Mấy lão tổ tông này vẫn bán tính bán nghi, quy luật vận chuyển đã tồn tại từ thưở khai thiên lập địa đến nay, làm sao lại có thể phá vỡ trong kỷ nguyên thời đại này?
Nhưng bọn họ vẫn một mực tin tưởng, đơn giản là vì tên điên Thái Sơ chính là một điều kỳ diệu!
Từ một kẻ không có tiếng tăm gì cho đến người thống trị thời đại kỷ nguyên, một tay che trời giữa những người cùng thế hệ. Hắn đã tạo ra quá nhiều điều không thể, thậm chí còn lập nên những thành tích vô tiền khoáng hậu.
Mặc dù lời nói của hắn khó tin đến đâu, nhưng bọn họ vẫn phải thận trọng đối đãi.
Từ Bắc Vọng chưa đáp lại, bọn họ cũng cố gắng hết sức nhắc nhở hắn một lần.
Rốt cuộc vẫn còn phải dựa vào thân phận đứng đầu của Thất Quan Vương, hắn cũng không hy vọng Thần tộc bị tổn thất nặng nề trong kỷ nguyên trường hà.
“Ồ!”
Thanh vỡ vụn của áo bào tế tự giống như tiếng gầm thét của Thần thú, đại sảnh tan thành bột mịn, nam tử áo bào trắng bình tĩnh bước ra khỏi hòn đảo Cửu Trọng Thiên.
…..
…..
Vô Tẫn Táng Thổ.
Hoàng Vũ cùng Hoàng Như Thị đứng sừng sững ở bên trong bức tranh rách nát, ánh mắt cũng có vẻ câu nệ và xấu hổ khó có thể phát giác.
Trước đó, hai người đã hiểu lầm Tiểu Vọng, suýt chút nữa vì tên phản đồ Thất Quan Vương mà tạo ra vết rách không thể nào bù đắp với Tiểu Vọng.
“Không sao.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười, vốn dĩ cũng không để bụng chuyện này.Hắn tôn trọng các nàng, chỉ bởi vì các nàng là người thân của nương nương, chỉ thế mà thôi.
“Tiểu phôi đản, meo meo đẹp không.”
Sau năm năm không gặp mặt, mỹ thiếu nữ váy đỏ lộc cộc chạy đến, thậm chí còn đeo một chiếc dây truyền phổ thông trên chiếc cổ trắng nõn.
Con mèo trà xanh cũng không phải muốn khoe khoang dây chuyền, rõ ràng là đang phơi bày một khe rãnh như có như không.
Lúc trước chỉ là quả táo nhỏ, bây giờ đã trở thành quả táo lớn.
“Xấu xí.” Từ Bắc Vọng không thèm để ý nàng ta, lập tức đi vào cung điện trong táng thổ.
Mùi dưa hấu thơm ngọt bay khắp nơi.
“Tiểu phôi đản, ngươi không nhớ meo meo nữa sao?”
Miêu Khả Ái ủy khuất vô cùng, bộ dáng lã chã chực khóc.
Từ Bắc Vọng dừng bước, cau mày dò xét nàng.
Hắn nên làm thế nào để thay đổi được tính nết trà xanh của con mèo ngu ngốc này đây?
Kỳ thật cũng không trách được, Miêu Khả Ái rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thậm chí còn bị lão đại bắt nạt cả ngày, điều duy nhất có thể học được cũng chỉ là giả bộ đáng thương.
Lâu dài về sau, nàng ta đã trở thành cao thủ trà xanh.
“Nhớ như thế nào?”
Nữ tử váy tím thướt tha bỗng nhiên xuất hiện, đôi mắt xanh biếc như biển sao lấp loé một tia sắc lạnh, nàng nhìn thẳng vào con mèo ngốc nghếch kia.
Miêu Khả Ái co đầu rụt cổ lại, lầu bầu nói: “Tiểu phôi đản nhớ meo meo, nhưng chắc chắn sẽ nhớ ngươi hơn.”
“Không phải còn có câu nói tâm tình như vậy sao? Ta và mèo của ta đều rất nhớ ngươi, ta không có mèo, cũng không có ngươi!”
Biểu cảm của Từ Bắc Vọng có chút quái dị.
Hỏng bét, con mèo trà xanh đang phát triển theo con đường hắc ám.
“Đi đến đây!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương hờ hững liếc nhìn chó săn, quay người đi vào cung điện. Từng tấc từng tấc váy dài tung bay giữa không trung, để lộ những đầu ngón chân phấn nộn mượt mà, sau đó là cặp đùi thẳng tắp mịn màng….
Đây có phải là ám hiệu không? Từ Bắc Vọng xuất hiện ở trong tẩm điện trong nháy mắt.
“Đúng rồi nương nương, chờ đến khi kết thúc cuộc tranh đấu Tinh không Bỉ Ngạn, chúng ta lập tức tổ chức đám cưới đi.”
Hắn đột nhiên mở miệng nói ra.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đang xỏ chân vào trong tất, ngón tay đột nhiên cứng đờ, chiếc tất đen mắc kẹt ở mắt cá chân.
“Tại sao lại tâm huyết dâng trào như vậy?”
Đôi mi đầy phong tình vạn chủng khẽ khàng run rẩy, nhưng biểu cảm của nàng vẫn lạnh lùng thanh lãnh y hệt như trước đây.
“Ta muốn cưới ngươi, cũng muốn ngươi gả cho ta. Chúng ta thực hiện một chút nghi thức như vậy, thì sẽ có thể đường đường chính chính ở bên nhau, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Từ Bắc Vọng đi đến bên cạnh, giúp nàng kéo tất chân lên.
Sau khi tu luyện Mệnh Vận Hư Vô Thể Chất, hắn đột nhiên nảy sinh dự cảm mơ hồ, chính mình có thể tiến vào khoảng thời gian trước kỷ nguyên thứ ba trên con đường từ Tinh không Bỉ Ngạn đến Sinh Mệnh Cấm Khu.
Cũng chính là quay về quá khứ.
Đến lúc đó, hắn cũng không biết mình phải ở đó tu luyện xuyên suốt bao nhiêu năm.
Nói trắng ra, hắn thực sự quá tham luyến thân thể lão đại, chỉ muốn hòa hợp âm dương với nàng càng sớm càng tốt để có thể thỏa lòng mong ước ngàn đời của mình.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đè nén ánh sáng lấp lánh nơi khoé mắt, sau đó chìm trong trầm mặc nửa ngày rồi mới điểm nhẹ chiếc cằm thanh tú của mình.
…
…
Bầu trời lấp lánh tạo nên một cảnh sắc vô cùng quỷ dị, bốn mùa xuân hạ thu đông lại có thể tồn tại cùng một lúc.
Mùa xuân — vạn vật sinh trưởng mạnh mẽ, mùa hè — ngọn gió quấn quanh lọn tóc, mùa thu — lá rụng chất thành từng đống, mùa đông — núi non bao phủ trong sương giá.
Tất cả những sinh linh có sinh mệnh đều đang dạt dào cảm xúc hài lòng, tựa như nơi này chính là thiên đường duy nhất từ thời vạn cổ đến nay.
Tại đây không có đạo vận hỗn độn, thậm chí cũng không có bất kỳ năng lượng vật chất, ngay cả những làn gió nhẹ nhàng cũng bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Một nữ tử trong bộ váy tuyết trắng đang đứng sừng sững giữa bầu trời, lẳng lặng ngắm nhìn hình bóng của nam tử tuấn mỹ tóc vàng áo trắng, tướng mạo của hai người có vẻ giống nhau như đúc.