Solo: Loli666
================================
Đã ba năm trôi qua từ khi Liam bắt đầu hành trình rèn luyện.
Trong lúc cậu vắng mặt, một đại hạm đội
được thành lập tại hành tinh chính của gia tộc Banfield.
Rosetta và Eulisia tới thăm pháo đài không gian với Ciel hộ tống theo sau.
Những chiến hạm lơ lửng không trọng lực và
xếp thành hàng tại ăng-ga đều được mua từ Nhà máy vũ khí số 03.
Với tài liệu trong tay, Eulisia bắt đầu giải thích về một số vũ khí. Trong chế độ làm việc, cô như một người hoàn toàn khác, tính cách đáng thất vọng thường ngày đã hoàn toàn mất tích.
“Tuy không phải đời mới nhất nhưng chúng vẫn rất hiện đại. Nhà máy chúng tôi đã tập hợp được số lượng không nhỏ.”
Ban đầu, họ chỉ định tạo một đội hộ vệ tinh nhuệ nhưng số lượng đã được điều chỉnh theo mong ước của Rosetta. Để giúp đỡ cho những số phận bất hạnh như bản thân trong quá khứ,
cô đã chiêu mộ hiệp sĩ đang gặp khó khăn.
Tương tự, thuyền viên cũng phần lớn là người di cư không trốn nương thân.
Eulisia lần nữa xác nhận lại.
“Chúng thần đã làm theo ý nguyện của tiểu thư, nhưng như vậy đã đúng chưa ạ? Chúng ta gần như chẳng chăm chút mấy tới vẻ ngoài của tàu chỉ huy và tàu hộ tống. Chính xác thì có phần hơi nhạt nhòa so với các gia tộc khác đó ạ.”
Đến cả Liam cũng một tàu chỉ huy hùng hổ. Nếu đặt lên bàn cân thì đội hộ vệ của Rosetta quả thực hơi thô.
“Trông tối giản cũng không sao. Chúng ta nên tập trung vào hiệu suất hơn là vẻ ngoài. Dù sao tôi đang muốn giúp đỡ người khác cơ mà.”
Rosetta không hề muốn đội hộ vệ bám lấy mình. Thay vào đó, cô mong có thể hỗ trợ
người dân tại các hành tinh đang gặp hiểm cảnh.
“Darling hiện đang bận với trận chiến tranh ngai vàng nên sẽ không có thời gian giải quyết nhiều việc. Vì vậy, tôi muốn được giúp anh ấy.”
“Tôi rất thấu hiểu tình cảm của người, nhưng vấn đề bây giờ là quy mô.”
Có tới hàng trăm tàu đang bị dư ra. Hiện họ có tới hơn mười nghìn đơn vị và sẽ còn tiếp tục tăng theo thời gian.
Không chỉ rất nhiều người cần giúp đỡ, gia tộc Banfield cũng đang tập trung phát triển lãnh địa và chấp nhận các đợt dân di cư lớn
tới các hành tinh mới khai phá.
Eulisia có vẻ lo lắng.
“Quy mô vốn đã vượt xa so với một đội vệ sĩ rồi. Thật bất ngờ khi Chúa tể Liam lại cho phép điều đó.”
Nó giống như việc một lực lượng dưới quyền
Rosetta đang bành trướng giữa quân đội của gia tộc Banfield vậy.
Dù Liam vẫn đứng đầu về quyền hạn nhưng bản chất lại thuộc về Rosetta.
Chính vì thế, nếu hai bên có mâu thuẫn thì sẽ dẫn tới rắc rối nghiêm trọng.
Dù kể cả điều đó không xảy ra thì xích mích giữa những người kế vị sau này cũng có thể
xuất hiện.
“Trong tương lai, chúng ta nên bàn chuyện giảm quy mô đội vệ sĩ với Chúa tể Liam.”
“Tất nhiên, tôi không phản đối.”
Rosetta không chút chần chừ mà ngay lập tức đồng ý, nhưng Ciel thì không như vậy.
(Mình phải để tiểu thư Rosetta chiếm được lòng tin của mọi người—càng sớm càng tốt.)
Khi tất cả đều ngưỡng mộ hình tượng của Liam thì cô đã biết bản chất thật của cậu.
Liam không hề tốt bụng, quan tới người khác như tất cả vẫn nghĩ.
Thay đúng hơn, cậu tự nhận mình là một chúa tể độc ác.
Cô vẫn âm thầm ngăn cản việc Liam trở nên hùng mạnh hơn.
“Tiểu thư Rosetta, chỉ huấn luyện thôi là chưa đủ đâu ạ.”
“Ồ vậy sao?”
Dù cũng có kiến thức tương đối nhưng Rosetta vẫn chưa tốt nghiệp học viện quân sự
nên thường dựa dẫm vào Eulisia trong những vấn đề này.
Eulisia nhìn sang Ciel với vẻ ngờ vực. Song, cô lại không phản đối như thể đồng tình.
“Huấn luyện thì cũng chỉ là huấn luyện mà
thôi. Thực chiến là một chuyện hoàn toàn khác nên em nói không sai. Nhưng mà chúng ta không được tự tiện. Sẽ rất khó để được Chúa tể Liam cho phép khi người trở về.”
Một ý kiến thỏa đáng. Dù hạm đội là vệ sĩ riêng của Rosetta thì họ cũng không thể quá ngông cuồng.
Điều này khiến Ciel phải vắt óc suy nghĩ.
(Cô ta thường là người phụ nữ đáng thất vọng cơ mà, tại sao bây giờ lại! …Phải rồi, chính là nó.)
Cô cố thuyết phục Rosetta.
“Người dân phải chật vật chính vì Chúa tể Liam không có mặt để giúp họ. Tiểu thư Rosetta, đây là cơ hội hoàn hảo để đội vệ sĩ hành động. Không phải mục đích của đội là vì thế sao?”
Khi Ciel nhắc đến lý do tồn tại của đội vệ sĩ, Rosetta suy ngẫm.
“Em nói phải. Darling hẳn đang cố hết sức nên chị muốn giúp những thứ trong khả năng. Có rất nhiều lời cầu cứu ở ngoài kia nên hãy giải quyết phần khả thi. Chúng ta không thể xử lý những trường hợp quan trọng được.”
Kể cả có phát triển đội vệ sĩ, cô cũng không
nên làm quá nổi bật.
Họ sẽ tự giới hạn trong mảng giảm thiểu thiệt hại, và tránh những vấn đề như tiếp viện chiến sự.
“Nhưng tất nhiên rồi! Chúng ta nên giúp đỡ những ai gặp khó khăn!”
Ciel đang nhắm vào việc tăng thêm đồng minh cho Rosetta.
“Vâng!”
Khi hai cô gái đang cổ vũ lẫn nhau, Eulisia
quan sát với ánh mắt sắt lạnh.
***
Eulisia tách khỏi hai người và liên lạc với một thành viên Biệt đội ngầm đang cảnh giới cho họ.
“…cô có thể ra ngoài không?”
Dù nói là thế, cô không biết liệu có phản hồi nào không.
Và rồi, một người phụ nữ đeo mặt nạ liền xuất hiện từ trong bóng.
Tuy trong lòng kinh hãi nhưng cô vẫn kìm chế
và giải thích chuyện của Ciel.
“Cứ để con bé như thế có ổn không vậy? Trẻ con thì không nên toan tính chuộc lợi từ lòng nhiệt thành của tiểu thư Rosetta đâu.”
Người phụ nữ mặt nạ này chính là Kunai, một trong những cá nhân được Liam đặt tên.
“Chúa tể Liam đã ra lệnh cho tôi quan sát nhưng vẫn để cô bé làm gì tùy thích.”
“Ngài ấy đang nghĩ gì vậy chứ? Quân đội của
gia tộc Banfield cũng đang phàn nàn đấy.”
Một bộ phận tướng tá cho rằng lực lượng của Rosetta là quá lớn và coi đó như một mối đe dọa.
Giống như cô, họ thúc dục Rosetta giảm số lượng hạm đội trong tương lai.
“Chúng ta có thể tận dụng việc được Chúa tể Liam cho phép để kiềm hãm— Klaus đang đảm nhiệm chuyện này nên mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Trách nhiệm của Klaus là xử lý những vấn đề rắc rối. Eulisia thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy điều đó.
“Thật mừng khi anh ta đã trở về từ biên giới. Nếu không có sự hiện diện ấy thì sự bất bình hẳn đã bùng nổ ở đâu đó rồi.”
“Thế thì chúng sẽ trở thành mục tiêu diệt trừ của bọn tôi.”
Biệt đội của Kukuri ở đây để tiêu diệt bất cứ ai dám chống đối Liam, kể cả có nằm trong gia tộc.
Eulisia rùng mình.
“Vậy mà cô lại để con nhóc đó quấy phá vậy à?”
“Đó là lệnh của Chúa tể Liam.”
Nói rồi, người phụ nữ đeo mặt nạ chìm dần vào bóng tối.
***
Chúng tôi đang trên chuyến hành trình tìm kiếm Sư phụ Yasushi và hiện đã tới hành tinh kế tiếp.
Sau khi hoàn thành quá trình rèn luyện hằng ngày, tôi vừa bắt chuyện với các Sư muội vừa lau mồ hôi.
“Nay chúng ta ăn gì đây?”
Dù khám phá hành tinh đây đó khá vui nhưng tôi dần thấy chán thức ăn trên tàu rôi.
Nói chính xác hơn thì tôi thèm thứ gì đó ‘khuấy động’.
Ngày nào cũng là món mới và chúng đều rất ngon nên tôi không phàn nàn gì cả, chỉ là tôi muốn chút gì đó đặc biệt.
Ăn uống xa hoa mỗi ngày làm tôi nhớ tới
những món hồi còn nghèo khó.
Chúng tôi đã thử mấy món như Ochazuke, nhưng tôi muốn thử gì đó mới mẻ.
“Thay vì những món đắt tiền như mọi ngày, mấy đứa ăn gì khi còn trong tình cảnh khó khăn thế?”
Các bếp trưởng luôn đáp ứng mọi yêu cầu từ tôi nên tôi đã hỏi ý kiến của Sư muội. Fuuka và Rinho quay sang nhìn nhau.
“Thế là lúc trước khi Sư phụ nhặt hai đứa mình từ ngoài đường về hả?”
“Bọn em phải lục thùng rác để sống nên chẳng mấy ký ức tốt đẹp gì đâu.”
—Hình như tôi dẫm phải bãi mìn rồi.
Tôi luôn yêu cầu không ai được nhắc tới những chủ đề nặng nề trước mặt mình, nhưng đời nào tôi làm thế với những Sư muội đáng yêu được.
Dù gì tôi cũng quyết không gộp Nhất Trảm vào công cuộc làm Chúa tể độc ác rồi mà.
Bản thân tôi cũng phải tìm thức ăn trong thùng rác ở kiếp trước và tôi chẳng muốn làm thế nữa đâu.
“Từ khi Sư phụ đem hai đứa về thôi.”
Rinho vừa nghĩ vừa khoanh hai tay lại.
“Món gì đó ngon ư…Dù nói thế nhưng được ăn thôi em đã thấy hạnh phúc rồi.”
Fuuka cũng đưa tay ra sau đầu ngẫm nghĩ.
“Phải. Cái gì cũng ngon cả, dù có là món cá hơi cháy của Sư phụ.”
Bởi hai đứa không thể quyết định nên tôi chuyển sang hỏi Ellen.
“Còn con thì sao, Ellen?”
“À ừm….con cũng không nghĩ ra…”
Tôi có thể nhận ra con bé đang nói dối bởi đôi mắt kia đang vội đảo qua lại.
“Đừng nói dối. Con có mà đúng chứ? Thành thật đi. Nếu không, hôm nay ta sẽ bắt ăn toàn món con ghét đấy.”
“Hiii! Thì là…”
Ellen cố nói ra món ăn yêu thích của mình nhưng lại có vẻ chần chừ trả lời trước mặt chúng tôi.
Cuối cùng, cô bé cũng lên tiếng.
“Con muốn ăn món mẹ nấu.”
Ellen cúi mặt xuống.
Hình như tôi lại giẫm phải bãi mìn rồi.
Một đứa trẻ với vẻ ngoài 10 tuổi phải xa gia đình để đi rèn luyện.
Không lạ gì khi cô bé nhớ mẹ.
Hôm nay thật chẳng có gì ngoài một chuỗi thất bại.
“Hai đứa thì sao?”
Tôi quay sang Fuuka và Rinho cầu cứu nhưng không đứa nào tinh ý cả.
“Gì cũng được.”
“Chắc là mấy món trông ngon mắt trên ảnh hoặc video?”
Tóm lại là ‘Gì cũng được’ chứ chẳng có câu trả lời ra hồn nào.
Và rồi, Fuuka chợt nhớ ra điều gì đó khi cả nhóm đang phân vân.
“Oh, em muốn ăn bánh mì.”
“Bánh mì? Phong cách phương tây hử?”
“Bọn em được đưa cho bánh mì khi lần đầu gặp Sư phụ. Tuy chỉ là hàng rẻ tiền nhưng là món ngon đầu tiên của em.”
Fuuka hồi tưởng lại thời gian đó với vẻ hoài niệm.
Rinho cũng tương tự nhưng cô còn lơ đãng đưa hai tay ôm má.
“Bánh mì đó ngon cực kỳ. Một tên đã cố giành chút đồ ăn ít ỏi và muốn giết bọn em nên cả hai đã hành hắn ra bã. Sau đó là lần đầu gặp gỡ với Sư phụ. Người đã tốt bụng cho
bọn em bánh mì.”
Fuuka nghiêng đầu.
“Thật ư? Ta tưởng người đã giúp khi chúng ta bị tấn công?”
“Bộ chuyện đó quan trọng sao?”
Màn gặp gỡ mơ hồ gì thế này?
Dù sao thì, Sư phụ mang hai đứa về khi còn
nhỏ nên ký ức hẳn rất mập mờ.
Bánh mì hửm?
“Được rồi, ta sẽ kêu bếp trưởng làm bánh mì. Vậy là loại bánh mì nào đây?”
“Bánh mì ngọt!”
“Của em kèm thêm mứt nhé!”
Và thế là bữa nay chúng tôi dùng bánh mì
ngọt.
***
Ngày hôm đó, bếp trưởng trên chiến hạm của Liam đang đợi lệnh.
Dù có là những đầu bếp phục vụ cho Gia tộc Banfield, việc chuẩn bị bữa ăn cho Liam cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Không chỉ phải có tay nghề, họ còn cần kiến thức chuyên sâu bậc nhất và danh dự trong mảng của mình.
Những đầu bếp có cả kỹ năng và lòng tự tôn ấy đang chờ yêu cầu từ cậu.
“Bếp trưởng, đây là lệnh từ Chúa tể Liam!”
Thấy cấp dưới vội vàng như thế, mặt của bếp trưởng nghiêm lại.
“Bình tĩnh lại! Dù ngài ấy có yêu cầu món gì thì tôi cũng có thể đáp ứng hoàn hảo.”
Dù khiển trách cấp dưới đang hoảng loạn, nhưng khi nhìn vào yêu cầu, ông lại đưa hai tay ôm mặt.
“N-ngài ấy muốn bánh mì.”
“Món ăn kèm với bánh mì ư? Tuy có hơi mơ hồ nhưng tôi có thể làm gì đó.”
“Không phải, ngài ấy chỉ muốn mỗi bánh mì thôi.”
“—Hm? Cậu nói cái gì?”
Đầu bếp trưởng bối rối khi nghe rằng Liam chỉ muốn bánh mì.
“Vậy…umm…ngài ấy muốn bánh mì ngọt.”
Những đầu bếp khác quanh đó cũng bế tắc.
Các cá nhân giỏi nhất lãnh địa đang được yêu cầu làm bánh mì ngọt.
“V-và, um, đây là gợi ý.”
Một hình ảnh loại bánh mì rẻ tiền hiện ra.
Đầu bếp trưởng hoàn toàn bối rối.
“Cái gì đây? Ngài ấy đang cố thử tôi sao? Có phải Chúa tể Liam muốn xem tôi có thể biến tấu nó tới mức nào chăng? Hẳn là thế!?”
Phụ tá của ông lắc đầu phủ nhận.
“Ngài yêu cầu làm bánh mì ngọt càng giống nguyên gốc càng tốt với giá rẻ.”
Những đầu bếp quanh đó vội bước tới cỗ vũ bếp trưởng đang gục ngã.
Và rồi ông lên tiếng.
“M-mang nguyên liệu tới đây. Vì đây là lệnh nên tôi sẽ làm thật hoàn hảo dù cho có là món bánh bình dân.”
Liam đã khiến một trong những đầu bếp tài năng nhất phải làm bánh mì ngọt giá rẻ.
***
Rinho và Fuuka bắt đầu ngấu nghiến bánh mì ngọt ngay khi chúng được mang ra.
“Chính là nó! Đây đích thị là điều em nói tới!”
“Tuy không ngon như trong ký ức nhưng hẳn vốn dĩ chúng là như vậy.”
Thấy hai người kia hạnh phúc như vậy, Ellen cũng cắn một miếng.
Và rồi, cô bé quay về phía tôi.
“Sư phụ, bánh kem này ngon lắm ạ.”
“Thế ư, vậy cứ ăn nhiêu tùy thích đi.”
“Vâng!”
Tôi cảm thấy có lỗi và cho ba đứa ăn những gì chúng muốn như lời xin lỗi. Song, tôi bối rối, tự hỏi liệu bánh mì rẻ có thực sự đủ.
Món bánh ngon đấy nhưng hình như có gì đó không đúng?