Gamma rất thông minh. Tuy thế, cô ta lại có một điểm yếu cực kì to lớn.
Biệt danh của cô ta là Gamma Yếu Đuối.
Vậy đấy. Trong hàng ngũ Thất Đại Ảnh Viên, dù cô ta có thâm niên đấy nhưng chiến lực của cô ta đội sổ hoàn toàn. À, và Thất Đại Ảnh Viên là nhóm người đầu tiên gia nhập ảnh viên nhé. Cái biệt danh đó nghe khá ngầu lòi nên tôi cứ thế gán cho bọn họ luôn.
Trong số người bọn họ, Gamma là người có tay mắt và trực giác chiến đấu kém cỏi nhất.
Nếu bảo Delta là người mạnh nhất thì Gamma chính là người yếu nhất. Nhưng đứng từ quan điểm cá nhân thì cả hai như nhau cả. Nếu tôi mà nói ra thì Delta sẽ cực kì vui đấy, còn Gamma thì nhìn tôi như thể tôi vừa mới nói cái gì bậy bạ vậy; nhưng sự thật là thế.
Khi dạy kiếm thuật cho Gamma và Delta, tôi học được hai điều.
Thứ nhất. Dù người ta có trực giác chiến đấu nhạy tới cỡ nào, nếu họ là bọn óc chóa thì chỉ dạy cái quần gì cũng chỉ tổ phí thời gian.
Thứ hai. Dù người ta có thông minh tới cỡ nào, nếu đã không có trực giác chiến đầu rồi thì dạy cái quần gì cũng chỉ tổ phí thời gian nốt.
Cho nên tôi bảo hai người đó cùng một điều.
“Cứ xả hết pháp lực ra mà chặt bọn nó là xong!”
Tôi không yêu cầu bọn họ làm gì cao siêu. Bọn họ chỉ việc nốc pháp lực để tăng khả năng cơ bản; đánh cái kiểu đánh mà tôi ghét nhất.
Đúng thế. Niềm tin vào sức mạnh của tôi đã vỡ vụn khi tôi gặp hai người đó. Tới bây giờ, nếu nghĩ lại về những ngày đó, tôi đều không khỏi đau đầu. Thôi đủ rồi. Xả rác cho bộ nhớ nào.
Tôi lắc lắc đầu.
“Đã lâu rồi không được gặp ngài.”
Gamma bước tới trước tôi. Mỗi bước chân đều toát lên vẻ trang nhã.
Cô ta đánh hông để tạo nét quyến rũ. Gót giày cao gót đang vang trên nền nhà theo từng nhịp bước.
Nhưng...
“Úi daaaa!”
Chắc lại vấp không khí té nữa.
“G-Gót giày có vẻ hơi cao...”
Và rồi cô ta đổ thừa cho đôi giày cao gót.
Ngay khi Gamma đứng lên xoa mũi, một người phụ nữ đứng kế bên lao tới với một tiếng ‘rầm rập’ rồi thay giày ngay cho cô ấy trong chớp mắt.
“V-Vậy rồi, thưa ngài...”
Gamma nói như thể nãy giờ chẳng có gì xảy ra.
Tôi thì, ừm, bình thường thôi. Thấy con gái xấu hổ thì chỉ có hai cách ứng xử. Một là giả bộ như chưa thấy chuyện gì, hai là chọc ghẹo cô ấy. Tôi là loại người sẽ chọn cách ứng xử đầu tiên.
Tuy thế, có vài điều tôi phải nói ra.
“Cô bị chảy máu mũi rồi kìa.”
Ngay chớp mắt, một người phụ nữ khác rầm rầm chạy tới lau mũi cho cô ấy.
“X-Xin mời ngồi.”
Khi thấy một Gamma đang đỏ mặt xấu hổ, tôi bất giác nghĩ cô ấy chẳng lớn nổi một tí nào.
Để đáp lại phép lịch sự của Gamma, tôi đành ngồi lên chiếc ghế bự ấy.
Quang cảnh khi ngồi từ trên đây nhìn xuống... thật tuyệt vời...
Tuyệt vời ông mặt trời ạ...
Tôi chiêm ngưỡng sảnh đường rộng lớn được mặt trời đổ nắng xuống, hai bên là hai hàng phụ nữ trên chiếc thảm đỏ trải dài...
Như thể tôi bây giờ là vua của thế giới ngầm vậy.
Gamma tuyệt thật, cô ấy đã tậu được biết bao thứ xa xỉ thế này...
Tôi cảm động, con tim tôi đang run rẩy. Vậy nên, tôi gác chân này lên chân kia, lấy tay phải để vuốt cằm rồi giơ tay trái lên cao. Sau đó tôi tụ thứ pháp thuật màu tím vào lòng bàn tay trái rồi giải phóng nó.
“Hãy lãnh nhận phần thưởng của các người...”
Pháp thuật bùng nổ, trở thành một cơn mưa ánh sáng
Khi thứ ánh sáng đấy chạm vào những người phụ nữ đang quỳ gối, họ phát ra ánh sáng tím trong chốc lát.
Chà, thật ra mà nói, công dụng của thứ ánh sáng này là để chữa bệnh, cải thiện dòng chảy pháp thuật, chữa những vết thương nhẹ và những thứ thường thường như thế thôi.
“Thần sẽ trân trọng lấy ngày hôm nay.”
Gamma nói với giọng run rẩy khi quỳ gối kề bên tôi.
Diễn tốt thật.
Nhưng vấn đề ở đây là Gamma không phải là người duy nhất run rẩy. Những người phụ nữ ở hai bên thảm cũng run luôn, nhiều người còn đổ lệ nữa. Người dắt tôi tới đây cũng sụt sùi hai hàng nước mắt.
Có vẻ như Gamma đúng là một đạo diễn tài năng.
“Tốt lắm Gamma. Giờ thì ta có một vài câu hỏi liên quan tới mấy vụ buôn bán này.”
Cái công ti này có nhiều điều phải bàn đây. Sô cô la và mấy món đồ mà tôi bắt gặp khi đi qua mấy lầu bán hàng, ngay cả cách bài trí nội thất nữa, tất cả đều không thuộc về thế giới này.
“Vâng. Ngài cứ việc hỏi.”
“Có phải những gì Mitsugoshi Co. đang bán là những thứ ta nhắc đến hồi trước không?”
Ngày xưa, không biết vì sao mà Gamma rất thích những kiến thức mà tôi có. Cứ mỗi lần cô ấy bị Delta bán hành cho là y như rằng cô ta lại khóc bù lu bù loa đòi tôi kể chuyện này chuyện kia. Vào những lúc ấy tôi chỉ biết nói linh tinh về mấy thứ ở Nhật Bản và nói rằng đó là ‘Tri Thức của Ảnh Nhân’.
“Vâng thưa ngài. Dù không có những công cụ cần thiết nhưng thần đã thành công trong việc tái hiện một phần nhỏ tri thức mà ngài ban cho.”
“À, ra thế.”
Ý tôi là, những gì mà tôi nói với cô ta chỉ ở mức ‘có một thứ rất ngọt có tên là sô cô la được làm từ việc cô đặt hạt sô cô la đăng đắng với thật nhiều đường’. Thế quái nào mà cô có thể sản xuất nó hàng loạt thế kia? Cái này người ta gọi là ‘thông minh’ ấy hả? Tôi là người nói cho cô ta biết, ấy thế mà tôi không làm được; vậy nghĩa là tôi quá thiếu i ốt?
Nhưng chà, sao cũng được. Bỏ qua đi.
Thế giới nào cũng thế cả. Đã có bọn thiên tài rồi thì khắc phải có bọn não tàn.
Nhưng tôi phải hỏi thêm vài điều nữa.
“Alpha và những người khác có biết về cái công ti này không?”
“Có, tất nhiên ạ.”
Nghĩa là tôi bị bọn họ cho ra rìa.
Hiểu rồi, tôi đã hiểu ra rồi. Tôi là thằng đực rựa duy nhất của cái nhóm này, cho nên khá là khó để tôi có thể hòa hợp với bọn con gái.
“À, và có vẻ như cô đang thu được khá nhiều tiền ấy nhỉ?”
“Hiện tại thì chúng thần đang xây dựng các chi nhánh ở những thành phố lớn trên khắp toàn cầu. Việc bành trướng đang diễn ra tốt đẹp cả, nhưng tất nhiên, điều quan trọng hơn hết thảy là liệu qua đó, chúng thần có thể bám rễ sâu tới cỡ nào bằng mô hình kinh doanh này.”
Trời, không cần cô phải o ép cái công ti này vô cái trò chơi tôi bày ra đâu.
Khoan, nói cách khác...
Bọn con gái cho tôi ra rìa, chôm ý tưởng của tôi và hái ra tiền bằng chính ý tưởng đó.
Bọn họ chỉ cần cho tôi vài xu lẻ là tôi đã không phải bò lăn bò càng dưới đất chỉ vì vài đồng vàng. Tôi là gì? Một con cờ hó chạy theo đồng tiền à?
Nhưng không sao, bọn họ đã cho tôi chơi ké vài lần. Vầy là đủ rồi.
Nhưng...
Một ít thôi nhỉ?
“Ừm, chỉ là một lời đề nghị thôi, nhưng cô có thể cho ta mượn vài xu vàng không?”
Một ngày nào đó tôi sẽ trả lại. Hên xui...
“Vâng thưa ngài, tới ngay đây.”
Sau khi đáp lại ngay tức khắc, Gamma ra hiệu cho người phụ nữ đã dẫn tôi vào. Một lúc sau, cô ta đẩy một toa xe lớn chứa đầy tiền vàng vào trong phòng.
Trời, cả một núi tiền chứ ít.
Tôi nhìn số vàng lấp lánh trên xe. Hẳn cả đời tôi cũng không kiếm nổi nhường này. Chỗ này chắc tới cả tỉ tỉ Zeny.
“Chỗ này... có vẻ hơi...”
Tôi cũng không đốn mạt tới mức mượn cả chỗ này rồi quỵt.
“Quá ít sao thưa ngài? Thần sẽ ngay tức khắc lấy ra nhiều hơn...”
“Không, vầy là đủ.”
Tôi cắt ngang lời Gamma và vươn tay về phía đống vàng. Bằng kiểu cách cường điệu, tôi nhúng tay trái vào cái đống tiền vàng ấy. Những đồng xu kêu lên leng keng, leng keng. Mục đích của tôi là để họ phải dồn sự chú ý vào cánh tay trái của mình. Sau đó tôi tập trung dồn hết sức vào cánh tay đó và...
“Hự.”
Tôi nắm lấy xu vàng bằng bàn tay trái rồi cường điệu bỏ nó vào túi quần cùng bên.
. triệu Zeny lận đó!
Giây phút bọn họ dồn hết sự chú ý vào cánh tay trái mình cũng là lúc tôi nhanh tay thó thêm vài đồng bằng tay phải, cố không để họ nhận ra.
Alpha và Beta hẳn sẽ thấy, nhưng nếu là Gamma thì không.
“N-Nhiêu đó với ngài là đủ rồi sao? Nếu muốn ngài có thể lấy hết cơ mà...”
Gamma nói, nhưng tôi cười thầm trong bụng. Cô ta hẳn chỉ nghĩ tôi mới mượn có . triệu Zeny thôi, nhưng thật sự tôi đang nắm trong tay tới triệu; triệu lận đó!
“Không sao. Vầy là đủ.”
Tôi nói khi cố nén cười.
“Vâng thưa ngài. Vậy chúng thần sẽ cất số còn lại vào trong kho.”
Gamma vỗ tay, và mấy người phụ nữ tới để đẩy toa xe đi.
Sau đó Gamma quỳ trước tôi.
“Chúng thần biết lí do vì sao ngài quá độ tới đây. Chắc chắn là vì vấn đề đó.”
“Hừm...”
Tôi gật đầu ra vẻ hiểu biết. ‘Vấn đề’ đó là gì?
“Chúng thần thật sự xin lỗi. Hiện tại chúng thần vẫn đang điều tra nhưng chúng thần vẫn chưa tìm được bọn chủ mưu. Xin hãy dành thêm ít thời gian nữa cho chúng thần. Thần thề trước cái danh Gamma này sẽ tóm cho bằng được tên mặc đồ đen dám tự gọi mình là Ảnh Viên để đi tàn sát dân chúng.”
“Hừm...”
Lần đầu tiên tôi biết tới chuyện này à.