Minh Nhã đã khóc từ trưa cho đến bây giờ cũng được mấy tiếng rồi. Lúc này đã hơn giờ chiều rồi, cô phải tìm ai đó để chia sẽ nổi buồn này. Cô suy nghĩ trong vài phút thì cô chợt nhớ đến Diệp Hạo Phong. Người bạn đã sống chung với cô trong ba năm qua. Nghĩ rồi cô cầm điện thoại lên bấm dãy số tìm tên trong danh bạ.
Diệp Hạo Phong sau khi nghe điện thoại của cô xong lập tức đến chỗ cô ngay. Khi anh nghe điện thoại của cô, giọng cô có vẻ rất buồn.
Khi Diệp Hạo Phong đến nhà cô, anh hỏi cô muốn đi đâu? Cô chỉ nói cô rất buồn muốn tìm chỗ nào đó để làm nỗi buồn đó tan biến.
Anh đề nghị chở cô đến nhà hàng hay công viên giải trí, nhưng cô lại từ chối. Cô nói nơi đó rất nhiều người, lỡ như cô uống nhiều rồi đốt luôn chỗ đó thì sao. Cô bây giờ không thích hợp với công viên giải trí.
Suy nghĩ lát cô lại chọn bờ sông làm nơi giải sầu. Khi đến bờ sông cô đã mua rất nhiều bia cùng đồ nhắm. Lúc này cô cũng hơi nem say rồi.
"Tiểu Phong cậu đã từng yêu ai bao giờ chưa"? Cô nhìn Diệp Hạo Phong hỏi, mặt cô có chút đỏ vì say trong rất đáng yêu.
"Có mình đã từng yêu người cho đến lúc này mình vẫn còn yêu cô ấy". Diệp Hạo Phong cũng say nhưng ít hơn cô. Anh thành thật trả lời câu hỏi của cô không chút dấu diếm.
"Vậy chắc cô gái ấy rất hạnh phúc khi được cậu yêu say đắm như vậy. Mình thật ghen tỵ với cô gái ấy". Cô thật ngưỡng mộ người con gái mà Diệp Hạo Phong yêu.
"Vậy sao, nhưng đây cũng chỉ là tình yêu đơn phương của mình thôi. Nếu cô ấy biết mình yêu cô ấy thì cô ấy có ghét mình không?" Anh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Minh Nhã mà nói những lời tận đáy lòng mình.
"Không nếu mình là cô gái ấy thì mình sẽ rất hạnh phúc. Khi có chàng trai chung tình như cậu. Mà mình có quen với cô ấy hay không? Nói cho mình nghe đi". Nếu cô biết cô gái đó là ai thì cô sẽ khuyên cô ấy chấp nhận tình cảm của tiểu Phong.
"Có cậu thậm chí còn hiểu hơn cả mình, vì người mình yêu chính là cậu Minh Nhã". Lời nói của Diệp Hạo Phong càng lúc càng nhỏ dần.
"Hả? Cậu vừa nói gì mình nghe không rõ cậu nói lại đi". Sao lúc nãy tiểu Phong nói lớn lắm mà sao lại nói nhỏ rồi. Hay là tiểu Phong mắc cỡ, lúc nãy cô nghe được chữ Nhã. Chắc cô gái ấy cùng tên với cô thôi. Khi nào rãnh cô sẽ bắt tiểu Phong dẫn cô làm quen với cô ấy.
"Thôi không có gì hay mình về nhà đi, cậu say rồi tiểu xinh đẹp". Chỉ sợ anh cùng cô uống thêm vài lon bia nữa là anh sẽ khai hết những gì mình thầm giấu mất.
"Không... mình không muốn về hay mình đi quán bar đi. Cậu không đi mình sẽ không chơi với cậu nữa". Cô bắt đầu mè nheo, khi say cô cứ như đứa con nít mà làm nũng.
Diệp Hạo Phong thấy bộ dạng đáng yêu của cô không tự chủ được mà đồng ý dẫn cô đi.
Quán bar ảo ảnh đây là quán bar nổi tiếng nhất thành phố.
Tại quầy chế biến rượu.
Khi vào quán bar cô liên tục uống mấy ly liền. Cô mặc kệ Diệp Hạo Phong có ngăn cản như thế nào đi chăng nữa. Chính anh cũng bị cô ép uống vài ly. Thật sai lầm khi anh đưa cô đến đây.
"Tiểu Phong mình phải làm sao đây? Mình bị thất tình, mình bị người khác bỏ rơi rồi". Cô khóc thảm thương với anh.
"Cái gì? Ai dám bỏ rơi cậu. Cậu nói đi mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu". Khi nghe cô nói mình bị bỏ rơi, lòng Diệp Hạo Phong nóng như lửa đốt. Anh muốn đến nhà kẻ đã làm tiểu xinh đẹp khóc đốt sạch không chừa ngọn góc nào.
"Hắn nói chỉ có mình, nhưng ở bên ngoài hắn lại có không biết bao nhiêu người phụ nữ nữa. Mình phải làm sao đây tiểu Phong". Cô ôm lấy Diệp Hạo Phong rồi dần khóc to lên.
"Tiểu xinh đẹp ngoan, đừng khóc cậu nói cho mình nghe xem người đó là ai". Diệp Hạo Phong xoa xoa lưng Minh Nhã mà dỗ ngọt.
"Người đó là Lãnh Thiên Hàn, hắn ta đã lấy đi lần đầu tiên của mình rồi". Cô nhận lấy sự dịu dàng của Diệp Hạo Phong rồi nói ra chuyện bí mật của mình.
"Tên khốn Lãnh Thiên Hàn". Anh cả kinh khi nghe cô nói lần đầu tiên của minh là Thiên Hàn. Đã lấy đi lần đầu tiên rồi còn dám tổn thương tiểu xinh đẹp. Anh nhất định sẽ cho tên họ Lãnh đó biết tay.
Nhân viên phục vụ trong quán bar thấy Minh Nhã không khỏi vui mừng. Vì lão đại của bọn họ từng nói cô chính là phu nhân của bọn họ. Cả đám định kéo đến chào hỏi cô. Trước khi lại gần họ thấy Diệp Hạo Phong đang ở cùng phu nhân. Họ không biết làm sao nên họ đã gọi cho lão đại của họ là Thiên Hàn.
~~~~~~~~~~~~~còn tiếp~~~~~~~~~~~