Chương : Thiểm Vân ()
dặm phía Bắc.
Nơi tập trung một đoàn gần trăm tu sĩ trẻ cảnh giới Trúc Cơ và Kim Đan của Lam Vân tông.
Chúng chính là những kẻ sát hại toàn bộ thôn dân trong làng Thiểm Vân.
Hai trong số chúng đã tách ra đi vòng quanh khu vực này xem thử có yêu thú nào không.
Tất nhiên không phải vì sợ nguy hiểm, có con yêu thú nào ngu tới nỗi lao vào tấn công một đám tu tiên giả đông đảo như vậy đâu.
Hai tên kia chủ yếu là muốn giết chóc cho đỡ ngứa tay thôi!
Một tên lên tiếng, gã nhìn trông rất trẻ:
"Tại sao chúng ta lại phải tới cái nơi khỉ ho cò gáy này chỉ để xử lý một lũ phàm nhân thôi chứ? Lăng Chinh, ta nói có phải không?"
Tu sĩ tên Lăng Chinh kia không có đáp lại câu hỏi, gã chỉ nói:
"Tên khốn khiếp đó, hắn dám giết sư đệ ta.
Ta sẽ khiến hắn phải trả giá!"
Hoá ra Lăng Chinh chính là sư huynh của tên Lăng Phong, cái kẻ xấu số chọc giận Thiểm Vân để rồi bị y giết thảm trong chương trước.
Không cần nói chắc ai cũng biết hắn tới đây là để báo thù.
Gã tu sĩ trẻ huýt sáo:
"Giết nhiều người vậy mà vẫn chưa đủ sao, dù gì thì ngươi cũng đâu có coi trọng Lăng Phong."
Lăng Chinh đáp:
"Vấn đề không phải là ở chỗ đó.
Chuyện Lăng gia ta sẽ do chính chúng ta giải quyết, tên tu sĩ họ Thiểm kia đã dám giết người Lăng gia thì cũng phải bị trả thù thôi.
Nhiêu đây vẫn chưa đủ."
Bỗng một giọng nói ghê rợn vang lên:
"Ồ, thế thì chắc ngươi đã chuẩn bị tinh thần rồi đấy nhỉ?"
"Là ai?"
Bang
Tên tu sĩ kia chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Cả cơ thể của hắn ta bất ngờ nổ bùm như bị một khẩu súng shotgun bắn phải.
Phần bụng bị bắn nát còn nửa thân trên và thân dưới thì đổ ập ra đất.
Lăng Chinh ngơ ngác nhìn di thể của kẻ từng là đồng môn ngã rạp trên nền đất.
Phút chốc hắn trấn tĩnh lại, vội vã chạy về hướng các huynh muội.
Lăng Chinh không biết kẻ nào vừa tấn công, nhưng nếu hắn không nhanh chân trốn đi thì trước sau gì cũng sẽ tới lượt hắn.
Giọng nói đó lại phát ra:
"Ta đã cho ngươi chạy đâu nhỉ?"
Bất thình lình một con Độc giác lang Cương Thi nhảy vọt ra từ trong bụi cây, nó há hàm răng sắc như dao cạo hướng tới Lăng Chinh.
Hắn nhanh chóng dùng thân thủ phi phàm của mình né được.
Chưa kịp đắc ý Lăng Chinh đã bị một con Diệp xà Cương Thi đang nấp trên tán cây nhảy xuống và cuốn chặt lấy hắn.
Lăng Chinh hốt hoảng, hắn cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng:
"Khốn khiếp, con yêu thú này sao lại dai tới như này?"
Phải biết Lăng Chinh đã là Kim Đan trung kỳ, dù không phải là thể tu nhưng nếu vận sức vẫn có thể xé xác con yêu thú cấp thấp này và dễ dàng thoát ra.
Vậy mà khi Lăng Chinh cố gắng tới mấy thì con Diệp xà vẫn không mảy may suy chuyển.
Đáng lẽ Lăng Chinh hắn có thể sử dụng pháp bảo để thoát thân nhưng do tay hắn đã bị trói chặt, cộng thêm Độc giác lang đang phóng tới khiến hắn chẳng có thời gian kịp phản ứng.
Phập
Độc giác lang đâm móng vuốt xuyên qua người Lăng Chinh rồi rụt về, máu và nội tạng trào ra từ vết hở trong bụng như thác đổ.
Hắn ngơ ngác nhìn đống nội tạng vẫn còn đang treo ngoe nguẩy trên bụng mình, cất tiếng cười điên dại trước khi bị Độc giác lang nhai nát đầu.
Kẻ đứng sau màn giết chóc đầy tàn bạo kia không ai khác chính là Thiểm Vân.
Sau khi đi đến và phát hiện có hai con chim lạc đàn y quyết định xử gọn cả hai.
Đòn vừa rồi mà Thiểm Vân dùng để giết tên tu sĩ đầu tiên tên là [ Phi ảnh đạn ].
Bằng cách sử dụng một vật trung gian như dao hoặc đá nhỏ rồi truyền linh lực vào, cuối cùng nhắm bắn thẳng về hướng kẻ địch.
Khi vật dẫn chạm vào da thịt sẽ phát nổ ngay lập tức.
Một cái chết nhanh và gọn nhất sẽ đến với kẻ xấu số.
Tiếng động nhanh chóng kéo sự chú ý tới đám tu sĩ bên kia.
Lúc chúng tới thì chỉ còn lại hai cái xác không nguyên vẹn nằm trơ trọi và một con yêu thú kỳ dị đang thưởng thức bữa ăn mà thôi.
"Súc sinh! Ngươi dám!"
Một tên tu sĩ khác gầm lên, gã vận linh lực điều khiển hai phi kiếm lao đến đâm thẳng vào thân hình to lớn của Độc giác lang.
Nhưng điều kỳ lạ là con yêu thú chẳng hề tỏ ra đau đớn, trái lại, nó nhảy xổ vào tên tu sĩ vừa mới tấn công.
"Đứng đằng sau ta!"
Tiếng thét vang lên.
Một bức màn chắn hình bát quái hiện lên đẩy lùi Độc giác lang.
Chủ nhân của tiếng thét vừa nãy lên tiếng:
"Ra đây đi, ta biết ngươi đang núp ở đây."
Thấy bản thân đã bị lộ nên Thiểm Vân đành phải lộ diện.
Tuy nhiên, đừng nghĩ rằng y ra mặt mà không có chuẩn bị trước, đội quân Cương Thi khổng lồ của y đã bao vây toàn bộ bọn chúng rồi.
Trong khoảng thời gian năm lịch luyện Thiểm Vân đương nhiên không có ngồi không, y dành rất nhiều thời gian để thu thập rất nhiều những cái xác yêu thú khác nhau.
Mục đích là gì thì đương nhiên là luyện Cương Thi rồi.
[ Luyện Thi quyết ] quả là một bộ công pháp đặc biệt khi Cương Thi luyện ra có thể tăng cấp sức mạnh theo tu sĩ.
Chưa hết, Thiểm Vân do đã nắm được thành thục khả năng điều khiển vong thuộc tính nên điểm yếu là ánh mặt trời đã được khắc phục.
Hơn nữa, bây giờ đang mưa nên mây che khuất mặt trời luôn rồi.
Thiểm Vân coi như đã có một lợi thế cực lớn.
"Ngươi chính là Thiểm Vân?"
Gã tu sĩ vừa chặn Độc giác lang lên tiếng, gã là một tên đàn ông trung niên.
"Chính là ta!" Thiểm Vân đáp.
"To gan lắm, đã giết đệ tử tông môn ta mà còn kiêu ngạo tới như vậy.
Ngươi chết một ngàn lần cũng chưa hết tội!"
"Tội? Nực cười.
Các ngươi chẳng là cái thá gì để phán xét ta cả.
Một đám rác rưởi không hơn không kém!"
"Sao nào, không phải các ngươi muốn giết ta à? Đừng có đùa, các ngươi là những kẻ yếu ớt mà ta có thể bóp chết bất kỳ lúc nào."
Sở dĩ Thiểm Vân có thể nói đầy kiêu ngạo đến vậy là vì đối phương mạnh nhất chỉ ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ mà thôi.
So về quân số thì y rõ ràng có lợi thế hơn khi Cương Thi nhiều gấp lần bên địch.
Tên tu sĩ trung niên lúc này đã tức giận, gã hét lớn:
"Tất cả, xông lên giết hắn cho ta!"
Thiểm Vân cũng không có đứng im chịu trận, y ra lệnh cho toàn bộ Cương Thi lao lên.
Trận chiến chính thức bắt đầu.
Hết chương