe loáng thoáng được mấy cái tên, mà tên nào cũng cực kì xấu, nào là Không Đầu, Toàn Xương, Không Mặt,...
Cậu dí sát lại gần người Huyền Mặc than thở: "Không biết họ lôi đâu ra mấy có tên khó nghe như vậy, chắc không phải là tự mình đặt rồi."
Huyền Mặc khóe môi giật giật: "Khó nghe lắm sao?"
"Còn phải hỏi sao? Ta thấy đầu óc có vấn đề mới đặt mấy tên như thế."
Huyền Mặc mặt đen lại không trả lời, bỗng cách đó không xa một tiếng động lớn vang lên báo hiệu đúng nửa đêm. Thẩm Xuyên cảm giác dưới chân mình rung lên một hồi, sau đó có ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt làm cậu phải lấy tay che lại. Một lúc sau mở mắt ra đã thấy trước mặt hiện lên một lối vào, nhưng nhìn rất mờ ảo không rõ bên trong có gì.
Lối vào đã được mở, tiếng cãi nhau của mấy con quỷ kia cũng dứt, ai cũng im lặng từng người một bước vào. Huyền Mặc và Thẩm Xuyên không vội nên đợi những kia vào hết rồi mới đi sau cùng.
Khác với suy nghĩ của Thẩm Xuyên, cứ nghĩ quỷ giới phải là một nơi rất đáng sợ xung quanh toàn là yêu ma quỷ quái, hoặc là có nhiều thứ ghê rợn hơn nhưng nơi đây hoàn toàn trái ngược lại. Ở đây dù là ban đêm nhưng đều được chiếu sáng bằng chiếc đèn lồng to giăng kín khắp trời, nơi đây vậy mà rộng lớn đến vậy, người cũng đông đúc buôn bán đi lại nhộn nhịp nhìn rất giống thế giới bên ngoài kia.
Bước thêm vài bước cậu có thể nhìn rõ cả khu phố rộng lớn, lúc này cảnh tượng trước mắt đã làm Thẩm Xuyên choáng ngợp. Trước mắt cậu toàn là những ngôi nhà cao nguy nga tránh lệ, xung quanh khảm vàng nhìn đến chói lóa. Thẩm Xuyên kinh ngạc đến mức không ngừng cảm thán: "Huyền Mặc có chắc đây là quỷ giới không?"
"Đây chính là quỷ giới." Huyền Mặc như đã đến nhiều lần, với cảnh tượng trước mắt không thấy làm lạ.
Thẩm Xuyên vừa đi vừa ngó nhìn xung quanh hai mắt cũng muốn rớt ra ngoài. Đẹp! Thực sự rất đẹp, nó còn đẹp và xa hoa hơn cả hoàng cung ngày xưa cậu hay xem. Đi một đoạn mới phát hiện, ở đây vớ bừa một người cũng có gương mặt rất ưa nhìn, Thẩm Xuyên bây giờ mới thắc mắc hỏi: "Không phải quỷ đều rất xấu sao? Tại sao người ở đây đều đẹp như vậy?"
"Cái ca ca nhìn thấy chỉ là lớp da của họ, những người đó đều đã chết mặt đa số đều đã bị biến dạng. Thành chủ ở đây không thích nhìn thấy mấy gương mặt xấu xúc phạm người nhìn kia, nên ban cho mỗi người một bộ da để ngụy trang."
"Thành chủ ở đây là ai?"
"Người mà hôm trước lão đạo sĩ kia nhắc với ca ca, tên đại ma đầu độc ác giết người không ghê tay - Trác Mạn Thương Huyền."
Thẩm Xuyên vẫn nhớ đến câu chuyện lão đạo sĩ kể, vậy mà đây chính là nơi ở của hắn trong lòng không khỏi run lên. Huyền Mặc cũng nhìn ra thái độ của cậu, sắc mặt u ám hỏi: "Ca ca sợ người đó?"
"Không có." Thẩm Xuyên lắc đầu: "Dù hắn có độc ác cũng có làm gì ta đâu ta việc gì phải sợ."