Ta là chúa tể độc ác của Đế Quốc liên thiên hà!

chương 05: thống đốc xấu xa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Loli666

=======================================

Chúng tôi đã đáp xuống hành tinh của một trong những lãnh chúa thuộc phe Cleo.

Chính xác thì là một Tử tước nằm dưới đáy trong phe phái. Ông cùng các thành viên trong gia tộc hiện đang quỳ tại chính dinh thự của mình, trong khi tôi hướng mắt xuống nhìn họ.

“Mặt các người cũng khá dày đấy nhỉ?”

“X-xin thứ lỗi!”

“Đừng có tưởng xin lỗi là xong.”

“Hiiii?!”

Trên hành trình tìm Sư phụ, chúng tôi quyết định tới đây khi nghe rằng có một kiếm sĩ Nhất Trảm phái đang làm người dạy kiếm.

Tuy nhiên, rốt cuộc tên mà được cho là Nhất Trảm phái đích thực lại là một thằng ngu sử dụng đạo cụ để bắt chước kỹ thuật bí mật của chúng tôi.

Nó còn thảm hại tới độ còn chẳng thể coi là trò ảo thuật cơ. Tới khi gặp trực tiếp, hắn còn sủa rằng, ‘bọn mày cũng là thứ giả mạo đấy à? Cút!”

Rinho và Fuuka phát cáu trước thái độ đó và nổi trận lôi đình tại dinh thự.

Song, tôi lại khá ấn tượng với Tử tước đây.

Giữa giàu và nghèo là một khoảng cách to lớn. Giới quý tộc thì ăn sung mặc sướng trên những đồng tiền của dân thường.

Đó chính là việc một chúa tể độc ác nên làm! Tôi đã nghĩ như vậy.

Bởi cả hai ở chung một phe phái nên tôi định chỉ cảnh cáo nhẹ và nhắc rằng hắn đang thuê một kẻ giả mạo thôi.

Thế mà!

“Binh lính và hiệp sĩ của ngươi dám chĩa vũ khí vào ta, người đứng đầu phe Cleo! Ngươi có hiểu nó có nghĩa là gì không?”

“Làm ơn! Xin hãy tha thứ cho tôi, Bá tước Banfield!”

Dám chắc hắn tham gia phe phái để hưởng lợi.

Tôi không hề trách cứ điều đó.

Chỉ cần cho thấy chút sự góp sức thôi là đủ để tôi sẵn sàng dang tay chào đón rồi.

Nhưng ngay khi thấy tôi, hắn đã gào lên, “Không thể nào Bá tước ở đây được. Tên này là một kẻ giả mạo!”

Không chỉ tiếp tay cho kẻ mạo danh đồ đệ của Sư phụ Yasushi, hắn còn cố giết tôi nữa chứ.

—Thật không thể tha thứ.

Về tên mạo danh Nhất Trảm phái, hắn đã bị Rinho và Fuuka hành ra bã tại khán phòng của dinh thự.

“Đồ đệ của Sư phụ cơ đấy? Thế mà ta chưa từng nghe tới ngươi.”

Rinho sút vào bụng khiến hắn quằn quại và cầu xin.

“T-tha cho tôi.”

Fuuka tiếp tục giẫm lên đầu hắn và liếc nhìn xuống bằng ánh mắt chết chóc.

“Giả mạo mà dám bảo người khác là giả? Không những bôi nhọ Nhất Trảm mà còn cả tên Sư phụ. Một thằng biểu diễn đường phố như mày đừng có đùa với lửa như thế!”

Khi cô dồn thêm lực, một âm thanh nứt vỡ gợn người vang lên từ cái đầu của kẻ giả mạo.

“Từ giờ, ngươi không còn nằm trong phe Cleo nữa.” Tôi khinh bỉ nói với Tử tước.

“K-không thể nào! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!”

“Sao không thử qua bên Calvin đi? Là lỗi của ngươi khi chĩa vũ khí vào ta mà.”

“Tôi không biết Bá tước âm thầm du hành như vậy! Nếu có thì chuyện này đã không diễn ra!”

“—Thì sao? Ta không định tha cho ngươi. Còn nếu không thích thì châm ngòi chiến tranh thử xem?”

Tôi tự tin như vậy bởi tôi đã điều tra về Tử tước rồi.

Kết quả là— dù có là về tài chính hay quân lực, hắn đều quá thảm hại.

Không lạ gì khi hắn tham gia vào phe Cleo. Bởi cái gia tộc thảm hại này thì sẽ chẳng có phe nào chịu nhận đâu.

Nếu chiến tranh thì tôi thắng là cái chắc.

Đúng hơn, chỉ hạm đội mà tôi mang theo cũng đủ áp đảo rồi.

Đội quan do Marie chỉ huy hiện đang bay ngay sát hành tinh, sẵn sàng xóa sổ gia tộc Tử tước ngay khi có lệnh.

Tử tước khuỵu xuống trong nước mắt, chẳng còn sức lực để phản kháng lời nói của tôi.

Vì tôi muốn nhanh chóng rời đi và né khỏi đống rắc rối này nên chừng đó là đủ.

Nếu còn thời gian, tôi sẽ nghiền nát hắn cho xem.

Thật đáng tiếc làm sao.

“Lần tới ta sẽ không tốt bụng vậy đâu nên nhớ kỹ bài học của mình đi.”

Nghe tôi cảnh cáo, thành viên trong gia đình Tử tước liền sợ hãi gật đầu lia lìa.

Quả nhiên, đàn áp người khác với uy quyền thật tuyệt vời!

***

Tại Thủ đô Đế Quốc, Tể tướng nhận được báo cáo từ gián điệp được cài vào gia tộc Banfield.

Người đó không ai khác ngoài Hầu nữ trưởng Serena. Cả hai hiện đang gọi điện nhưng Tể tướng vẫn không giấu nổi sự bối rối.

“Bá tước đang nghĩ gì vậy chứ?”

Ông nghĩ rằng khi khóa rèn luyện quý tộc kết thúc, Liam sẽ liền tổ chức lễ cưới và trở thành Công tước chính thức.

Tuy nhiên, cậu lại im hơi lặng tiếng.

Tể tướng tưởng cậu định tập trung giải quyết các vấn đề tại lãnh địa, nhưng rồi không khỏi toát mồ hôi khi biết sự thật.

Serena tiếp tục báo cáo.

[Lần gần nhất, tôi nghe rằng người đã tới thăm lãnh địa của những quý tộc chung phe và khảo sát tình hình tại đó. Nếu cảm thấy không hài lòng, ngài ấy sẽ liền đuổi họ ra khỏi phe phái.]

“Bá tước chỉ vừa xong khóa rèn luyện, nhưng lại liền bắt đầu hành trình kiếm sĩ và trấn chỉnh phe phái ư? Nghiêm túc đấy à?”

Phe Cleo hiện đang đối đầu gay gắt với phe Calvin và nắm thế thượng phong.

Tuy nhiên, người đứng đầu phe Cleo là Liam, lại biến mất khỏi trung tâm Đế Quốc. Đồng thời, phe Calvin cũng bắt đầu vực dậy khi không còn cậu cản trở.

Nói là vậy, Serena không hề coi đây là chuyện xấu.

[Thanh lọc các lãnh chúa trong phe như vậy, người hẳn đang cố thắt chặt liên kết. Dường như đã có rất nhiều quý tộc phải tự chấn chỉnh lại khi nghe tin về Chúa tể Liam.]

“Nếu đã biết đến Bá tước thì đúng là không thể trách được. Nhưng cậu ta đâu thể ở bên ngoài mãi được. Còn hành tinh chính của gia tộc Banfield thì sao?”

[Đã có Klaus-dono chỉ huy trạm, và đang rất chăm chỉ phát triển lãnh địa nữa.”

Nghe tới cái tên Klaus, Tể tướng liền lấy lại được sự bình tĩnh.

“À phải, tôi có nghe tin anh ta đã rút khỏi biên giới giáp Đại Hùng Quốc. Có Christina thế chỗ nên chắc sẽ ổn thôi nhưng tôi vẫn muốn Klaus ở đó hơn.”

[Có vẻ ngài Tể tướng đây cũng đánh giá cao người này nhỉ?]

“Dù gì anh ta cũng là cánh tay phải đắc lực của Bá tước mà. Đến giờ mới biết tới một người tài giỏi như vậy, vũ trụ quả thật rộng lớn. Tôi thậm chí đã đề nghị anh ta về dưới trướng Đế Quốc, và giữ một chức vị quan trọng.”

Tể tướng đánh giá cao Klaus và muốn để anh phục vụ trực tiếp cho đất nước.

“Thật đáng ghen tị khi Bá tước có được nhiều nhân tài như vậy. Nhưng đồng thời, nhiều quá cũng là một vấn đề…Serena, có cách nào lấy Klaus khỏi tay Bá tước không?”

[Tôi sẽ cố hỏi khéo thử xem.]

Tể tướng lên kế hoạch lôi kéo Klaus từ gia tộc Banfield.

***

“—Kỳ lạ. Có gì đó không đúng.”

Klaus, Hiệp sĩ trưởng của gia tộc Banfield, đang ôm đầu bên trong văn phòng của mình.

Anh vừa mới nhận được lời mời về phục vụ trực tiếp cho Đế Quốc.

Không những thế, họ còn cam kết cho anh một vị trí quan trọng.

Đế Quốc nguyện bồi thường đầy đủ cho gia tộc Banfield để Klaus chuyển đi mà không làm xấu đi quan hệ giữa hai bên.

Một người đã phải chật vật với vai trò hệ trọng mà Liam giao cho như Klaus không thể tin nổi chuyện này.

“Hồi trước, mình đã phải khổ sở tìm kiếm chỗ nương thân, vậy mà…phục vụ trực tiếp cho Đế Quốc? Mình ấy hả? Chưa kể còn được đối đãi nồng hậu nữa chứ? —Không thể nào. Chắc chắn là bất khả thi.”

Kể cả hiện tại, anh vẫn thấy ngộp thở bởi trách nhiệm.

Tất nhiên, Klaus sẽ từ chối vị trí mà trách nhiệm còn nặng nề hơn thế.

“Phải từ chối một cách tử tế mới được.”

Anh tự hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Một hiệp sĩ bước vào văn phòng của Klaus.

Cô lao vào mà chẳng thèm đợi sự cho phép.

(Lại nữa à?)

Klaus bất lực thở dài.

Chengshi đang có tâm trạng xấu mà ngó lơ anh và đưa ra yêu cầu.

“—Chán quá. Tôi muốn đánh nhau. Tìm kẻ thù cho tôi đi.”

Sau khi đánh bại Chengshi, Liam cũng mất hứng thú và để Rinho và Fuuka làm đối tượng luyện tập cho cô.

Tuy nhiên, cậu đã kéo hai người họ cùng đi du hành nên khiến Chengshi cảm thấy bức bối.

“Lại nữa à? Chẳng phải cô vừa tha hồ chinh phạt đám không tặc sao?”

“Bọn chúng vừa thấy gia huy Banfield thì đã tháo chạy rồi. Sao mà đủ cho tôi xả stress.”

Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của cô, Klaus ngẫm nghĩ.

(Nếu cứ mặc kệ thì cô ta sẽ quay sang xô xát với lính của mình mất. Để lũ này gây chuyện thì rắc rối lắm nên cứ gửi đi chỗ khác vậy.)

Và rồi, Klaus nảy ra một ý.

“Một trong những yêu cầu mà Chúa tể Liam nhận được là giải quyết không tặc đấy.”

“Không tặc nữa à?”

“Im lặng mà nghe đi. Tôi muốn cô xử lý vụ này với tư cách một lính đánh thuê chứ không phải thuộc gia tộc Banfield.”

“Vì sao?”

“Bởi đó là yêu cầu từ một quý tộc phe Calvin. Nếu đường đường giúp chúng thì sẽ nảy sinh vấn đề mất. Vì thế nên tôi mới bảo cô cầm đầu đám hiệp sĩ khát máu và gia nhập với tư cách lính đánh thuê.”

“Tốt thôi. Tôi không hứng thú với chính trị, miễn sao có cơ hội trả thù là được.”

Klaus thở phào khi Chengshi rời đi.

(Thường thì mình sẽ từ chối, nhưng Chúa tể Liam đang không có ở đây nên tốt hơn hết cứ gửi bọn họ đi.)

Klaus quyết định sẽ gửi Chengshi cùng đám hiệp cục súc ra chiến trường, rời xa khỏi lãnh địa Banfield.

***

Yasushi hiện đang khốn đốn.

Tại võ đường xây sẵn của mình, ông ngồi trong tư thế seiza và được bao quanh bởi các đệ tử với vẻ ngoài hung tợn.

Ông bằng cách nào đó vẫn giữ được hình tượng bình tĩnh của mình.

“Thật không ngờ một thống đốc lại ghé qua nơi đây.”

Dù mỉm cười nhưng tâm trí ông đang gào hét.

(Tại sao một tai to mặt lớn lại ở đây! Tránh xa khỏi ta giùm!)

Ngay trước mặt chính là vị thống đốc của chính hành tinh mà Yasushi đang sống.

Một người đàn ông trải qua rèn luyện với vẻ ngoài tầm 25 tuổi đang nhìn ông với thái độ cộc cằn.

“Ta đã chứng kiến kiếm kỹ từ học trò của ngươi. Mới đầu, cứ tưởng ngươi chỉ là thứ giả mạo nhưng có lẽ không phải như vậy.”

Đám đệ tử hung tợn còn thân thiết với tên thống đốc hơn cả chính sư phụ của mình.

“Ngài thống đốc đã tới đây mời mi làm người dạy kiếm rồi đấy. Yasujirou, mi sẽ chấp nhận,

đúng chứ?”

Yasujirou là tên giả của Yasushi. Dù đám đệ tử nói năng chẳng kiêng nể gì nhưng ông không hề trách cứ họ.

Hay nói đúng hơn là ông không thể.

“Dường như ngài thống đốc đánh giá tôi hơi cao quá rồi.”

“Ta dám chắc ngươi là hàng thật thông qua trình độ của đám đệ tử.”

Hiện ở đây có ba mươi đệ tử, mỗi người đều thành thạo tri triển Nhất Trảm và cũng đều mạnh hơn Yasushi.

Toàn bộ là những chiến binh mạnh mẽ có thể dễ dàng đánh bại hiệp sĩ thông thường.

Hơn nữa, tên nào cũng thuộc dạng lưu manh thô thiển.

(Sao chuyện này lại xảy ra? Đám Liam và hai nhỏ kia phải mất tới hàng thập kỷ nhưng lũ này chỉ tốn có mấy năm là sao!?)

Thống đốc nhìn Yasushi và nhắc tới cái tên

‘Liam’.

“Nghe nói Liam Sera Banfield đã thông thạo Nhất Trảm. Nhờ thế mà hắn đã khôi phục lại lãnh địa hoang tàn và có được vị trí như hiện tại. Hắn còn chiếm đoạt rất nhiều hành tinh rồi trở nên hung mạnh nữa.”

“—Đúng vậy.”

(Tuy không rõ lắm nhưng nếu hắn đã nói vậy thì hẳn là sự thật rồi.)

Trong khi đồng tình với thống đốc, đầu Yasushi lại nghĩ ‘là vậy sao?’

Cho rằng nếu phủ nhận sẽ khiến đối phương khó chịu nên ông đành chọn cách giữ im lặng.

“Dù xuất thân từ một gia đình bá tước nhưng ta lại có tới hàng tá người anh. Chính vì thế nên ta chỉ có thể làm thống đốc của hành tinh quèn này.”

Hắn còn trẻ và đầy tham vọng nên muốn noi gương Liam và học Nhất Trảm.

Không ít quý tộc trẻ ngưỡng mộ sự thành công của Liam.

Lý do tồn tại nhiều kẻ giả mạo Nhất trảm phái như vậy là bởi số người muốn học theo Liam ngày một tăng.

Yasushi đáp.

“Vậy ngài thống đốc đây muốn học Nhất Trảm ư?”

“Đúng vậy. Ta là một người khao khát những điều vĩ đại hơn cái hành tinh rách nát này.”

(Nếu gọi nó là rách nát thì lo mà phát triển lãnh địa thay vì bóc lột người dân đi? Thằng nhãi Liam đó còn khá hơn ngươi.)

Chính bản thân thống đốc là nguyên nhân khiến hành tinh trì trệ.

Tên của hắn là [Chester].

Dù được sinh ra trong một gia đình bá tước nhưng con người tham vọng này hiện chỉ là thống đốc của một hành tinh xa xôi.

Đáng tiếc thay, Yasushi không có quyền để can ngăn hắn.

Dù gì, đây chính là người cai trị hành tinh mà ông đang sống.

“Tuy không đáng là bao, nhưng hãy để tôi góp sức cho sự cố gắng của ngài.”

“Ta trân trọng điều đó. Từ giờ, ngươi sẽ là người dạy kiếm còn đám đệ tử sẽ là hiệp sĩ của ta.”

Đám con đồ nghe vậy mà reo hò.

“Chúng ta thành hiệp sĩ rồi!”

“Ngài Chester, hãy cùng nhau vùng lên!”

“Với sức mạnh của Nhất Trảm, không có gì phải sợ cả!”

Yasushi đưa mắt nhìn đám đệ tử đang ăn mừng.

(Sao lại thành ra thế này chứ?)

Truyện Chữ Hay