Thẩm Xuyên vốn dĩ không tin vào mấy loại bùa cho lắm, nhưng dạo gần đây gặp phải nhiều chuyện khiến cậu khiếp vía thực sự là rất hoảng sợ, thành ra với mấy cái này cũng có chút tò mò. Cầm một lá bùa màu vàng bên trên vẽ những nét nghuệch ngoạc lên, Thẩm Xuyên tò mò hỏi: "Cái này có công dụng thật không?"
Thực ra câu này cũng chỉ là hỏi cho có, những kẻ lừa đảo ai lại tự nói mình chính là kẻ lừa đảo, quả nhiên lão đạo sĩ vỗ ngực mình trịnh trọng nói: "Ta đảm bảo chỉ cần có lá bùa này bên người, ma quỷ lợi hại đến đâu cũng phải cách xa cậu trăm dặm."
Huyền Mặc nghe thấy lời của ông ta khinh miệt cười nửa miệng, lão đạo sĩ nhìn thấy thái độ của hắn tức giận nói: "Ngươi cười gì? Không tin lời ta nói?"
Trái lại vẻ mặt tức giận của lão đạo sĩ, Huyền Mặc không trả lời dửng dưng nhấp một chén trà không để ông ta vào trong mắt. Thẩm Xuyên vội chen vào hỏi: "Ông còn vật gì khác không mang ra cho ta xem thử."
Lão đạo sĩ nghe vậy không để ý Huyền Mặc nữa hào hứng trở lại chào hàng, ông ta lôi từ trong chiếc túi bên hông ra một xấp giấy lớn rồi từ từ trải nó xuống dưới bàn: "Đây chính là hình vẽ của quỷ vương, dán hình này trước của thì đảm bảo mọi yêu ma quỷ quái đều không dám tiến lại gần."
"Không phải người ta thường hay dán hình phật hay những cái đại loại như vậy để đuổi ma sao? Ông lại đi dán hình quỷ trước cửa?"
Lão đão sĩ chép miệng, ung dung ngồi xuống bàn tự rót cho mình một chén trà: "Ai da thiếu niên này cậu có phải người ở đây không đó? Chưa nghe danh của tam đại quỷ vương từng làm chấn động thiên hạ sao? Tại sao gọi họ là quỷ vương, chính vì chúng là tam đại ma đầu độc ác gặp người giết người gặp ma giết ma, đến ma quỷ thông thường nghe tên ba người này đã sợ đến mất hồn mất vía đó."
"Treo hình họ ngoài cửa, chẳng phải vừa nhìn thấy đám yêu ma kia đã không dám lại gần sao?"
Nghe lời của lão ta cũng có lý, Thẩm Xuyên gật gật đầu cầm bừa một tờ giấy lên ngắm nghía, lão đạo sĩ vội nói: "Đây là Vũ Dạ Thương Hoan trấn giữ phía Đông." Ông ta kéo hai tờ giấy khác ra vừa đưa cho Thẩm Xuyên vừa nói: "Còn đây là Thanh Ngọc Lam San trấn giữ phía Tây và Trác Mạn Thương Huyền Trấn giữ phía Nam."
Thẩm Xuyên nhíu mày hỏi: "Không có ai trấn giữ phía Bắc sao?"
"Nơi đó vẫn chưa có người đủ bản lĩnh để tiếp nhận."
Lão ta hào hứng lôi ra một tờ giấy trong số đó: "Nếu mua ta khuyên ngươi nên mua hình của Trác Mạn Thương Huyền này, trong ba người hắn là kẻ mạnh nhất cũng độc ác nhất. Ở đây là lãnh địa phía Nam của hắn, treo hình này lên ma quỷ liền không dám bén mảng tới nửa bước."
Huyền Mặc nãy giờ luôn ngồi một bên yên lặng, nghe đến đây thì giật lấy bức hình trong tay lão đạo sĩ, hắn nhìn hình vẽ nguệch ngoạc một khuôn mặt râu ria lởm chởm, mũi to tai dài còn nhe ra hai chiếc răng nanh gớm ghiếc, không khỏi tỏ ra khinh thường: "Ngươi vẽ quỷ nào cũng xấu như vậy?"
"Tại sao lại nói người này độc ác nhất?" Thẩm Xuyên tuy không tin nhưng nghe lời đạo sĩ cũng khá tò mò về 'người' này. Lão đạo sĩ lúc nãy cũng nhìn ra là Huyền Mặc không dễ lừa nên không thèm để ý hắn, quay qua Thẩm Xuyên tiếp tục kể chuyện: "Để ta kể cho ngươi. Nghe nói ngày trước Trác Mạn Thương Huyền là thái tử của Minh Châu quốc, khi còn trẻ rất là tài giỏi văn võ song toàn bao người ngưỡng mộ, chỉ tiếc là yểu mệnh chết trẻ. Có lẽ vì chuyện này nên hắn mang oán hận không can tâm rồi biến thành quỷ, ngươi biết điều đầu tiên hắn làm khi vừa hóa quỷ là gì không?"
Thẩm Xuyên nuốt khan một tiếng lắc đầu, lão đạo sĩ tỏ vẻ thần bí hạ giọng nói: "Điều đầu tiên hắn làm chính là trong một đêm giết sạch hơn mấy nghìn người trong hoàng cung, hoàng cung Minh Châu ngày đó máu chảy thành sông xác người chất đống, đúng là thảm kịch địa ngục trần gian!"
"Sau chuyện đó bao nhiêu tông sư các môn phái vây bắt hắn đều bị đánh cho tan tác, quyết đấu bao nhiêu năm nhưng đến cùng cũng không ai giết được hắn. Ngươi nói xem hắn là thái tử, vậy những người trong cung kia không ít thì nhiều cũng toàn là người nhà của mình còn ra tay giết được, người nghe không khiếp sợ mà được sao?"
Hai người mải nói chuyện nên không để ý sắc mặt Huyền Mặc càng ngày càng đen lại, hắn nắm chặt chén trong tay "rắc" một tiếng đã bị vò nát từ lúc nào.
"Cút." Huyền Mặc dùng ánh mắt đầy sát khí liếc nhìn lão đạo sĩ, dùng truyền âm để cho một mình lão nghe thấy.
Lão đạo sĩ nhìn thấy ánh mắt như thể có thể lập tức xiên chết mình, tuy lão chỉ giỏi khua môi múa mép nhưng hành nghề bao năm, vẫn phân biệt được sát khí này không thuộc về con người! Gã đứng hình trong chốc lát rồi run bần bật loạng choạng chạy đi, đến mấy lá bùa cũng không lấy lại. Nhìn dáng vẻ chạy chối chết của lão đạo sĩ, Thẩm Xuyên khó hiểu nhìn Huyền Mặc: "Ông ta bị làm sao vậy?"
Huyền Mặc lắc đầu đặt tiền xuống bàn rồi lạnh lùng nói: "Chúng ta đi về."
Thẩm Xuyên không biết hắn vì sao đột nhiên lại tức giận nên cũng lặng lẽ đứng dậy đi theo, đi được nửa đoạn đường Huyền Mặc mới nhẹ giọng nói: "Ca ca nếu muốn ta có thể làm bùa của huynh."
"Hả?" Thẩm Xuyên giật mình hỏi lại. Huyền Mặc cũng kiên trì nhắc lại lần nữa: "Có ta làm bùa rồi ca ca không sợ ai động đến dù kẻ đó có là người hay ma."
Không hiểu sao nghe đến đây Thẩm Xuyên cảm thấy ấm lòng đến lạ, ở hiện đại chưa từng có người nói với cậu những câu thân thiết thế này, Thẩm Xuyên vô thức mỉm cười gật gật đầu nói: "Được."
Thấy Thẩm Xuyên gật đầu nét mặt Huyền Mặc mới giãn ra một chút. Không hiểu sao đường hôm nay đông đến lạ, Thẩm Xuyên bị vài người đụng phải đến khó chịu. Mà hình như họ còn đi theo từng đoàn, vì cậu nhìn thấy những người đó đều mặc y phục giống nhau.
"Hôm nay là ngày gì sao đông vậy?" Thẩm Xuyên đứng lùi sang một góc nhường cho đám người kia đi qua, nghe tiếng cậu than thở, một người bán hàng đứng cạnh cậu mới giải thích: "Cậu không biết sao? Hôm nay ở Lạc Thành diễn ra buổi đấu giá, chính vì điều này nên mới thu hút mấy môn phái tu tiên này đến để chọn đồ tốt đó."
"Lạc Thành là ở đâu?"
Huyền Mặc khoanh hai tay trước ngực như không quan tâm lắm nói: "Quỷ giới."
"Quỷ giới? Ta nghĩ người tu tiên phải ghét quỷ giới lắm chứ, sao họ còn tự mình vào đấy còn để mua đồ?"
"Vì chỗ đó có những thứ bên ngoài không dễ dàng mua được, đặc biệt là đan dược quý giúp họ trong việc thăng cấp, nên dĩ nhiên phải tận dụng cơ hội này đến rồi."
Thẩm Xuyên gật gật đầu như đã hiểu, nhìn chằm chằm vào mấy người đi qua. Thấy trong phim mấy nơi thế này rất thú vị, tiếc là cậu không có cơ hội tham gia.
"Ca ca muốn đi?"
"Ừm..." Thẩm Xuyên gật đầu nhưng ánh mắt có hơi tiếc nuối nói: "Nhưng chúng ta làm gì có tiền, bỏ đi."
"Phiên đấu giá đầu tiên chính là vào tối nay, ca ca thích thì ta có thể dẫn đi."
Thẩm Xuyên hai mắt sáng lên vui vẻ hỏi lại: "Ta có thể đi thật sao?"
"Thật, nhưng bước vào quỷ giới ca ca có sợ không?"
"Có Huyền Mặc đi cùng ta cái gì cũng không sợ." Thẩm Xuyên cười híp hai mắt lại. Cơ hội hiếm có thế này dù có sợ cũng muốn đi thử, huống chi bên cạnh cậu có người kia rồi việc gì phải sợ chứ.