Nhận nuôi Tiểu Ngộ và Đào Đào ngày thứ ba mươi chín, rốt cục cũng đã đường hoàng ra dáng nghênh đón tết âm lịch.
Tiệm cơm Tây Tần đã sớm đóng cửa nghỉ tết, nhân viên được nhận tiền lương cao, còn được nhận thêm tiền thưởng, từng người một hận không thể hành đại lễ với Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, nói ông chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Năm mới Lão Dương Đầu không ngoài ý muốn ở nhà trong nhà bà nội Tiểu Uyển ăn tết, hiện tại nhà hai người triệt để biến thành người một nhà, thân càng thêm thân, ngược lại cũng không có chút nào biệt nữu, mỗi lần Tiểu Uyển gọi ông là ông nội, Lão Dương Đầu đều cao hứng vô cùng.
Dì Trần cũng được Thẩm Phục phê chuẩn về nhà nghỉ tết.
Bởi vì bọn họ hai người muốn mang hai đứa con trai đến H thị, năm mới phải cùng nhau trải qua mới tốt.
Ở Thiên Triều, đêm ba mươi mọi người trong nhà sẽ cùng nhau ăn bữa tiệc đêm giao thừa xem xuân muộn, cho nên ngày hai mươi chín, bọn họ sẽ lên đường đi H thị.
Lần này xuất phát phải đi vào lúc sáng sớm, bởi vì một nhà bốn người còn muốn đi shopping, sau đó còn muốn tặng lễ vật cho ba Thẩm, mẹ Thẩm, và Thẩm lão gia tử, đây là năm thứ nhất gia đình họ trải qua cùng nhau, bất kể là Thẩm Phục hay là Lâm Thục Ý đều đặc biệt coi trọng.
Đào Đào rất yêu thích đi chơi, mỗi lần chỉ cần nghe đến bất kì lời nào liên quan đến việc ra ngoài chơi liền cao hứng khua tay múa chân, trong miệng bĩu môi thầm thì chỉ gọi ba ba, cùng anh trai, chỉ cần Lâm Thục Ý hướng đến chỗ bé để đeo khăn quàng cổ, chẳng khác nào nói cho bé biết lập tức sẽ được ra ngoài, bé sẽ tự giác ngồi ngoan ngoãn, sau đó chờ Lâm Thục Ý đeo khăn quàng cổ lên, cười híp mắt để Lâm Thục Ý ôm, sau đó mọi người cùng nhau ra khỏi nhà.
Tiểu Ngộ theo lẽ thường vẫn được Thẩm Phục nắm tay, ngày hôm nay hai người đều mặc áo khoác màu thiên thanh giống nhau, một cái kiểu dài, một cái kiểu ngắn, thoạt nhìn giống như là hai anh em sinh đôi, thời điểm Lâm Thục Ý đi ở phía sau đóng cửa, đối với bóng lưng hai cha con không nhịn được mỉm cười.
Tiểu Ngộ thoạt nhìn rất dính cậu, trên thực tế bé tựa hồ càng yêu thích cùng Thẩm Phục hơn, một đại soái ca, một tiểu soái ca hai người cùng nhau nói chuyện, khung cảnh này rất là đẹp mắt.
Hiển nhiên không chỉ Lâm Thục Ý một người cảm thấy như vậy.
Người trong trung tâm thương mại cũng đều cảm thấy như vậy.
Tổ hợp bốn người hiển nhiên có chút kỳ quái, anh trai không giống như là anh trai, ba ba thì càng không giống, tình cờ Tiểu Ngộ gọi một tiếng ba ba, ánh mắt của mọi người đều trợn lên giống như là muốn thoát ra ngoài.
Lựa chọn đồ cả một buổi sáng, mới đem tất cả lễ vật mua đủ.
Để Thẩm Phục mang theo Tiểu Ngộ đẩy Đào Đào đi ăn KFC khoai tây chiên, cánh gà, bánh pie đậu đỏ, còn cậu một người đi dạo muốn mua quà mừng năm mới cho hai con trai bảo bối, sở dĩ gạt Tiểu Ngộ, là muốn len lén cho bé một niềm vui bất ngờ.
Cuối cùng chuẩn bị xong hết thảy, mới lên xe về H thị.
Lần trước khi về nhà, Thẩm Phục đã đem chiếc SUV của mình lái tới, hiện tại chiếc xe thể thao việt dã đã hoàn toàn biến thành chiếc xe gia đình bốn người, phía sau để lên hai ghế dựa an toàn cho trẻ em, Đào Đào một cái, Tiểu Ngộ một cái.
Đào Đào không thích ngồi ghế dựa an toàn cho lắm, thời điểm ngồi vẫn là uốn tới ẹo lui, còn muốn Lâm Thục ý ôm.
Bất quá nếu như Tiểu Ngộ ngồi ở bên cạnh bé, nói chuyện bé sẽ an tĩnh hơn nhiều.
Bởi vì trên xe có hai đứa bé, cho nên Thẩm Phục tốc độ xe vẫn luôn đi rất chậm, Lâm Thục Ý cũng ngồi ở phía sau, ngồi bên cạnh Đào Đào.
Thẩm Phục xuyên qua kính chiếu hậu liếc cậu một cái,
“Buồn ngủ à? Nếu em buồn ngủ thì ngủ một chút đi."
Lâm Thục Ý quả thật có chút buồn ngủ, đêm qua tuy rằng Tiểu Ngộ và Đào Đào rất sớm đã ngủ, nhưng cậu lại bị Thẩm Phục hung hăng đè xuống giường lấy hơn một nửa buổi tối, hiện tại Thẩm Phục ngược lại tinh thần sáng láng, Lâm Thục Ý lại cảm thấy ngồi thôi cũng có chút khó chịu, lại còn buồn ngủ quá đỗi.
Thấy Đào Đào đôi mắt trợn lên, nhìn loạn xung quanh, Lâm Thục Ý có chút mệt mỏi lắc lắc đầu.
"Quên đi thôi."
Tiểu Ngộ từ ghế dựa an toàn ngồi thẳng lên.
"Ba ba ngủ một chút đi, Đào Đào con sẽ trông, ba ba ngủ đi ạ.”
Thẩm Phục vào lúc này có chút hối hận chính mình đêm qua làm quá ác độc, bất quá từ khi có hai đứa bé này, thời gian của Lâm Thục Ý liền bị phân tán đi nhiều, tuy rằng hắn rất yêu thích hai đứa con, bất quá loại cơ hội này hiếm có khó tránh khỏi cũng có chút nắm giữ không được, hắn nguyên bản xem Lâm Thục Ý cũng không nắm giữ được, cố tình Lâm Thục Ý đêm qua áo ở nhà, cổ áo khá rộng, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh trắng nõn, Thẩm Phục lập tức liền thẳng thắn nuốt nước miếng, dỗ hai đứa bé ngủ trước, sau đó liền đem Lâm Thục Ý đặt ở trên giường phòng ngủ hóa thân làm sói.
Tiểu Ngộ ngoan ngoãn như thế, khiến Lâm Thục Ý không nhịn được câu lên đôi môi.
"Tiểu Ngộ thật ngoan, vậy ba ngủ một hồi, con cẩn thận trông em trai nha.”
Tiểu Ngộ trịnh trọng gật gật đầu.
Lâm Thục Ý thật sự là vừa mệt vừa buồn ngủ, liền nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, trong chốc lát liền truyền ra tiếng hô hấp đều đều.
Tiểu Ngộ ngồi thẳng lên, nhìn về phía Thẩm Phục.
"Ba ba chắc mệt mỏi lắm ạ?"
Thẩm Phục đưa tay điều chỉnh nút điều hòa ấm lại một chút, sau đó mới mở miệng nói.
“Ừm."
Đi suốt một canh giờ, trên xe ngoại trừ Thẩm Phục, một người tỉnh cũng không có.
Nhìn phía sau ba người rơi vào giấc ngủ, Thẩm Phục cảm thấy trong lòng tâm lý ấm áp đã muốn tràn ra.
Xe ngừng đã lâu, Thẩm Phục vẫn không có gọi bọn họ.
Ngược lại là Thẩm lão gia tử chờ mãi không thấy người, rốt cục không nhịn được gọi điện thoại.
"Còn chưa tới?"
Thẩm Phục.
"Đã tới cửa hơn nửa ngày rồi."
Thẩm lão gia tử:...
Chờ tất cả bọn họ đi ra xem, mới phát hiện Thẩm Phục sở dĩ nhỏ giọng, là bởi vì phía sau, ba người to to nhỏ nhỏ đang ngủ ngã trái ngã phải.
Thẩm Phục đang nhẹ nhàng mở dây an toàn cho Tiểu Ngộ, sau đó muốn ôm bé, kết quả Tiểu Ngộ lập tức tỉnh rồi.
Xoa xoa đôi mắt mông lung đôi mắt, nói lầm bầm.
“Ba ba, đến rồi ạ?”
Quay đầu nhìn bốn phía một cái, vừa mừng vừa giật mình.
"Cụ ông! Ông nội! Bà nội!"
Gọi xong mới nhớ tới trong xe còn có hai người đang ngủ, vội vàng che miệng, thận trọng hướng Lâm Thục Ý bên kia nhìn lại.
Lâm Thục Ý cau mày, tỉnh lại rồi.
Tiểu Ngộ một mặt tự trách,
"Con đánh thức ba ba sao ạ?"
Lâm Thục Ý cũng bị một đống người trước mặt vây quanh làm cho kinh ngạc, khóe miệng an ủi Tiểu Ngộ,
"Không có chuyện gì, ba ba cũng ngủ đủ rồi."
Hai người lúc này mới xuống xe cùng mọi người chào hỏi, Thẩm Phục đem Đào Đào đi cuối cùng, người một nhà đồng thời vào cửa.
Đào Đào bị xoay chuyển một lần, cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy ông nội bà nội cao hứng phất tay, không ngừng gọi bà nội, ông nội.
Buổi tối người một nhà tụ lại cùng nhau ăn bữa cơm tối náo nhiệt vui vẻ, ngày mai chính là ngày cuối cùng trong một năm đêm .
Tới gần ăn tết, nữ phục vụ của Thẩm gia cũng được cho nghỉ, về ăn tết với gia đình.
Vì thế bữa cơm đêm giao thừa cũng chỉ có thể tự mình xuống bếp.
Bất quá cũng may người nhà họ Thẩm nhiều, người biết nấu ăn cũng nhiều, kiểu Trung Quốc có Lâm Thục Ý, kiểu Tây phương có mẹ Thẩm và Alan, làm một bàn tiệc đêm giao thừa phong phú hoàn toàn không thành vấn đề.
Vẫn là kiểu Trung Quốc chủ đạo, Thẩm lão gia tử không có thói quen ăn kiểu Tây phương, món bít tết, điểm đặc biệt mấy phần chín mấy phần tái này đó, Thẩm lão gia tử chưa bao giờ ăn, cũng hoàn toàn không biết món ăn nửa sống nửa chín như vậy có gì ngon.
Vì vậy Lâm Thục Ý liền biến thành bếp trưởng đêm giao thừa.
Lâm Thục Ý nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quyết định làm sủi cảo.
Tại Đại Yến, lúc sau tết, không có gia đình nào không ăn sủi cảo.
Cứ việc hiện tại ở Thiên Triều, sủi cảo đã không còn là món ăn hiếm lạ chỉ khi tết đến mới có, ngày thường cũng có thể ăn được rất nhiều, nhưng Lâm Thục Ý cũng sẽ không quên thời điểm lần đầu tiên cậu ăn sủi cảo, thứ mùi vị đó làm cho cậu kinh diễm không thôi.
Cho nên Thẩm lão gia tử lên tiếng, mọi người cùng nhau làm sủi cảo.
Chỗ làm sủi cảo từ phòng bếp được chuyển ra bàn ăn lớn bên ngoài, mỗi người một góc vừa nói vừa cười tụ lại cùng nhau gói sủi cảo.
Nhân bánh gồm có: Tôm bóc vỏ, dưa chuột, bắp ngô, thịt lợn ướp, củ cải, rau hẹ trứng gà, miến cắt nhỏ
Mẹ Thẩm cán vỏ bánh, Lâm Thục Ý gói sủi cảo, còn dư lại, liền tụ lại cùng nhau, anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, không khỏi liều mạng nhịn xuống ý cười, bởi vì có cái gói quá xấu.
Nửa giờ sau đó, Thẩm Phục cùng Alan, bộc lộ tài năng, chậm rãi gói ra sủi cảo bộ dạng đẹp mắt.
Càng ngày càng thảm không nỡ nhìn chính là Thẩm cô cô cùng Thẩm Nham.
Thẩm cô cô là người mười ngón không dính nước, luộc mì cũng không biết nên cho nhiều hay ít nước, mà Thẩm ca ca không giống như vậy, thời điểm ký tên viết chữ thì đẹp đẽ dễ nhìn, mà khi làm sủi cảo cũng chỉ còn sót lại co giật, khó nhìn.
Cuối cùng ngay cả Thẩm lão gia tử cũng không nhìn được, đuổi hai người sang một bên ngồi quan sát.
Thẩm ca ca nhìn Lâm Thục Ý gói sủi cảo từng cái từng cái đẹp mắt không thôi, âm thầm suy tư, sau này nhất định phải đem tiêu chuẩn có tay nghề nấu ăn giỏi, lấy làm điều kiện đầu tiên để tìm vợ, anh không nhịn được muốn đào góc tường nhà em trai, làm sao bây giờ?
Không thể làm sủi cảo, Thẩm cô cô liền tràn đầy phấn khởi kiên trì ưỡn bụng, đi đùa Đào Đào.
Nửa ngày Thẩm Nham cũng yên lặng im lặng gia nhập.
Đối với người bác trầm mặc ít nói này, Đào Đào cư nhiên vẫn là hết sức yêu thích, cười nheo mắt, lộ ra răng sữa đưa đồ trong tay đưa ra ngoài,
"Bác bác ~ "
Nhìn trong tay Đào Đào không biết từ nơi nào móc ra đồ vật, Trầm cô cô đôi mắt đột nhiên liền sáng.
"Đến đến đến, thu thập bàn chơi mạt chược đi."
Mọi người đang làm sủi cảo
“….”
Cuối cùng không giúp đỡ còn thêm phiền, Thẩm cô cô vẫn là tìm được hai người đang làm sủi cảo đi ra.
Ba Thẩm và Alan
Đã nhiều năm không có chơi mạt chược, Thẩm cô cô trong đầu nghĩ đến cái chủ ý này, liền nhịn không được.
Miễn cưỡng dạy Alan cách chơi, Thẩm cô cô vô cùng phấn khởi liền tuyên bố bắt đầu.
Người nhà họ Thẩm triệt để chia làm hai nhóm, một nhóm cần cù thật thà làm sủi cảo, cùng với một nhóm lười biếng đi chơi mạt chược
Lâm Thục Ý một bên gói sủi cảo, một bên đứng xem, đối với trò chơi này trình độ hiếu kỳ liền tăng cao.
Trùng hợp cuối cùng viên sủi cảo đã gói xong, Thẩm Phục vỗ tay một cái đứng lên.
"Muốn nhìn? Dẫn em đi học một ít."
Lâm Thục Ý mới vừa đi tới, Alan liền một mặt giải phóng đứng lên.
Thắng vợ tiền, vợ sinh khí, thua tiền, vợ cũng sinh khí, dù sao đều là sinh khí Alan triệt để không có biện pháp, cũng may Lâm Thục Ý đầy mặt tò mò đi đến, Alan quả thực không hề nghĩ ngợi liền nhường chỗ cho hai người đang phấn khởi.
Hai giờ qua đi.
Lâm Thục Ý thu tất cả tiền của mọi người ở trên bàn, vạn phần thật không tiện.
"Nếu vậy không cần tiền nữa."
Thẩm Phục liếc mắt nhìn Thẩm ca ca, cười nói.
"Muốn, làm gì không muốn."
Thẩm ca ca cười híp mắt liếc hắn một cái, lạnh sưu sưu nở nụ cười.
Thua thảm nhất chính là Thẩm cô cô nằm nhoài trên bàn khí lực đứng lên cũng không có.
Cô không bao giờ muốn cùng Lâm Thục Ý đánh mạt chược nữa, sau này Lâm Thục Ý mời cô chơi mạt chược cô vẫn nên từ chối thì hơn.
Lâm Thục Ý biểu thị: Đầu óc quá tốt, mỗi quân bài đánh ra, cậu đều ghi nhớ được.
Hết chương .