Thẩm Minh Vân bỗng thay đổi nhiệm vụ ngăn cản lễ thành hôn khiến La Thư Ngọc đề cao cảnh giác. Hai cao thủ Lý Minh Cẩn phái tới tương đối chuyên nghiệp, nội dung tin tức giám thị rất cặn kẽ, chỉ kém chưa lôi hệ thống trong đầu hắn ra thôi.
La Thư Ngọc thấy vậy cũng yên lòng, kiếp trước Lý Minh Cẩn bị người ám hại không phải do hắn kém cỏi, mà là hắn không biết có tồn tại một hệ thống, hệ thống với nhiệm vụ và vật phẩm ảnh hưởng vô cùng lớn tới thế giới này.
Dựa theo cách làm của Thẩm Minh Vân thì mỗi lần chuẩn bị hành động hắn đều trắng trợn rêu rao một trận, chủ yếu là phát tờ rơi trên đường, dán giấy quảng cáo trên cửa hàng, tìm người tuyên truyền. Thứ gì làm được hắn đều làm cho nên hiệu quả khá rõ rệt, nếu không sau khi đến thế giới này trong một thời gian ngắn, sao Thẩm Minh Vân có thể kiếm về một khối tài sản khổng lồ như vậy. Tiền kiếm được sẽ cấp cho Tứ hoàng tử tuyển quân mua ngựa, đúng với câu tục ngữ “Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn”.
Chẳng biết Thẩm Minh Vân tổ chức cuộc tranh tài “Hoa khôi một lẻ một” có phải để che mắt, phá lễ cưới giữa y và Lý Minh Cẩn không? Nếu không phải thì hắn sẽ làm gì? Chiến dịch “Càn quét tệ nạn” cần tiến hành ra sao?
Kiếp trước, cuộc thi này và lễ cưới chẳng liên quan, Thẩm Minh Vân muốn vơ vét của cải, còn La Thư Ngọc thì chờ tới ngày xuất giá ở La phủ, không ảnh hưởng tới nhau.
Trong sách có nhắc tới việc Thẩm Minh Vân cùng người khác bàn bạc, nhưng không có chuyện ngăn cản lễ cưới, vậy hắn sẽ giở trò gì?
Chừng mười ngày nữa là tới lễ thành hôn.
Vừa vặn thời điểm Thẩm Minh Vân tổ chức cuộc tranh tài cũng còn khoảng mười lăm hai mươi hôm nữa, tới lúc đó sự kiện này sẽ tạo thành một làn sóng lan khắp kinh thành.
Chiến dịch “Càn quét tệ nạn” không dễ thực hiện, bởi vì ở đây hoạt động kỹ viện không bị cấm đoán.
Mà hình như Tứ hoàng tử cũng mở một kỹ viện, tuy chẳng quá nổi bật nhưng tiếp đón không ít khách khứa. Phần cuối cuốn tiểu thuyết, khi hắn và những hoàng tử khác tranh giành ngôi báu, thì đó là nơi tình báo thu thập hoặc lan truyền tin tức, hiệu quả không nhỏ.
Kỹ viện ấy tên là gì nhỉ? Chắc chắn không phải là Hoàn Thải Các, kỹ viện này có bối cảnh rất lớn nhưng không phải Tứ hoàng tử lập ra. Mà sách viết, không một ai biết mặt ông chủ của Hoàn Thải Các, ngay cả Thẩm Minh Vân hay qua lại cũng thế. Điều này khiến La Thư Ngọc buồn bực, vì có nội dung chưa giải quyết rõ ràng thì cuốn tiểu thuyết đã kết thúc. Bởi căm thù trỗi dậy khi thấy gia đình mình bỏ mạng nên La Thư Ngọc quên mất, bây giờ Thẩm Minh Vân tổ chức cuộc tranh tài, y mới nhớ ra.
Chủ của Hoàn Thải Các rốt cuộc là ai?
Tạm thời La Thư Ngọc ghi nhớ kỹ thắc mắc này.
Hôm nay tiết trời rất oi nóng, mãi mới dịu đi, La Thư Ngọc ăn cơm chiều xong bèn ngồi hóng mát trong sân.
Ám Tam báo cho La Thư Ngọc tin tức của Thẩm Minh Vân.
Hành động của hắn hoàn toàn khác với người thường, khiến người ta không muốn cũng phải nhớ rõ.
“Hôm nay Thẩm Minh Vân làm gì?” Sắp tới ngày xuất giá, không thể cứ chạy ra ngoài chơi, mỗi ngày La Thư Ngọc đều chờ Ám Tam báo cáo rồi mới sắp xếp công việc.
Ám Tam kính trọng La Thư Ngọc hệt như chủ tử nhà hắn vậy, đây chính là Tam hoàng phi tương lai nên nào dám qua loa tắc trách, hắn theo dõi và báo cáo rất tận tình.
“Hôm nay hắn ngồi trong sân viết gì đó, ta chép lại được một phần, không biết để làm gì, công tử nhìn xem.” Ám Tam dâng lên bản sao chép.
La Thư Ngọc đọc xong bỗng nở nụ cười: “Hóa ra là thế, ý tưởng không tồi.”
Trước mặt La Thư Ngọc, Ám Tam không có cảm giác ngột ngạt như Tam hoàng tử: “Không biết ý của công tử là gì?”
La Thư Ngọc hỏi: “Ngươi có biết gần đây hắn muốn hợp tác với các kỹ viện tổ chức chương trình “Hoa khôi một lẻ một” không?”
Ám Tam đáp: “Dạ biết, bên ngoài đã bắt đầu rải tờ rơi, rất nhiều người quan tâm.”
La Thư Ngọc hỏi tiếp: “Vậy ngươi có biết quy trình cụ thể để chọn ra hoa khôi thế nào không?”
“Hẳn là ca hát và nhảy múa?” Ám Tam đoán thử.
Thẩm Minh Vân bảo đảm bí mật rất đúng chỗ, trước hết để cho các kỹ viện bố trí sân khấu, làm một vài thiết kế rồi mời mọi người tới xem, còn lại đều giữ kín như bưng, ví dụ như ai là người hướng dẫn bình chọn, ai là người khởi xướng…
La Thư Ngọc: “Ngoài ca hát nhảy múa, còn có khiêu vũ nhóm, kình ca lạt vũ, chắc các ngươi chưa từng nghe?”
Ám Tam: “Ám Tứ am hiểu âm nhạc nhất, nhưng ta không thấy hắn nhắc tới.”
La Thư Ngọc: “Các điệu múa dân gian như tiểu táo tây, hải tảo vũ, tạp lộ lý thì sao?”
Ám Tam lắc đầu.
La Thư Ngọc: “Múa cột, thoát y, múa váy cỏ?”
Ám Tam lại lắc đầu.
Ám Tam: “Nhưng mà, trên tờ giấy kia Thẩm Minh Vân có viết mấy cụm từ như vậy.” Ám Tam kinh ngạc không thôi: “Sao ngài biết?”
“Vì ta đã thấy thì sẽ không bao giờ quên.” Năm đó y cũng từng nghe, nhưng lời ca thực sự quá mức trắng trợn thẳng thắn, nên y không thích, bây giờ nói được cũng bởi trí nhớ xuất sắc.
Ám Tam: “…” La công tử còn lợi hại hơn chủ tử nhà hắn.
La Thư Ngọc lại nói: “Tiếp tục theo dõi, có tình huống mới hãy báo cáo.”
Ám Tam: “Dạ.”
La Thư Ngọc gọi hắn lại: “Khoan đã, giúp ta đưa vật này cho Lý Minh Cẩn.”
Ám Tam: “Vâng.”
—
Nửa canh giờ sau, Ám Tam xuất hiện ở phủ tam hoàng tử, hắn cung kính đứng báo cáo tình hình trong thư phòng của Lý Minh Cẩn và dâng lên một cái hộp nho nhỏ.
Hộp không khóa, có thể mở ra bất cứ lúc nào.
Lý Minh Cẩn hồi hộp, cọ cọ ngón tay, hắn muốn mở ra nhưng lại hơi sốt sắng.
Cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng, hắn muốn biết La Thư Ngọc tặng cho hắn thứ gì.
Một khối ngọc trắng dịu bằng ngón út xuất hiện trước mắt.
Lý Minh Cẩn cầm viên ngọc, dưới đáy khắc một chữ “Thập”, là sao nhỉ?
Suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng rõ, Lý Minh Cẩn tạm cất đi, chờ khi nào kết hôn thì hỏi em ấy vậy.
Sau đó, não hắn tự động lọc tin tức: “Em ấy còn có bản lĩnh đã thấy là không bao giờ quên được sao?”
Ám Tam: “Vâng, chính La công tử nói với thuộc hạ.”
Lý Minh Cẩn thì thầm: “Chắc chắn sau này sẽ không quên ta thích những gì.”
Ám Tam: “…” Hả, thứ ngài nghĩ đến chỉ có thế thôi ư?
Thôi được rồi, cứ coi như hắn được tận mắt chứng kiến một mối tình vậy, hiểu được khi nam nhân yêu thì suy nghĩ sẽ đặc sắc như nào.
—
Thời gian từng ngày trôi qua, ba ngày nữa là tới lễ thành hôn.
Từ Ám Tam, La Thư Ngọc được biết Lý Minh Cẩn đã đem bản vẽ guồng nước giao cho một người đáng tin cậy, ít ngày nữa sẽ truyền đến tin tốt.
Trong mười hôm, mỗi ngày Lý Minh Cẩn đều nhận được một hộp quà nho nhỏ của La Thư Ngọc, đếm từng ngày một, vô cùng mong chờ.
Hôm nào Lý Minh Cẩn cũng nhận được thư và quà, dĩ nhiên hắn đã tặng lại không ít thứ, hôm qua là kẹo đường hình người mà hắn vốn xem thường, hôm nay là điểm tâm bánh quế ngọt có màu xanh biếc mà La Thư Ngọc thích nhất, ngày mai chẳng biết sẽ là gì.
La Thư Ngọc không ngờ, hóa ra Lý Minh Cẩn đối với y tốt đến vậy, nếu kiếp trước y tin tưởng hắn hơn một chút, quan tâm nhiều một chút, bớt thờ ơ lạnh lùng một chút, thì có lẽ kết cục sẽ không thảm như vậy.
Ngày cưới càng tới gần, y càng đứng ngồi không yên, lo lắng Thẩm Minh Vân sẽ giở trò.
Ăn xong miếng bánh quế, La Thư Ngọc phủi tay đứng lên, y muốn tản bộ một vòng.
La Nhân Thọ rất thích trồng hoa, ông ta hay tìm thứ cây cỏ mới mẻ gieo trồng, hiện giờ nhiều loại hoa đang nở rực rỡ đầy vườn.
La Thư Ngọc loanh quanh trong sân mãi cũng chán bèn dạo quanh La phủ.
Lâu rồi không đi, bây giờ nhìn nơi mình từng ở lại có cảm giác khác.
Gần tường vây trồng khá nhiều trúc, ngày hè rất mát mắt, dùng mấy chữ “Tao nhã”, “Thanh tịnh”, “Không tranh với đời” để hình dung một chút cũng không sai, chỉ tiếc chẳng hề liên quan tới con người sống ở nơi đây.
Chậm rãi đi dạo liền tới vườn hoa phía sân sau La phủ.
La Nhân Thọ thích hoa cỏ nên đã để dành một không gian chuyên trồng những loài cây mới lạ, trong đó không ít loại được các vị quan khác tặng, đam mê này giúp ông ta quen biết khá nhiều người cùng sở thích, thỉnh thoảng gặp nhau ngắm hoa thưởng trà, vô cùng thú vị.
Giữa vườn hoa có một hàng chuối tây, rất mát mẻ.
La Thư Ngọc đứng dưới bóng râm, phe phẩy quạt.
Khánh Vượng hỏi y có khát không, lúc vừa dạo quanh Phùng ma ma đã bảo y mang nha hoàn đi, họ còn ôm luôn ấm nước theo. Bà cho rằng không có người thì không thể yên tâm, lúc đầu La Thư Ngọc định phản đối nhưng bà cuống lên nói đây là do Tam hoàng tử dặn dò thì y mới thôi.
Đi tiếp, chợt có tiếng nói của một đôi nam nữ lọt vào tai, La Thư Ngọc giơ tay ra hiệu cho người phía sau giữ im lặng để nghe thử.
Y dựa vào cây chuối, hai người kia vẫn không phát hiện ra.
Người hầu đang yêu đương vụng trộm ư?
Khoan đã, giọng nói này y đã từng nghe qua.
Càng nghe sắc mặt La Thư Ngọc càng kém, y siết chặt cây quạt trong tay.
“Cữu lão gia, ngươi đã đồng ý thì đừng quên, năm nay sẽ cưới ta vào phủ.”
“Được Bình Nhi à, ta làm sao mà quên được việc này.”
“Năm ấy nếu không có ta, sao các người có thể thực hiện được âm mưu chứ?”
“Đúng vậy, ta đã đồng ý với ngươi thì tất nhiên sẽ giữ lời.”
“Ngươi đã hứa hẹn bao nhiêu lần rồi, liệu có giữ lời không? Chi bằng ta sẽ nói cho Tam công tử biết, dù sao ta thấy ngươi không có ý định kia!”
“Bình Nhi đừng nóng vội, Tam công tử sắp vào phủ tam hoàng tử, sao y có thể là người đáng tin được? Y vẫn luôn không quản mọi việc mà? Chuyện mẫu thân y sẽ không ai biết đâu.”
“Cữu lão gia, Bình Nhi biết rõ ngươi chỉ lợi dụng ta, năm ấy phu nhân tin dùng ta nên không ai dám nghi ngờ, chờ Tam công tử gả đi thì chắc chắn ngươi sẽ nuốt lời, chi bằng ta cứ báo cho Tam công tử, cá chết thì lưới rách.”
“Đừng nóng vội, ta sẽ lập tức cưới ngươi về làm Di thái thái, không phải hầu hạ người khác nữa.”
“Điều gì cần nói ta đã nói hết rồi, cữu lão gia phải nhớ trong tay ta có chứng cứ chứng minh năm đó phu nhân không bị ốm mà trúng độc nên mới chết.”
“Suỵt! Đừng nói nữa, nơi này là La phủ, bị người nghe thấy thì xong đời.”
Hai người còn muốn tiếp tục chàng chàng thiếp thiếp, La Thư Ngọc đã ra hiệu, nhũ mẫu phía sau lập tức bước tới lôi họ ra.
Hai người quần áo xộc xệch, thắt lưng nới lỏng, áo yếm trễ nải, thật đẹp mặt một đôi gian phu dâm phụ.
La Thư Ngọc giận dữ đá một cước trúng chỗ hiểm của Lưu Dũng: “Được lắm, Lưu Dũng – em trai Lưu thị, Bình Nhi – nha hoàn hầu hạ mẫu thân ta lúc còn sống, các ngươi xuất hiện thật đúng lúc!”
Lưu Dũng bị người lôi ra cứ như vừa tỉnh mộng, phía dưới bỗng đau đớn, hắn ôm đũng quần ngã lăn trên mặt đất: “A a a a a!”
Sự thật phơi bày quá bất ngờ, La Thư Ngọc bóp trán, lạnh giọng ra lệnh: “Nhốt mỗi kẻ một nơi rồi canh chừng cho ta, Khánh Vượng sai người đi mời lão gia ngay lập tức, cứ nói trong nhà có việc liên quan đến mạng người phải về giải quyết!”
Bình Nhi hoảng hồn, quỳ trên mặt đất định bò tới ôm chân La Thư Ngọc nhưng bị nhũ mẫu bên cạnh đá bay ra.
“A! Tam, Tam công tử, ta, năm đó ta bị ép! Là Lưu phu nhân ép buộc ta!”
La Thư Ngọc nhìn chằm chặp Lưu Dũng và Bình Nhi, mẹ của y không phải bị ốm mà chết.
Lưu thị, bà phải đền mạng!
___oo___
Tác giả có lời muốn nói:
Tam hoàng tử: Một cước kia thoạt nhìn rất đau…
La Thư Ngọc: Muốn thử sao?
Tam hoàng tử: Không!!
– Hết chương –