Solo: Loli666
==============================
Sau khi hoàn thành việc rèn luyện quý tộc, tôi, [Liam Sera Banfield], đã quay về lãnh địa với tuổi đời quá 100.
Thật lòng tôi muốn dành thêm thời gian chơi bời ở Thủ đô.
Với vị trí đứng đầu phe phái, và là người đại diện cho Cleo, tôi vẫn thuê tòa khách sạn lâu đời.
Bởi còn dự định quay lại Thủ Đô trong tương lai nên tôi không hủy bỏ việc thuê nó.
Tôi biết mình nên xây dinh thự hay gì đó—hmm? Mà chẳng phải tôi đã làm vậy rồi sao?
Vừa trong một cơ sở tọa tại sân sau dinh thự ngoại cỡ, tôi vừa suy nghĩ.
Tuy gọi là sân sau nhưng bởi quy mô của dinh thự nên cảm giác không khác bên ngoài là bao.
Với cả, cơ sở này là một phòng tập chuyện dụng cho tôi.
“—Đến đây.”
Trong bộ giáp đen, tôi chỉ vũ khí trông như kiếm gỗ vào Sư muội của mình.
[Shishigami Fuuka], cô gái có mái tóc cam được buộc như bó hoa đang chẹp môi.
“Cố đừng để bị giết nhé!”
Trái với lời nói, cô chẳng có vẻ gì là đe dọa được tới mạng sống của tôi.
Thay vào đó, con bé trông hào hứng thấy rõ.
Khi Fuuka phấn khích vung cả hai thanh kiếm tới, tôi nhanh chóng đáp trả bằng kiếm gỗ trên tay phải.
Tuy trông là vậy nhưng dụng cụ tập luyện này lại cực kỳ hiện đại, và bộ giáp trên người tôi cũng vậy.
[Satsuki Rinho] cũng rút kiếm ra với nụ cười trên khóe môi cùng mái tóc xanh đậm dài đung đưa.
Tiện nói luôn, kiếm của cả hai đang dùng là hàng thật.
“AHAHA! CHẾT ĐI!”
Sự tôn trọng dành cho Sư huynh đâu rồi hả?
Nhưng bởi là người cùng trường phái, điều này cho thấy họ đang nghiêm túc.
Khi kiếm gỗ của tôi chặn đòn từ hai Sư muội, những tia lửa bắn ra và bộ giáp của tôi bắt đầu xuất hiện những vết cắt.
Hầu hết chúng là từ những đòn mà tôi đã không thể chặn hoặc né, trong khi phần còn lại đến từ việc xô xát.
Fuuka nhảy lên không và đáp bên trên trần bằng hai chân.
Dù không phải môi trường không trọng lực, nhưng cô đã chùn gối và bắn thẳng tới chỗ tôi với một lực mạnh.
“Chop, chop.”
Fuuka đang lao tới với ánh mắt khát máu nhưng có vẻ đây chỉ là mồi nhử.
Khi quay lại nhìn, tôi nhận ra Rinho, người đã đến ngay trước mặt tôi và chuẩn bị rút kiếm.
Cuộc tấn công điên cuồng của Fuuka cùng đòn tất sát từ Rinho.
Kiềm chân tôi với đòn nhử và để người còn lại tung đòn chốt hạ sao?
“Ku!”
—Đối phó với chúng chẳng hề dễ dàng.
Những đòn từ Fuuka không những nhiều mà còn rất chết chóc.
Cô tung tất cả vào cả Rinho và tôi, định giết luôn cả hai.
Mặt khác, Rinho cũng cố chém chúng tôi với những đòn chết chóc, có thể miêu tả là tất sát.
Cùng đường, tôi nắm lấy chuôi kiếm của Rinho bằng tay trái để chặn đòn rút kiếm.
Tiếp đó, tôi vung một đòn bằng kiếm gỗ để hạ Fuuka ở phía trên.
Song, Rinho thực hiện một pha soạt chân rồi đâm kiếm tới khi tôi bị ngã.
“Tôi sẽ là người hạ gục anh!”
Tôi né cú đâm bằng việc lăn trên sàn và bật người dậy với mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
Fuuka tận dụng luồn ra phía sau, cố cắt đầu tôi với cặp song kiếm trong tay.
Tôi xoay người, vung kiếm từ dưới lên nhằm làm chệch đòn và tung cước vào bụng Fuuka.
Bởi vì quá vội mà tôi đã không chỉnh lực nên cô bị thổi bay vào tường.
“Khụ khụ…T-ta mới là người sẽ giết! Mạng của Sư huynh là của ta!”
Nhưng dù bị đập mạnh người vào tường và ho ra máu, Fuuka vẫn không có vẻ gì là bỏ cuộc.
Tôi quay người, đảo mắt khỏi cô.
Ngay tức thì, tôi vung ngang kiếm để chặn đòn đang lao tới.
Tia lửa một lần nữa lóe lên.
Cách đó một khoảng ngắn, Rinho đang trong thế kiếm.
Với Nhất Trảm, bí thuật của trường phái chúng tôi, cô bắn ra cả một cơn bão kiếm.
“Xem ai có thể trụ được lâu hơn nào! Cho tôi thấy anh chịu được tới đâu đi!”
Đòn của Rinho mạnh và thậm chí là nhiều hơn tôi.
Rinho tiếp tục tấn công với nụ cười khẩy và không có vẻ gì là sẽ ngừng lại.
Khoảng cách giữa hai bên là 10 mét nhưng những tia lửa đang bắn ra chỉ cách chỗ tôi 3 mét.
Rõ ràng, tôi mới là người bị đẩy lùi.
“Cả cô nữa à!?”
Lại thêm nhiều đòn bay tới từ sau lưng khi tôi đang bận đỡ đòn từ Rinho.
Cả ba xếp thành một đường thẳng với tôi đứng ở chính giữa.
Những tia lửa bắn ra từ xung quanh tôi khi tiếp tục chặn Nhất Trảm từ họ.
Fuuka tiến tới một bước và tiếp cận tôi.
“Đây chính là dấu chấm hết cho anh, Sư huynh! Cứ yên tâm vì ta sẽ kế tục trường phái thay cho anh! Và cả chăm sóc tốt cho Ellen nữa!”
Cô nói như thể mình đã thắng rồi vậy.
Và từ bên còn lại, Rinho cũng dần tiếp cận.
“Đây là giá anh phải trả khi đánh giá thấp bọn này. Tôi không hề ghét Sư huynh nên ít nhất anh sẽ còn mãi sống trong ký ức chúng tôi!”
Xét theo vẻ ngoài, họ trông không khác gì những nữ sinh trung học bình thường.
Từ đôi mắt không được trui rèn, cả hai như chỉ đang tiếp cận tôi với kiếm trong tay vậy.
Điểm khác thường duy nhất là tia lửa liên tục xuất hiện xung quanh.
Bên trong chiếc mũ trụ, tôi lầm bầm, “Chỉ một chút, một chút nữa thôi.”
Cơ thể tôi đang gào lên kêu cứu.
Tuy nhiên, thiết bị đã đầu hàng trước.
Thanh kiếm trong tay Rinho và Fuuka vỡ tan, và cả thanh kiếm gỗ của tôi cũng vậy.
Bộ giáp cũng phát ra giọng thông báo điện tử.
[Giáp rèn luyện đã tới giới hạn. Cưỡng chế tắt nguồn.]
“Không, chờ đã!”
Mặc kệ mệnh lệnh từ tôi, bộ giáp đồng loạt tách ra ngay sau đó, bỏ lại tôi với bộ đồ trong.
Tôi ướt đẫm mồ hôi và thở nặng nhọc. Không chỉ thế, người tôi còn đầy những vết xước.
“Chết tiệt!”
Và rồi, tôi ngồi hụp xuống sàn.
Tôi chỉ vừa cảm nhận được điều gì đó thôi mà!
Rinho nhìn vào thanh kiếm đã vỡ.
“Thật sự thì tốn bao nhiêu để làm cái này vậy?”
Fuuka quăng kiếm đi và để robot dọn dẹp xử lý.
“Ai biết?”
Hai cô gái bước tới khi tôi đang nhìn vào thanh kiếm gỗ đã vỡ và bộ giáp.
“Vậy, mmỗi tiền là không đủ để giải quyết chuyện này.”
Dù là giáp hay kiếm gỗ thì đều không cải thiện sức mạnh của tôi.
Đúng hơn thì là ngược lại. Chúng cực kỳ tốt trong việc kiềm hãm người sử dụng.
Trong khi bộ giáp đặt áp lực lớn lên cơ thể thì thanh kiếm gỗ lại cực kỳ khó để vung.
Sau khi tự giới hạn bản thân, tôi đã bảo hai sư muội rằng ‘Nhào vô với sát ý’.
Nếu không làm thế thì tôi sẽ không thể đẩy bản thân tới giới hạn được.
Tôi mở bàn tay phải run rẩy ra và nhìn vào nó.
“Tại sao ta chưa thể bằng Người? Tại sao ta không thể chạm tới trình của Sư phụ?”
Cảm giác vô vọng và thảm hại dâng lên trong lòng tôi.
Dù cho có tập luyện cỡ nào hay có thêm bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến, tôi vẫn chẳng thể đạt tới cảnh giới của Sư phụ.
Tôi không cách nào tái hiện được ‘nhát chém mà như thể thanh kiếm chưa hề được rút ra’ mà tôi thấy khi còn nhỏ.
Fuuka cố động viên tôi khi lau máu trên khóe môi.
“Sư huynh mạnh hơn bọn em mà nên hẳn sẽ có ngày anh làm được thôi?”
“Ngu xuẩn. Chẳng việc gì phải an ủi Sư huynh cả. Vốn dĩ, chúng ta có nói gì cũng chẳng là vấn đề —Cô từng thấy kỹ năng của Sư phụ Yasushi rồi. Khi so với của Sư huynh thì sao?”
Đúng vậy, an ủi chẳng để làm gì. Với những ai đã chứng kiến sức mạnh của Sư phụ thì nó chẳng khác nào lời sỉ nhục.
Fuuka lúng túng đảo mắt đi.
“Đ-đó không phải ý ta muốn nói!”
Con bé đánh mắt khỏi tôi bởi cũng nhận ra khác biệt trình độ to lớn giữa tôi và Sư phụ.
“T-ta biết rõ Sư huynh còn thua Sư phụ Yasushi. Ý ta là, ta còn không đo được sức mạnh của Sư phụ nên mi cũng vậy thôi.”
Rinho bĩu môi.
“Biết rồi khỏi nói. Tôi chỉ muốn cho thấy Sư phụ thật sự tuyệt vời ra sao thôi.”
Phải, Sư phụ rất tuyệt vời.
Trình độ giữa cả hai chênh lệch tới mức chúng tôi còn không biết nên diễn tả ra sao.
Bỉnh thường, Người sẽ có vẻ như dân nghiệp dư, nhưng một khi Sư phụ đã rút kiếm, không một ai có thể toàn mạng.
Dù đã tưởng tượng việc đấu với Sư phụ rất nhiều lần nhưng tôi chưa từng nghĩ mình có thể thắng.
Điều đó vẫn không đổi sau khi tôi đã đánh bại Kiếm Thánh của Đế Quốc.
“Ta đang thiếu mất điều gì đó. Nhưng nó là gì? Lẽ—Lẽ nào ta đã đạt tới giới hạn của mình?”
Tôi không còn có thể mạnh hơn được nữa chăng?
Mối lo đó như sắp nghiền nát tôi.
Thân là Chúa tể độc ác, tôi phải là kẻ mạnh nhất về vũ lực, Nhất Trảm, nhưng con đường của tôi lại ngừng giữa chừng bởi thiếu tài năng.
Nếu tôi mà là một tên xấu xa nào đó thì cũng chẳng sao.
Song, tôi muốn trở nên mạnh hơn, không chỉ vì là Chúa tể độc ác mà còn với tư cách học trò của Sư phụ Yasushi.
Tôi muốn được kế tục thật chỉnh chu Nhất Trảm mà người đã thể hiện.
Ellen, nay đã lớn hơn một chút, chạy tới khi tôi đang lau mồ hôi.
Con bé rất nhỏ hồi mới gặp nhưng giờ đã có vẻ ngoài tầm 10 tuổi ở Trái đất.
“Sư phụ, cho phép con lau mồ hôi cho người!”
“Được.”
Tôi nhận đồ uống mà Ellen mang tới và để con bé lau cơ thể.
Vừa nốc đồ uống bổ sung dinh dưỡng, tôi nghĩ tới rất nhiều thứ…
“Ellen, con bao tuổi rồi ấy nhỉ?”
…và cuối cùng là tự hỏi về tuổi của học trò mình.
Rinho và Fuuka, người đang đẫm mồ hôi và thở dốc, giữ im lặng khi nhận ra ý của câu hỏi.
“C-con tầm 30 rồi ạ.”
Nếu ở tiền kiếp thì ba mươi sẽ được coi là người lớn nhưng ở đây thì người đó chỉ mới là một đứa trẻ.
Fuuka nhún vai sau khi liếc nhìn tôi.
“Sư huynh bảo bọc con bé quá đấy.”
Rinho lấy thiết bị cá nhân ra và bắt đầu đăng blog như mất hứng thú với cuộc nói chuyện.
“Ellen được Sư huynh chỉ dạy nên bọn em không có quyền ý kiến, nhưng cứ thế này thì con bé sẽ không bao giờ trở thành kiếm sĩ Nhất Trảm ra hồn đâu.”
Khuôn mặt Ellen ánh lên vẻ bất ngờ khi nghe câu nói từ hai người kia, nhưng con bé liền phản bác.
“Đừng có khinh thường tôi! Tôi đã được Sư phụ chỉ dạy hơn 10 năm và có thể thực hiện căn bản rồi. T-thì đúng tôi chưa tri triển được Nhất Trảm, nhưng…”
Dù Ellen đã có một nền tảng vững chắc nhưng vẫn chưa thể tri triển Nhất Trảm.
Mà cũng đâu khác được.
Đến tôi cũng mất hơn 20 năm cơ mà.
Rinho rời mắt khỏi thiết bị và quay sang Ellen với ánh mắt lạnh lẽo.
Cảm thấy sát khí, Ellen sợ hãi nhưng Rinho chẳng bận tâm và nói thẳng.
“Không phải chuyện đó. Chúng ta đang nói đến thứ quan trọng hơn.”
Ellen đảo mắt quay lại giữa Rinho và tôi khi vẫn còn run rẩy sợ hãi.
“Thứ quan trọng hơn?”
Fuuka thay tôi trả lời.
“Mi chưa từng giết ai, đúng chứ? À không, ta chắc chắn rằng mi chưa.”
Mắt Ellen mở lớn.
—Để trở thành một kiếm sĩ, con bé cần phải lấy mạng ai đó trước.
Nó nghe có vẻ kỳ lạ tại một thế giới mà các quốc gia liên thiên hà tồn tại.
Dù có tàu chiến và các vũ khí nhân dạng, đấu kiếm vẫn xuất hiện.
Giết ai đó không phải việc dễ dàng gì. Với chúng tôi, những người đã chọn con đường này, đây là một điều bất khả kháng.
Tôi đứng dậy và đặt tay lên vai Ellne.
“Ta sẽ tìm cho con một đối thủ phù hợp trong tương lai gần.”
Ellen nhìn xuống mặt đất như thể bị sốc, nhưng bởi không thể chống lại Sư phụ của mình nên chỉ có thể lý nhí đáp.
“—Vâng.”