Chương : Thiểm Vân ()
Tác quyết định đẩy nhanh mạch truyện của arc này nha! Nội dung chương này sẽ là năm sau khi Thiểm Vân lên đường lịch luyện.
Thiên Sơn đại lục, phía Tây Nam.
Thiểm Vân đang dùng hết tốc lực bay thẳng về hướng làng mình.
Y (già quá rồi nên không gọi anh nữa) lúc này đang ở cảnh giới Kim Đan viên mãn và đã sắp đột phá.
Tuy nhiên, y phải bỏ dỡ giây phút quan trọng đó để trở về làng mình, bởi ngôi làng đang gặp nguy hiểm.
Mọi chuyện đều là do lỗi của y.
Trong một lần tình cờ đi vào bí cảnh, Thiểm Vân đã chạm mặt với những đệ tử nội môn đến từ Lam Vân tông.
Không cần nói cũng biết đám này kiêu căng phách lối tới mức nào rồi, hầu như tán tu nào cũng ngại gây chuyện với chúng.
Thiểm Vân tất nhiên cũng chả dại gì mà chọc vào cái lũ có gia thế như bọn này.
Y chỉ dự định tiến vào bí cảnh tìm chút cơ duyên thôi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ma xui quỷ khiến thế nào Thiểm Vân lại đụng mặt với một trong số chúng.
Lúc đó Thiểm Vân phát hiện ra một cây linh thảo ngàn năm, nếu như có thứ này luyện thành đan dược thì sắp tới đây đột phá lên cảnh giới Nguyên Anh sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.
Ai ngờ ngay sau đó có một tên tu sĩ trẻ khác xuất hiện, nhìn sơ qua trang phục là y nhận ra ngay tên này là đệ tử Lam Vân tông.
Hình như tên là Lăng Phong thì phải!
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu tên Lăng Phong đó không kiêu căng mở miệng bảo rằng gốc linh thảo kia là vật thuộc về hắn và bảo Thiểm Vân biến đi trước khi hắn nổi giận.
Đoạn sau thì không cần phải nói.
Bằng kinh nghiệm chiến đấu của mình Thiểm Vân dễ dàng áp đảo và giết chết tên tu sĩ Lăng Phong, hắn chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ nên chẳng gây mấy khó khăn cho Thiểm Vân.
Chuyện rắc rối bây giờ mới xảy ra, ngay khi Lăng Kiếm thần chết thì cùng lúc đó, lệnh bài của hắn ta ở chỗ các huynh muội đồng môn bất ngờ nứt vỡ.
Do đó hành tung của y mới bị phát giác.
Không kịp suy tính điều gì, Thiểm Vân nhanh chóng vơ lấy cây linh thảo rồi ba chân bốn cẳng vọt thẳng ra bên ngoài.
Nhưng cuối cùng vẫn bị nhìn thấy mặt.
Vốn nghĩ rằng chỉ cần mai danh ẩn tích một thời gian thì mọi chuyện sẽ qua nhưng không.
Bằng những manh mối ít ỏi đám Lam Vân tông đã mò ra được vị trí làng Lâm Sơn, quê nhà của Thiểm Vân.
Chúng quyết định mở một cuộc tấn công thẳng vào làng hòng dụ Thiểm Vân ra mặt.
Biết được tin dữ Thiểm Vân tức tốc quay trở về làng mặc cho Chu Trường An khuyên ngăn:
"Ta biết đó là bẫy chứ, nhưng nếu không trở về thì đám chó Lam Vân tông kia sẽ giết cả làng mất.
Người thân của ta, ta không thể để mất họ.
Ông không thể cản ta trở về cứu gia đình đâu Chu sư phụ!"
Chu Trường An thở dài:
"Ta biết là không thể khuyên nhủ ngươi được mà.
Dù sao thì ta cũng chỉ còn lại tàn hồn này, theo ngươi liều mạng một lần nữa cũng không quá tệ."
Thiểm Vân hiện tại đã tới địa phận tây nam của Thiên Sơn đại lục, làng của y chỉ ở gần đây thôi.
"Không thể nào...!Làng...!vị trí của làng đang bốc cháy!!!"
Thiểm Vân thét lên một tiếng.
Y nhanh chóng lao thẳng xuống nơi phát ra một cột khói lớn đen xì.
Khi vừa đáp xuống đất Thiểm Vân ngơ ngác nhìn vào những thi thể đầy máu nằm la liệt trên thảm cỏ.
Có thi thể thì bị mất đầu, thi thể khác bị chém ra thành nhiều mảnh, còn có người thảm hơn, bị đóng đinh lên một cái cây lớn rồi để đám quạ ăn xác mổ bụng.
Điểm chung duy nhất là sự tuyệt vọng hằn rõ trên nét mặt họ
Đây đều là xác của người trong làng.
Vậy là lũ khốn Lam Vân tông đã tấn công vào đây rồi sao? Y đã tới muộn rồi sao?
Thiểm Vân chỉ triệt để sụp đổ khi nhìn thấy hai di thể quen thuộc bị treo lơ lửng trên cổng lớn bằng gỗ dẫn vào làng.
Y bàng hoàng, chân như không còn đứng vững được nữa mà khụy xuống, khuôn mặt ngơ ngác đẫm nước mắt.
Hai di thể bị treo cổ trên cổng lớn đó không ai khác là Lý Nguyệt Nhan và Tiểu Cầm.
Hai người thân duy nhất trên đời của Thiểm Vân đã không còn nữa rồi!
Bầu trời khi nãy còn nắng đẹp giờ đang bắt đầu tối sầm lại do mây mù kéo tới.
Chớp mắt, một cơn mưa rào đầu mùa đổ ập xuống cánh rừng, dập tắt đám cháy cũng như niềm hy vọng cuối cùng của Thiểm Vân.
"Thế là hết.
Từ giờ, ta sẽ không còn được nghe giọng rầy la của mẹ nữa.
Giọng nói lém lĩnh của Tiểu Cầm mỗi khi trêu chọc ca ca cũng chẳng còn nghe nữa rồi.
Ta chỉ còn lại một mình!"
Đột ngột giọng nói của Thiểm Vân chuyển từ đau buồn sang phẫn nộ:
"LAM VÂN TÔNG!!! CÁC NGƯƠI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ!!!"
Gào thét một hồi lâu Thiểm Vân dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng bây giờ trong mắt y lòng hận thù đã thay thế cho sự tuyệt vọng.
"Mẹ...!Tiểu Cầm...!Mọi người...!Con bây giờ chưa thể chôn cất mọi người tử tế được.
Nhưng con hứa, sẽ giết sạch lũ khốn nạn kia bồi táng táng theo mọi người."
Nói xong Thiểm Vân thu hết toàn bộ thi thể của người dân trong làng và gia đình mình vào trong nạp giới.
Y nói với Chu Trường An:
"Sư phụ, chỉ chỗ bọn khốn Lam Vân tông kia cho ta.
Chúng chưa đi xa được đâu."
Chu Trường An khó hiểu:
"Ngươi có thể tự làm lấy mà!"
Thiểm Vân lắc đầu, đáp:
"Ta chỉ giỏi che giấu khí tức thôi, còn thăm dò vị trí kẻ địch thì sư phụ vẫn hơn ta một bậc!"
Chu Trường An vuốt vuốt chòm râu, ông ta toả tinh thần lực ra xung quanh.
Một lúc sau mới nói:
"Cách đây dặm về phía bắc, có một nhóm gần trăm tu sĩ đang tập trung ở đó."
Bonus:
Hoàng Vĩ khi chứng kiến cảnh tượng như địa ngục thì gần như không chịu được, cũng may do là đang ở dạng tinh thần nên hắn mới không ói.
"Kinh khủng quá, đám tu tiên giả kia đúng là tàn ác thật!"
Hết chương