Chương : Melina ()
{Góc nhìn của Melina}
Lúc con quái vật mình đầy xúc tua đó đi ra từ trong bóng tối làm tôi giật hết cả mình.
Đừng nghĩ rằng giật mình có nghĩa là tôi đang sợ.
Chẳng phải con người có một câu nói: "Nhất quỷ nhì ma" đó sao?
Cơ mà không thể phủ nhận ngoại hình của nó ghê rợn thật.
Con quái vật xúc tua này theo lời Mariana nói thì không phải Undead.
Vậy tại sao nó lại ở chỗ này?
Tôi cũng muốn biết lắm, nhưng hiện tại việc cần phải làm là hạ nó trước đã.
Nhìn nó không dễ xơi như đám thây ma kia đâu.
Với lại, nếu lỡ bị nó bắt được thì tôi chết chắc.
Cái cảm giác bị thứ đó quấn vào người, nghĩ thôi mà đã thấy rợn rồi!
H nói:
"Pháp sư, linh mục và cung thủ lui ra sau.
Các binh sĩ cố gắng bảo vệ họ.
Chúng tôi sẽ hạ nó nhanh nhất có thể!"
Well! Cậu ta khá tự tin đấy nhỉ?
Bản năng của quỷ tộc đang mách bảo tôi rằng sau lớp mặt nạ kia H đang cười.
Tôi không hiểu cậu ta cười vì cái gì nhỉ? Chẳng lẽ đối mặt với con quái vật kia khiến cậu ta hứng thú tới vậy sao?
Tôi không hiểu nỗi cậu ta đang nghĩ gì, nhưng mà thôi kệ đi!
Kìa, nó lại bắt đầu tấn công rồi.
Mục tiêu lần này của nó là tôi.
Xoẹt
Dùng kiếm để làm chệch hướng cái xúc tua đâm tới.
Tôi thán phục mức độ dày của da thịt con quái vật, bị kiếm chém sượt qua như vậy mà chẳng hề hấn gì!
Da thịt nó làm bằng thép chắc?
Sẽ thật vô nghĩa khi cố gắng đối đầu với một thứ mà bản thân chẳng thể gây chút tổn hại gì cho nó.
Nhưng tôi không nghĩ thế.
Vì vừa nãy những mũi tên bắn ra đã đâm vào nó mà, chắc chắn là phải có điểm yếu nằm ở đâu đó.
Có lẽ là ở phần gần miệng.
Da của con quái vật chỗ đó có màu trắng.
Nhìn khá mềm và dễ bị tổn thương.
Tấn công vào đó chắc sẽ có hiệu quả.
Tôi nói lại phát hiện của mình cho H.
"Cô nói thật chứ?" Cậu ta hỏi tôi.
Tôi nhún vai:
"Chịu, tôi chỉ đoán thôi.
Nhưng chắc cũng đúng tầm %."
"Hy vọng dự đoán của cô là đúng! Tôi...
Lời của H bị cắt ngang bởi một cái xúc tua khác đâm tới.
Cả hai chúng tôi phải né ra.
Đúng là quái vật, không biết phép lịch sự tối thiểu khi nói chuyện là gì!
Cái xúc tua kia lao ra phía sau chúng tôi.
Mục tiêu của nó là mấy cung thủ.
Rockin đứng chắn phía trước, anh ta nâng tấm khiên to lớn của mình lên:
[ Ma pháp phòng thủ Trung cấp • Vững vàng như núi ]
Ầm
Xúc tua tông thẳng vào một cái màn chắn lớn màu nâu và nhanh chóng bị dội ra bởi lực tác động.
Tấn công bất thành.
Con quái thú nhanh chóng thu hồi xúc tua lại chuẩn bị cho một đợt công kích mới.
Bason hét lớn:
"Chính là lúc này, làm đi Erik!"
"Rõ!"
Theo hiệu lệnh, Erik kéo căng sợi dây cung nhắm thẳng vào con quái vật rồi thả tay, mũi tên mang theo ma pháp [ Hoại tử ] lao vút tới cắm phập vào cơ thể nó.
Gréeeee
Trúng đòn đau, con quái thú thét lên một cách thảm thiết.
Cộng thêm tác dụng từ ma pháp [ Hoại tử ] càng làm vết thương của nó thêm trầm trọng.
Như đoán được mũi tên của Erik đang gây hại tới mình, nó dùng xúc tua nhổ mũi tên ra rồi ném về phía chúng tôi.
Tất nhiên, bọn tôi dễ dàng đánh chặn được.
Bason: "Cung thủ và pháp sư chuẩn bị...!Tấn công!"
Hàng loạt những mũi tên cùng các loại ma pháp với đủ mọi thuộc tính bắn tới chỗ con quái vật.
Bây giờ họ chẳng thèm quan tâm tới thiệt hại nữa rồi mà chỉ muốn tiêu diệt nó mà thôi!
Tôi cũng đồng tình với họ.
Kẹt ở đây với một con vật ghê tởm chẳng vui vẻ gì cho cam!
Lại nói, đợt tấn công dày đặc vừa rồi cũng có hiệu quả đấy chứ! Con quái vật bắt đầu bị ép phải lùi về sau rồi!
Có vẻ như đã tới lượt chúng tôi phản công!
Không thể kiềm chế nổi sự hưng phấn nữa, tôi nắm chặt lấy thanh kiếm rồi lao thẳng về phía trước.
Hành động vừa rồi có thể xem như là tự sát, nhưng tôi không nghĩ vậy.
Bởi cả Bason với H cũng cùng lên với tôi mà!
Mariana ở đằng sau niệm chú:
[ Thánh thuật Trung cấp • Gods Blessing ]
Ngay lập tức, một luồng sáng màu trắng bao trùm lấy cả người chúng tôi.
Mọi mệt nhọc ban nãy đều đã biến mất, thay vào đó, tôi cảm thấy bên trong tôi đang có một nguồn nội lực khổng lồ.
Các giác quan cũng tinh tường hơn.
Vậy ra đây là phước lành sao!
Có hợp lệ không khi một quỷ tộc như tôi nhận được ban phước từ Chúa?
Ấy chết, hình như tôi hơi lạc đề rồi thì phải!
Việc quan trọng lúc này là phải đối phó với con quái trước đã nhỉ?
Những binh sĩ giáp trụ cũng muốn xông tới trợ giúp, thế nhưng Bason đã giao cho họ nhiệm vụ phải bảo vệ các linh mục và pháp sư - cung thủ thì không cần lắm bởi so về sức mạnh thì họ cũng không thua kém gì các binh sĩ kia, bảo vệ họ để giúp cho quân ta có lợi thế về tầm đánh thôi - nên không thể làm trái lệnh được.
Hơn nữa, bọn họ rất tin tưởng vào quyết định của Bason.
Uy danh anh hùng có khác!
Lại nói về con quái vật, tuy bị tấn công bởi hoả lực dày đặc đến từ các cung thủ và pháp sư nhưng hầu như nó chẳng bị thương tích gì nhiều.
Lớp da dày cùng các xúc tua quấn chặt đã bảo vệ yếu điểm của nó.
Không còn cách nào khác...
Chúng tôi sẽ vô hiệu hóa mấy cái xúc tua của nó trước!
Mực mà mất xúc tua thì chẳng khác nào con người không có tứ chi cả.
Nó sẽ trở thành cái bao cát cho bọn tôi mà thôi.
Nhưng vấn đề là làm sao để chém đứt được nó? Phải biết các đòn chém của tôi chẳng có mấy tác dụng, đến cả một vết xước cũng không có nữa là.
Theo tôi tìm hiểu thì quỷ tộc ở thế giới này không gọi "thuật chiêu hồn" là "thuật chiêu hồn", mà lại gọi là "ma thuật hắc ám".
Một cái tên nghe khá kiêu đấy nhể?
Nếu như không phải do sợ bị bại lộ thân phận thì tôi đã sử dụng "thuật chiêu hồn" của mình rồi.
Nếu tôi có thể sử dụng nó thì đánh một lần với con như này tôi vẫn có thể nhẹ nhàng giải quyết hết tất cả.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy khó chịu với thân phận quỷ tộc của mình như bây giờ!
Con quái vật đã đoán được ý đồ của chúng tôi, nó nhanh chóng vào tư thế phòng thủ.
Bằng cách dùng những chiếc xúc tua bao quanh cơ thể che đi yếu điểm, đông thời chỉ để lại ba cái xúc tua phụ trách tấn công.
Tư duy cũng tốt đấy, nhưng chung quy lại quái vật vẫn là quái vật.
Nó không thể nào thông minh hơn người - và cả quỷ - được.
Bây giờ thì tầm nhìn của nó đã bị che khuất.
Tốc độ của những chiếc xúc tua đó tuy nhanh nhưng chỉ cần để ý một chút là có thể dễ dàng né tránh rồi.
Với lại, làm gì có chuyện tôi lao lên mà không có bất kỳ kế hoạch nào chứ!
Tôi lách sang bên trái nhẹ nhàng né cái xúc tua đang phóng tới.
Lần này, thay vì chém thì tôi lại dùng kiếm đâm mạnh vào cái xúc tua ghim cứng nó xuống đất.
Máu tươi màu xanh lam chảy ra.
Mùi máu của nó tanh thật đấy, bị dính vào người thì chẳng vui chút nào!
Phía bên H, cậu ta cũng làm tương tự tôi.
Chỉ riêng Bason là khác.
Thay vì ghìm xúc tua của con quái vật thì cậu ta lại vận aura lên rồi chém đứt nó.
Con quái vật đau đớn gào lên, nó vung vẫy cái xúc tua vừa bị chém đứt khiến máu từ vết thương phun ra xối xả.
Có một ít còn bay tới dính vào người tôi nữa chứ!
"Eo...!Tởm chết đi được!"
Hết chương