Đánh mạt chược xong, cơm nước xong, người một nhà bắt đầu ngồi cùng một chỗ xem chương trình liên hoan mừng năm mới.
Kỳ thực Thẩm Phục chưa bao giờ xem cái này, dùng một câu hiện tại lưu hành trên mạng mà nói, chương trình mừng năm mới không phải dùng để nhìn mà để phun tào.
Các tiết mục quá nhiều dễ gây nhàm chán.
Lâm Thục Ý lại nhìn say sưa, nói thật ra, cậu đối với tất cả chương trình ti vi đều rất có hứng thú, hài hước thì càng bỏ không được, các tiết mục tiểu phẩm cũng có thể làm cho cậu cười không ngừng được.
Thẩm Phục
“…..”
Hắn hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng cười.
Thẩm cô cô lại đi lấy tiền lì xì online, từ alipay, wechat, qq, lần lượt cướp hết, âm thanh xèo xèo không dứt bên tai, cuối cùng bạo phát cướp được một cái, đưa điện thoại di động giơ lên trước mặt Alan cao hứng không thôi.
"Mau nhìn mau nhìn, em cướp được lì xì đỏ."
Alan nhìn màn hình biểu thị hiện ra hai sáu bao lì xì
khóe miệng quất thẳng tới, còn phải trái lương tâm khích lệ.
"Em yêu vận may thật tốt!"
Thẩm Phục nghe cũng lấy điện thoại di động ra.
Vì bên trong wechat có rất nhiều dịch vụ đi chúc tết phát tiền lì xì, hắn quét rất nhiều lần, lớn nhất cũng chỉ chín mươi chín đồng bạc.
Thẩm Phục quay đầu nhìn một chút Lâm Thục Ý đang ngồi ở bên cạnh hết sức hết sức chuyên chú xem ti vi, đem tiền lì xì không cần, một phát gửi đi hơn hai mươi cái.
Lâm Thục Ý điện thoại di động lập tức liền vang lên.
Còn liên tục không dứt, vừa móc ra nhìn, tất cả đều là tin nhắn của Thẩm Phục tặng cậu tiền lì xì.
Lâm Thục Ý cao hứng nheo mắt lại, cùng Thẩm Phục trao đổi yêu thương.
Thẩm ca ca đầu cũng không muốn quay, luyến ái sẽ cho người ta mất đi lý trí cùng thông minh, là người độc thân duy nhất trong phòng, Thẩm ca ca không muốn ngồi ở đây thêm chút nào nữa.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy lên lầu, liền nghe điện thoại di động của mình cũng vang lên.
Là tin nhắn từ wechat, thật ra anh cũng rất ít dùng wechat.
"Năm mới vui vẻ."
Căn bản ảnh hiện thị không biết là ai, phía dưới có một bao lớn tiền lì xì, Thẩm ca ca dĩ nhiên có một phút chốc cảm thấy mình được chữa khỏi, tuy ai gửi tới anh cũng không biết.
Mở ra vừa nhìn, số tiền là . đồng.
...
Đi chúc tết tiền lì xì tặng đồng, không phải bị dở hơi, chính là đầu óc có bệnh, Thẩm ca ca ưu nhã lườm một cái, bắt đầu dùng ngón tay thon dài đánh chữ.
"Cảm ơn tiền lì xì, bạn là ai?"
Đợi nửa ngày, điện thoại di động mới lần thứ hai vang lên.
"Năm mới vui vẻ, tôi đã trở về."
Thẩm ca ca không nhịn được, có trở về hay không thì liên quan gì đến tôi?!
"Đến cùng là ai?"
"... Giang Trình."
Thẩm ca ca cả người không tốt, ung dung không vội click trở về, sau đó đem người kéo vào danh sách đen, động tác làm liền một mạch, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện Thẩm Phục đang nhìn anh.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Phục lắc đầu một cái.
"Không có gì."
Chính là đột nhiên cảm thấy anh trai tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi.
Chương trình mừng năm mới vẫn chiếu đến mười hai giờ khuya, kết quả không tới mười giờ, mọi người liền dồn dập không chịu đựng được.
Vẫn là đứng dậy đi tắm, rồi đi ngủ thì hơn.
Ngày thứ hai chính là mùng một đầu năm.
Thẩm Phục dậy sớm treo câu đối tết, tuy Thẩm gia là biệt thự lớn phong cách hiện đại, không có chút nào thích hợp với tập tục truyền thống đó, nhưng bởi vì Thẩm lão gia tử yêu thích nên vẫn treo lên, ngoài ra còn có hai chiếc đèn lồng màu đỏ.
Tiểu Ngộ cùng Đào Đào cũng dậy rất sớm đổi lại quần áo mới, xuống lầu chúc tết mọi người.
Đào Đào mặc một thân áo dài màu đỏ kiểu Trung Quốc, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, đặc biệt vui mừng, thời điểm gọi ông nội bà nội, khiến mẹ Thẩm không nhịn được in một cái hôn lớn trên má bé.
Mặc trên người áo khoác màu xanh quân đội cùng với quần jean, Tiểu Ngộ cũng suất khí bức người, hướng về Thẩm lão gia tử ngay ngắn làm một cái đại lễ chỉnh tề.
“Cháu chúc cụ ông, năm mới tốt lành!”
Thẩm lão gia tử mặt mày hớn hở, đem hai bao lì xì đựng trong túi lấy ra.
"Ngoan!"
Mỗi người một cái.
Tiền lì xì thật mỏng, cũng rất nặng, nhưng nhìn dáng dấp bên trong không giống đựng tiền.
Tiếp đến là ba Thẩm mẹ Thẩm, Thẩm cô cô, chú Alan, Thẩm ca ca, bao quát Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều có, mỗi người một cái, đều rất dày, Tiểu Ngộ cùng Đào Đào trong nháy mắt liền biến thành tiểu phú ông.
Tiểu Ngộ cầm tiền lì xì cũng không mở ra xem, liền đi tới bên người Lâm Thục Ý, đem tiền lì xì đưa cho cậu.
Lâm Thục Ý không nhận.
"Tiền của mọi người cho con, là tiền của con, con hãy giữ lấy đi.”
Tiểu Ngộ không hiểu lắm, bất quá Lâm Thục Ý nói, bé cũng gật gật đầu.
Đào Đào căn bản không biết những thứ đồ này có ích lợi gì, nhìn chung quanh sau lại đưa nó vào trong miệng.
Thẩm Phục vội vã ngăn cản,
"Con trai ngoan, cái này không thể ăn!"
Đào Đào hấp háy mắt cũng không biết nghe hiểu hay không.
Mẹ Thẩm cầm khăn mặt lau tay cho bé, sau đó đem điểm tâm nhỏ trên bàn lấy một cái cho bé.
"Cái kia không thể ăn, bất quá cái này bà nội làm có thể ăn, nếm thử xem."
Khoai lang tím tẩm hạt vừng, mặt trên dính đầy hạt vừng, hương thơm mềm mại, đôi mắt Đào Đào lập tức cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Bên trong có hoa quả ngọt ngào cùng pho mát, Đào Đào không thể ăn nhiều, bất quá nếm thử một cái vẫn là có thể.
Lúc ăn cơm, Thẩm Phục nhận được điện thoại của Trần Phóng, hỏi hắn trở lại chưa.
Thẩm Phục nói ngày hai chín đã về rồi.
Trần Phóng ở bên kia kêu quái dị.
"Cậu bây giờ là có vợ quên mất anh em rồi đúng không! Đã trở lại không gọi điện cho tớ, thiệt thòi tớ còn muốn tìm cậu đi chơi.”
Thẩm Phục cười lạnh vạch trần hắn.
"Cậu lại bị mẹ bắt kết hôn rồi chứ gì?!”
Trần Phóng bị một câu nói nghẹn trở lại, không còn gì để nói.
"Tớ hiện tại đang dùng cơm, chờ cơm nước xong liền đi đến chỗ cậu chúc tết, lập tức xả nước cứu cậu khỏi biển lửa.”
Trần Phóng quả thực cảm động đến rơi nước mắt.
Thẩm Phục đơn giản nói với Thẩm lão gia tử một chút, lão gia tử đồng ý, Thẩm Trần giáo tình hai nhà không chỉ là trên phương diện làm ăn, cho tới nay quan hệ cũng không tệ, ba Trần Phóng cùng ba Thẩm vẫn luôn quan hệ cá nhân rất tốt, ngày lễ ngày tết hai nhà đi chúc tết lẫn nhau cũng là việc nên làm.
Thẩm Phục đi Trần gia bái phỏng, nhiệm vụ chúc tết Văn lão gia tử liền giao cho Thẩm Nham.
Hai đội nhân mã cơm nước xong liền từng người xuất phát.
Thẩm Phục mang một nhà bốn người, Thẩm ca ca là một người cô đơn.
So sánh tới đó liền thấy sinh khí rồi, Thẩm ca ca mặt đầy tối tăm, tâm tình không được tốt.
Thẩm gia cách Trần gia không xa, bất quá Lâm Thục Ý vẫn là lần đầu tiên đi, huống chi lần này mang người một nhà đến.
Thời điểm mở cửa, Trần Phóng cả người đều giải thoát rồi, sáng sớm mẹ Thẩm liền huyên thuyên giáo huấn hắn, quả thực đầu hắn sắp nổ tung rồi.
Nguyên bản hắn độc thân cũng không có gì, sau khi nghe đến Thẩm Phục hiện tại đã nhận nuôi hai đứa bé, mẹ Trần tất nhiên không thể bình tĩnh, vẫn là nói cái gì hắn lớn như vậy một người bạn gái cũng không có, Thẩm Phục cũng đã có con rồi, đứa bé mấy tuổi rồi và vân vân, thậm chí còn không nhắc tới một lời hai đứa bé là Thẩm Phục nhận nuôi chứ không phải tự sinh.
Làm cho Trần Phóng cực kỳ nôn nóng.
Cũng may Thẩm Phục lập tức đến giải thoát hắn rồi, tuy người khởi xướng cũng chính là Thẩm Phục không sai.
Thẩm Phục một nhà bốn người được, ba mẹ Trần nhiệt liệt hoan nghênh, xu hướng tình dục của Thẩm Phục, Trần gia cũng coi như là biết tương đối sớm, ngoại trừ khá là đáng tiếc Thẩm Phục không phải thích phụ nữ, ngoài ra cũng không có cảm thụ gì khác, Thẩm Phục và Trần Phóng cùng nhau lớn lên, cũng coi như ba Trần, mẹ Trần nhìn hắn trưởng thành, đối với hắn từ nhỏ đã yêu thích, mặc dù bây giờ Thẩm Phục là người đồng tính, bất quá cũng không thay đổi ba Trần, mẹ Trần đối với hắn có hảo cảm.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lâm Thục Ý cùng hai tiểu bánh bao, ba Trần, mẹ Trần lại càng là không ngại.
Bạn đời mặc dù là đàn ông, thế nhưng trưởng thành rất dễ nhìn, nghe nói còn có thể nấu ăn, nghe nói còn biết viết thư pháp, ngoại trừ không thể sinh con, nhưng quả thực là vợ hiền.
Bất quá không sinh được cũng không sao, bởi vì nhận nuôi hai tiểu bánh bao, lớn nhỏ đều đáng yêu như nhau, đôi mắt vừa tròn vừa đen, khuôn mặt nhỏ trắng bóc, còn bớt đi phiền phức chính mình tự sinh.
Ba Trần mẹ Trần lại nhìn Trần Phóng ánh mắt càng ai oán.
Trần Phóng chết tâm rồi, Thẩm Phục có phải là tới giải phóng hắn không? Thật không phải là đến cho hắn thêm nhát dao đấy chứ? Hắn thực sự rất hoài nghi!
Thời điểm Tiểu Ngộ cùng Đào Đào đi về, lại thu hoạch được hai bao lì xì nặng, Trần Phóng dựa vào danh nghĩa đi chúc tết Thẩm lão gia tử cuối cùng thoát khỏi ma trảo, cùng Thẩm Phục một nhà bốn chiếc trở về Thẩm gia.
Thẩm ca ca vẫn chưa về.
Trần Phóng tại Thẩm gia cũng giống như ở nhà mình, bất đồng duy nhất chính là không cần nghe cha mẹ lải nhải, thoải mái quả thực càng không muốn trở về.
Liền tìm cái cớ chuẩn bị thẳng thắn ở tại Thẩm gia, không về nhà nữa.
Buổi tối một đám người liền tụ lại cùng nhau đánh mạt chược, lần này Thẩm cô cô nói cái gì cũng không để cho Lâm Thục Ý ra sân.
Lâm Thục Ý liền ôm Đào Đào ngồi ở bên cạnh quan sát, cũng không nói.
Thẩm cô cô lòng tràn đầy mong đợi cho là lần này có thể đem tiền thua thắng trở về, kết quả thời điểm tan cuộc phát hiện mình lại thua rồi, lộn chổng vó lên trời luôn.
Alan ở một bên giơ tay che mặt, lần này hắn cuối cùng phát hiện, ngày hôm qua còn có thể là Lâm Thục Ý quá thông minh, ngày hôm nay chính xác là vợ hắn quá ngốc, bạn nói xem có sáu cái phóng tam không hồ, đi hồ đơn treo tứ bánh.
Cố tình hắn còn cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể trái lương tâm nói.
"Đại khái là vận may không tốt...."
"Đúng rồi!"
Thẩm cô cô kiên quyết không thừa nhận chính mình là đầu gỗ.
"Vận may của em đúng là không tốt."
Alan làm bộ dạng khúm núm, vợ nói cái gì cũng là sai… à không cũng là đúng!
Lâm Thục Ý cười đau bụng, không đứng lên dậy nổi.
Sợ vợ quả thực đã là truyền thống mỹ đức ở Thẩm gia.
Trần Phóng cuối cùng chỉ ra tại sao Thẩm ca ca vẫn chưa trở lại, thua tiền còn bị mấy cặp kia ân ân ái ái trước mặt.. có chút cảm giác chua không thể tả.
Hai ngày quan trọng của mùa xuân cứ như vậy trôi qua.
Tình huống Thẩm gia tương đối đặc thù, cũng không có thân thích gì cần thiết đến chúc tết, Lâm Thục Ý lại càng không có, ngoại trừ Lão Dương Đầu cậu căn bản cũng không có thân thích.
Bất quá tuy rằng lúc thường bọn họ mỗi ngày đều cùng với Lão Dương Đầu, nhưng đến tết vẫn là cần đi chúc tết một lần, lần này ba Thẩm mẹ Thẩm không đi được, chỉ có Thẩm ca ca đại diện Thẩm gia cùng Thẩm Phục bọn họ đi S thị chúc tết Lão Dương Đầu, Trần Phóng nói hắn ở nhà ngược lại cũng rảnh rỗi, liền nói muốn cùng đi với bọn họ.
Thời điểm thu thập hành lý, Thẩm Phục từ trong túi của Tiểu Ngộ, móc ra một bao lì xì tựa hồ là cái Thẩm lão gia tử cho bé cùng tiền lì xì khác không giống nhau, thật mỏng, thoạt nhìn cũng không phải là tiền, Tiểu Ngộ nhận sau đó tiện tay bỏ vào trong túi, về sau tiền lì xì trong túi không chứa nổi, cho nên cái này cứ như vậy bị quên mất.
Vốn là không nghĩ tới muốn xem tiền lì xì Tiểu Ngộ, bất quá nếu bên trong đựng không phải tiền, Thẩm Phục ngược lại là muốn xem thử xem, để Tiểu Ngộ tự xem, bé căn bản xem không hiểu.
Mở ra vừa nhìn, quả nhiên không phải tiền, mà là một tấm thẻ ngân hàng mỏng.
Thẩm Phục mặt đen, nghĩ cũng biết bên trong đựng số tiền chắc chắn sẽ không ít, ông nội quả nhiên là nhà giàu tùy hứng.
Bên trong túi lì xì còn để thêm một tờ giấy, mặt trên là chữ rồng bay phượng múa, Thẩm lão gia tử tự tay viết.
Gây dựng sự nghiệp quỹ tiền lì xì, mật mã: xxxxxx.
Thẩm Phục mặt càng thêm đem, cho một đứa bé tuổi còn nhỏ quỹ tiền lì xì gây dựng sự nghiệp... Ông nội đúng là chỉ có ông nghĩ ra được!!
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Phục đột nhiên tâm lý cả kinh, đúng rồi! Tiền lì xì của Đào Đào đâu rồi?! Sẽ không cho rằng bên trong trống không ném đi rồi chứ?!!
Không hiểu ra sao, bị mất một khoản tiền lớn Thẩm Phục có điểm ưu thương nhàn nhạt.
Hết chương .