Vừa nhận được tin của Ám Tam, trong nháy mắt, Lý Minh Cẩn cảm thấy đất bằng nổi sóng, tai họa từ trên trời giáng xuống.
Vì sao Hoàng phi tương lai của hắn lại biết hắn hay đến Hoàn Thải Các nghe gảy đàn?
Giờ khắc này, hắn ủ rũ ngồi trong phòng sách, cầm bút định viết thư giải thích với La Thư Ngọc.
Còn chưa đặt bút, hắn lại nghĩ, bản thân không làm chuyện sai trái, vì sao phải nôn nóng giải thích.
Thế chẳng phải có tật giật mình à?
Hắn nghĩ tiếp, thường ngày La Thư Ngọc không bước chân ra khỏi cửa thì sao lại biết tới một nơi như Hoàn Thải Các, em ấy muốn gì? Đầu tiên hỏi mượn người của hắn, rồi bây giờ tới Lương Tiên Nhi.
Ban đầu hắn tưởng La Thư Ngọc mượn người để điều tra về cái chết của mẫu thân, nhưng không hẳn thế, Hoàng phi biết rất nhiều, chẳng phải người đơn giản.
Hắn đã phái Ám Tam và Ám Cửu qua đó, Ám Cửu đang làm nhiệm vụ còn Ám Tam vừa trở về báo cáo.
Lý Minh Cẩn dừng bút trong tay: “Em ấy muốn điều tra gì ở Hoàn Thải Các, mà ngay cả chuyện ta hay nghe Lương Tiên Nhi gảy đàn cũng biết?”
Ám Tam đáp: “Thuộc hạ không rõ, nhưng chủ yếu La công tử muốn thuộc hạ theo dõi chặt chẽ Thẩm Minh Vân.”
Lý Minh Cẩn: “Thẩm Minh Vân ư?”
Ám Tam giải thích: “Là Thẩm Minh Vân từ phương Bắc năm trước tới đây nương nhờ La gia, biểu đệ của La công tử, chính là người sao chép bài thơ “Thương tiến tửu” của Lý Bạch, trước ngài và hắn đã gặp nhau mấy lần.”
“Là hắn à.” Lý Minh Cẩn bừng tỉnh, mới nhớ ra có người như vậy, hắn vẫn không để ý lắm, chỉ coi như kẻ qua đường.
“Chủ tử, ngài còn nhớ trước đó vài ngày trên phố đồn đại ngài có tình cảm với Thẩm công tử không? Có lẽ vì thế nên La công tử mới để ý.” Ám Tam làm đúng chức trách của thuộc hạ tận tình sẻ chia tâm tư cùng chủ tử, một ám vệ tri kỉ với công tác đặc biệt.
Lý Minh Cẩn gõ gõ tay lên mặt bàn gỗ lim, chẳng lẽ La Thư Ngọc sai người theo dõi Thẩm Minh Vân chỉ vì ghen tuông, trong nháy mắt hắn cảm thấy cực kỳ hợp lý.
Tim đập rộn ràng, hóa ra em ấy để ý mình như vậy.
Lý Minh Cẩn bảo: “Cứ làm theo lời Hoàng phi, em ấy bảo theo dõi ai thì không được rời mắt khỏi người đó, còn nữa, mau sửa lại lời đồn trên phố đi. Lúc trước là do kẻ nào truyền?”
Ám Tam đáp: “Khi Thẩm Minh Vân vừa mở cửa hàng thì bị chủ quán đối diện chèn ép, thế nên hắn mượn danh ngài, lúc đó ngài cũng không để bụng.”
Lý Minh Cẩn: “Ta nhớ tên Thẩm Minh Vân kia trông thấy ta như chuột thấy mèo cơ mà? Nếu hắn sợ mà dám làm vậy thì lá gan cũng lớn đấy nhỉ, mau xử lý gọn gàng đi.”
Ám Tam: “Thuộc hạ chắc chắn mọi người đều biết chủ tử ngài và hắn không hề có chút quan hệ nào.”
Lý Minh Cẩn nghĩ về chuyện La Thư Ngọc đã nói với hắn gần đây, một là thơ Lý Bạch bị sao chép, hai là bản vẽ kết cấu guồng nước, đều có dính dáng tới Thẩm Minh Vân, hắn ta có vấn đề gì à?
Thực ra hắn có chút ấn tượng, tên kia đặc biệt thích chõ mũi vào chuyện của người khác, dễ dàng bắt gặp hắn ta ở bất cứ đâu, Thái tử, đại ca và tứ đệ cũng rất có thiện cảm với hắn ta, chỉ có hắn là không để ý lắm.
Lần đầu tới La phủ, đại ca và tứ đệ còn bênh vực, giải thích vì sao hắn ta lại ăn cắp thơ, bởi tính tình hiếm có, ngây thơ, đơn thuần, phóng khoáng lại không biết đề phòng nên mới bị kẻ khác ám hại.
Lý Minh Cẩn rất ít khi quan tâm tới chuyện La gia, nếu có quan tâm cũng chỉ vì La Thư Ngọc, Thẩm Minh Vân này có phải chiếm hơi nhiều tâm tư của Hoàng phi nhà hắn không, rốt cuộc định làm gì Hoàng phi dịu ngoan nhà hắn chứ?
Hắn lại giở bản vẽ guồng nước ra chăm chú quan sát hồi lâu, chẳng phải thợ thủ công cũng nhận ra được đây là thứ mới mẻ độc đáo, nhất định sẽ tạo phúc cho muôn dân.
Dựa theo ý La Thư Ngọc, nếu để đại ca chế tạo thành công thì sau này ắt sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên phải để người khác làm.
Mà có thể tìm ai đối đầu với đại ca được?
Bàn cờ triều đình hiện giờ chia làm hai phe phái lớn: Thái tử và Đại hoàng tử.
Tuổi tác càng lớn, hai người càng trưởng thành, cuộc tranh giành quyền lực càng căng thẳng và khốc liệt, nếu chuyển bản vẽ này cho Thái tử, có vẻ sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề. Những việc xảy ra sau đó, hắn phái người theo dõi là được. Trước mắt, thứ tạo phúc cho trăm dân chính là thứ mà Thái tử đang cần nhất – danh tiếng để củng cố địa vị, mặt khác Thái tử không có quan hệ gì với Thẩm Minh Vân, phù hợp yêu cầu La Thư Ngọc đưa ra.
Triều đình sóng gió, hậu cung tranh đoạt, bây giờ phụ hoàng nhìn còn khỏe mạnh, thế nhưng thời gian trôi đi tuổi tác ngày một cao, Đại hoàng tử và Thái tử đấu đá càng kịch liệt. Trong tương lai, đây không chỉ là tranh chấp giữa hai người, mà còn là ván cờ giữa hai dòng tộc lớn đứng sau lưng họ.
Thái tử do Hoàng hậu sinh ra, dòng dõi huyết mạch chính thống tất nhiên không phải bàn, sau lưng có cả dòng tộc giúp đỡ, Thừa tướng đức cao vọng trọng, họ hàng phức tạp, lại có mối quan hệ thông gia với không ít quan lại trong triều, dây mơ rễ má, tựa như một cây đa lớn với gốc rễ đan xen chằng chịt.
Thế lực sau lưng Đại hoàng tử cũng không nhỏ, mẫu phi Lâm quý phi được Hoàng đế sủng ái, trước khi Thiên Thịnh Đế đăng cơ, Lâm quý phi luôn làm bạn với ông ta, bầu bạn từ thời niên thiếu, trải qua năm tháng chưa từng phai nhạt, có một không hai nên trong cung phách lối hơn cả Hoàng hậu. Gia tộc bà ta mặc dù chẳng sánh bằng phủ Thừa tướng, nhưng cũng là dòng họ sừng sững trăm năm không dễ đổ.
Hai phe phái lớn đấu tranh đâu phải ngày một ngày hai, càng không vì đôi lời của Hoàng đế mà ngừng chiến, đừng nhìn Thái tử rạng rỡ mặt mày, trăm năm sau ai lên ngôi còn chưa chắc.
Dĩ nhiên, dưới hai thế lực lớn, những hoàng tử khác có muốn cũng chả làm được trò trống gì.
Từ trước đến giờ Lý Minh Cẩn không thích tranh đoạt, hắn làm gì tự bản thân biết, thiên hạ đồn đãi thế nào mặc kệ.
Tuy nhiên bây giờ hơi phiền phức, bởi Hoàng phi của hắn muốn theo dõi Thẩm Minh Vân, việc làm lại có liên quan tới Đại hoàng tử, nhưng cũng chả sao, hắn sẽ từ từ giải quyết.
Lý Minh Cẩn trái lo phải nghĩ, cuối cùng nhớ tới một người, giao bản vẽ cho đối phương hẳn là ổn.
Khuấy cho vũng nước đục ngầu lên, khá thú vị đấy chứ?
—
La Thư Ngọc chẳng biết Lý Minh Cẩn xử lý bản vẽ thế nào, trong thư hồi âm không nhắc tới, nhưng y tin hắn. Hắn đâu có ngốc, từ nhỏ đã sinh sống trong cung nên khi muốn làm một vài chuyện khá đơn giản, có khi còn giỏi hơn y nghĩ, nếu không sao năm ấy hắn có thể trốn khỏi tầng tầng canh gác nghiêm mật của nhà lao để cứu y và con trai ra, chỉ là sau đó hắn xui xẻo bị người phản bội.
Trong sách Thẩm Minh Vân không nhận nhiệm vụ liên quan tới y và Lý Minh Cẩn, cho nên tạm thời chưa biết hắn tìm Lương Tiên Nhi làm gì.
Y biết Lý Minh Cẩn quen Lương Tiên Nhi, lẽ nào Thẩm Minh Vân muốn nàng hẹn Lý Minh Cẩn gặp mặt, rồi sau đó ra tay với hắn? Gay go nhất là, La Thư Ngọc chẳng biết Thẩm Minh Vân có sử dụng vật phẩm hay không, nếu dùng thì dùng loại nào, nên đề phòng ra sao?
Y cố gắng suy đoán xem hắn sẽ làm gì.
Khi sử dụng vật phẩm hắn nhất định phải tiếp xúc bằng tay, hơn nữa nó có hạn chế, đó là không thể đưa cho người khác dùng. Nhưng nếu vật phẩm bằng công thức, hắn có thể lấy vật liệu ở thế giới này chế tạo ra thì sẽ không gặp hạn chế nữa.
La Thư Ngọc gắng nhớ lại, nếu Thẩm Minh Vân gặp tình huống tương tự thì hắn sẽ xử lý thế nào, để cho một người biến mất hắn sẽ làm gì nhỉ?
Trước tiên cho đối phương hôn mê giả tạo một vụ bắt cóc, sau đó đưa tới ít người, vờ giải cứu rồi sử dụng vật phẩm.
Mắt thấy lễ cưới càng ngày càng tới gần, La Thư Ngọc đối với tương lai càng mong đợi, y lẩm nhẩm nội dung quyển sách trong đầu.
Cách hôm La Thư Ngọc hỏi mượn người của Lý Minh Cẩn đã mấy ngày.
Y phục dành cho lễ cưới vẫn đang hoàn thiện, nhóm tú nương không ngừng đẩy nhanh tiến độ, Tam hoàng tử thành hôn là chuyện lớn của hoàng gia, không thể qua loa.
Mấy hôm nay, La Nhân Thọ liên tục sai người chuyển đồ tới viện của La Thư Ngọc, những thứ Lưu thị lấy đều được trả về, thứ nào không lấy về được thì đổi thành tiền và cửa hàng, tính ra cũng chẳng thiệt. La Thư Ngọc không theo ý Lưu thị, y tìm La Nhân Thọ làm chủ, nháo qua nháo lại nên hiện giờ ông ta hơi sợ, chi bằng cấp tiền đầy đủ cho xong. Còn La Thư Ngọc thấy tạm được thì thôi, cũng chẳng yêu cầu gì quá đáng.
Lão thái thái chủ trì lễ kết hôn, cố gắng không phạm sai lầm, việc nhỏ có khi bà còn xuề xòa nhưng việc quan trọng thì rất lưu ý. Vốn bà muốn gọi Thẩm Minh Vân đến giúp, nhưng thấy hắn mới bị mất mặt liền không cho nhúng tay vào nữa, hiện giờ La Thư Ngọc đâu dễ lừa.
Mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, La Thư Ngọc lúc này mới thu dọn đồ của mình.
Hầu như thứ gì mang đi được y đều mang đi hết, từng bộ quần áo được gấp gọn đặt vào hòm.
Kiếp trước thứ gì không dùng y đều vứt đi, nhưng bây giờ tất cả đều là kỉ niệm, y quyết định giữ lại toàn bộ.
Mệt mỏi hơn nửa ngày mới cùng nha hoàn thu dọn xong, bỗng Khánh Vượng chạy vào sân, mặt mũi phấn chấn.
Phùng ma ma không nhắc nhở hắn, nơi này La Thư Ngọc vẫn là chủ, bà sẽ không quá phận.
Khánh Vượng cầm một tờ giấy trong tay, hào hứng chạy vào phòng: “Công tử, ta vừa thăm dò được tin này!”
La Thư Ngọc thả lỏng cổ tay xoay xoay: “Tin gì thế?”
Khánh Vượng đưa tờ giấy cho y: “Công tử nhìn xem.”
La Thư Ngọc nhận lấy, thấy trên đó viết mấy chữ lớn: “Hoa khôi một lẻ một?”
Khánh Vượng gật mạnh đầu: “Đúng vậy, là việc Thẩm công tử làm mấy hôm nay, ta nghe nói hắn thuyết phục Hoàn Thải Các và mấy kỹ viện lớn hợp tác để tổ chức cuộc tranh tài ‘Hoa khôi một lẻ một’! Đây là giấy tuyên truyền, còn chưa bắt đầu mọi người đã hăng say bàn tán, mong chờ được tận mắt chứng kiến rồi. Ta nghe ngóng được, họ sẽ tuyển ra từ kỹ viện một trăm lẻ một người tham gia, dùng hình thức biểu diễn theo nhóm, khán giả bỏ phiếu xếp hạng, cuối cùng chọn ra mười một người xuất sắc nhất, rồi tổ chức một buổi biểu diễn dành riêng cho các nàng ở mấy kỹ viện.”
Cuộc thi này La Thư Ngọc có nghe, đúng là được tổ chức vào thời gian này, suýt thì quên mất.
Năm đó La Nhân Thọ còn lén lút sai người hầu đi bỏ phiếu cho hoa khôi mình thích.
“Hoa khôi một lẻ một” không chỉ giăng khẩu hiệu “Yêu nàng ấy, hãy bỏ phiếu”, mà còn có ca khúc cổ vũ với chủ đề cực kỳ trắng trợn “Tuyển ta, tuyển ta, ta đẹp nhất”.
Dĩ nhiên tiết mục này không phải do Thẩm Minh Vân nghĩ ra, mà hắn căn cứ vào chương trình tạp kỹ đã từng xem ở thế giới cũ rồi sao chép.
Ở thời đại này, cuộc tranh tài “Hoa khôi một lẻ một” vô cùng độc đáo mới mẻ, Thẩm Minh Vân ẵm về một khoản lớn, dĩ nhiên, kéo theo không ít tai họa. Vì cuộc thi này mà biết bao nhiêu người ném tiền vào để bỏ phiếu cho “Hoa khôi” mình yêu thích, lại còn đi vay mượn với lãi suất cao, làm nhà tan cửa nát.
Kiếp trước, Thẩm Minh Vân tổ chức “Hoa khôi một lẻ một” không ảnh hưởng gì đến lễ cưới của y và Lý Minh Cẩn, nhưng rất có thể hắn muốn mượn cuộc tranh tài này để che giấu điều gì đó.
Trong sách có nhắc tới, ở thời đại của Thẩm Minh Vân, các nước văn minh đều cấm hoạt động mua bán d.âm, còn lập cục cảnh sát chuyên xử lý vi phạm lĩnh vực này.
Nếu Thẩm Minh Vân chuyển cuộc thi “Hoa khôi một lẻ một” tới đây, vậy y sẽ thử dùng chiến dịch “Càn quét tệ nạn” xem sao.
—
Đêm đó, trong thư La Thư Ngọc xuất hiện một cụm từ mới khiến Lý Minh Cẩn đau đầu không thôi.
Lý Minh Cẩn hỏi Ám Tam: ““Càn quét tệ nạn” là sao?”
Ám Tam tri kỷ giải thích: “Chủ nhân, La công tử nói, kỹ viện phải tuân theo luật pháp.”
Lý Minh Cẩn mím môi: “…”
Hoàng phi có máu ghen bực này – thực sự lịch sử từ xưa đến nay chưa từng có.
___oo___
Tác giả có lời muốn nói:
Tam hoàng tử: Vợ bé nhỏ, đó là vỏ bọc vỏ bọc của ta thôi, bình giấm chua của ta à!
La Thư Ngọc: …
– Hết chương –