Solo: Loli666
=============================
Nguy hiểm quá.
Suýt nữa thì tôi đã mất Ciel, người luôn chống đối tôi.
Rốt cuộc là ai đã phát tán thông tin?
Tôi không nghĩ Kukuri và thuộc hạ dám kháng lệnh, và để Ciel như vậy cũng chẳng gây hại gì.
Dù cho có ghét và cố gắng ngáng đường tôi thì cũng bị hạn chế bởi năng lực.
Bởi là con người tốt nên hành động của con bé vô cùng dễ đoán.
Nếu Ciel mà ác độc thì tôi đã xử lý để đề phòng hậu quả về sau rồi.
Với tôi, Ciel chính là người con gái lý tưởng nhảy múa trong lòng bàn tay.
Sẽ rất khó để tìm một người thay thế, và tôi cũng không thể bỏ việc mà đi kiếm được.
Giá trị của cô bé nằm ở chính bản chất.
—Về cơ bản, đây là vấn đề của gu.
“Rốt cuộc, thông tin bị lộ ra từ đâu? Mình có nên để Kukuri và thuộc hạ điều tra không?”
Một cảm giác khủng hoảng ập tới chỉ vì thông tin bị lộ ra.
Và rồi, Eulisia tiến vào văn phòng của tôi với vài tài liệu trên tay.
“Chúa tể Liam, có chuyện tôi muốn hỏi ý ngài, là về đội vệ sĩ của phu nhân Rosetta.”
Khác với mọi khi, Eulisia đang trong mode làm việc với bộ đồ công sở, tạo ấn tượng về một người phụ nữ tài năng.
Cô ta nên giữ vẻ nghiêm túc đó mỗi ngày mới phải.
“Rosetta ấy hả?”
Tôi đọc lướt qua tài liệu và chẳng thấy điều gì thú vị về đội vệ sĩ được tập hợp cả.
Nó không tốt cũng chẳng tệ.
Đúng là buồn tẻ, một sự lựa chọn cứng nhắc.
“Quả nhiên là Rosetta, đội vệ sĩ của cô ta tầm thường đến phát chán.”
“Dù vậy thì chúng tôi đã cố hết sức rồi.”
Kể cả thế thì cũng chẳng để làm gì đâu.
“Trên đời này chỉ coi trọng kết quả chứ không phải xem đã bỏ ra bao nhiêu công sức. Cho ta thấy thành quả đi.”
“Thật tàn nhẫn! —À nếu là thế thì khen tôi đi.”
“Huh? Cô á? Vì sao?”
Tại sao tôi phải khen cô ta?
Eulisia sống bằng tiền của tôi nên hiển nhiên phải làm việc cho tôi.
Nếu không thì giữ lại chẳng khác nào phí của.
“Là về Ciel-chan đó. Ngài thấy đấy, tôi chính là người phát hiện ra cô bé lén lút hành động khi chọn đội vệ sĩ cho Phu nhân!”
Eulisia ưỡn ngực và tuyên bố đầy tự tin kiêu hãnh.
Tôi ngớ người, đứng dậy khỏi ghế rồi bước tới gần.
“Oh, muốn khen thưởng tôi sao? Vậy xin hãy nhẹ nh—này, đau đấy!”
Sau khi lãnh một cú búng ra hồn từ tôi, Eulisia ngồi sụp xuống với hai tay che trán.
“Vậy là sao chứ?!”
“Gieo gió gặt báo đấy, đồ phụ nữ đáng thất vọng!”
Với đôi mắt đẫm nước, cô ta phàn nàn vì bị ngược đãi.
Thật không ngờ kẻ phản bội lại ở sát cạnh như vậy. Con mắm này đã tìm ra hành động lén lút của Ciel và báo cho Nam tước Exner!
“Nhận lấy! Cái này! Này nữa!”
Tôi dùng ngón trỏ chọc vào hai má cô ta.
“P-phản đối bạo hành!”
“Cô nên biết ơn vì ta chỉ làm mỗi thế này thôi đấy. Từ giờ đừng có trõ mũi vào chuyện của Ciel nữa.”
Eulisia ôm má, nhìn tôi chằm chằm.
Ngay khi tôi đang tự hỏi cô ta bất ngờ vì điều gì, Eulisia làm một câu hoàn toàn bất ngờ.
“N-ngài giận dữ với tôi nhưng lại sẵn sàng bỏ qua Ciel dù đã phản bội?! Ngài thích con bé thế à?!”
Có vẻ Eulisia không chấp nhận việc Ciel được yêu quý hơn mình.
—Thế còn kế hoạch quyến rũ tôi rồi chia tay trước đây đâu rồi hả?
Vốn dĩ, giữa cả hai làm gì có chút tình cảm nào.
“Con bé rõ ràng tốt hơn cô.”
So với Eulisia, Ciel có thể chữa lành tâm hồn tổn thương của tôi.
Giá trị của con bé nằm ở thứ mà Rosetta không có.
“Ngài cứ nhòm ngó những cô gái khác!”
“Thế ta đổ cô hồi nào?”
Vớ vẩn! Chỉ có Amagi là khiến tôi điên đảo thôi!
Khi Eulisia đang làm ầm lên, Rosetta chen vào.
“Darling, anh thảo luận xong chưa? Em muốn nói về đội vệ sĩ của m—”
Rosetta tiến vào với một nụ cười, nhưng khi thấy Eulisia đang la lối trong nước mắt, biểu cảm của cô liền lạnh tanh.
Tuy nhiên, mục tiêu của ánh nhìn băng giá đó lại là Eulisia chứ không phải tôi.
“Eulisia-san, cô đang làm gì vậy?”
“Tôi ư!? Vậy giờ tôi mới là vấn đề hả!? Rõ ràng là lỗi của Chúa tể Liam mà! Ngài ấy đã gian dối tôi với người con gái khác!”
—Sao cô nghĩ tôi hứng thú với cô nhỉ?
Quả thật, cô ta hơi quá tự tin vào bản thân rồi.
Nếu Eulisia mà bớt đáng thất vọng đi thì tôi đã đối xử tử tế hơn phần nào rồi.
Với cả, có hơi đáng sợ khi Rosetta chẳng nghi ngờ tôi chút nào dù chứng kiến cảnh tượng trên.
Thường thì phải đứng về phe phụ nữ đang khóc mới phải chứ.
Niềm tin mù quáng đó thật phiền toái.
“Từ việc quan sát, cô đang gây rối cho Darling đấy. Với cả, xét đến cách cư xử
thường ngày của cô thì cô còn mong đợi điều gì chứ?”
Vì biết Eulisia bình thường như thế nào nên Rosetta kết luận rằng tôi không phải người có lỗi.
Rosetta… sao cô lại dễ tính như vậy chứ?
Đáng lý nên ngờ vực tôi mới phải chứ.
“Đủ rồi. Cô cần gì ở ta?”
“À phải rồi…là về Ciel ạ.”
Ciel sao?
***
Ciel sau khi bị cha và anh trai mắng, đã được bảo về phòng để suy nghĩ về hành động của mình.
Nam tước Exner đã nói, ‘Con sẽ không thể tìm quý tộc nào tốt hơn thế đâu! Sao con có thể gọi ngài ấy là người xấu thế!’
Ngược lại, Kurt bảo rằng, ‘Xin lỗi thôi thì không được. Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này, anh sẽ đi đổi giới tính và—’
Gối của Ciel ướt đẫm nước mắt.
“Onii-chan no baka! Không ai nhận ra bản chất của hắn cả!”
Điều tồi tệ hơn là cô đã phải nhận sự giúp đỡ từ Liam khi cậu yêu cầu bỏ qua cho lỗi lầm của cô.
Cậu đã cúi đầu trước Nam tước Exner và nói rằng sẽ nguyện ‘trả mọi giá để tha lỗi cho Ciel’.
Nhờ có Liam, cô đã được tiếp tục rèn luyện tại gia tộc Banfield.
Cô đã khóc vì cảm giác thảm hại và sự nghiêm túc của anh trai trong việc muốn chuyển giới dù đã có hôn thê.
Khi hai mắt cô sưng đỏ lên, cánh cửa phòng bật mờ.
Đáng lẽ nó phải bị khóa nhưng Liam đang đứng đó.
“Yo.”
Trên môi đang nở nụ cười cho thấy cậu biết cảm giác của Ciel lúc này.
Liam đã dành thời gian để xem cảnh cô khóc trong tức tối.
“L-là anh.”
“Với thân phận hầu nữ, cô nên chào đón Chủ nhân của mình chứ.”
“Mơ đi! Hơn nữa, tôi hiện đang bị gia tộc canh giữ!”
Thường thì địa vị không cho phép cô được cãi lại nhưng có vẻ cậu đang rất tận hưởng.
Đúng ra, cậu còn hoan nghênh việc Ciel chống trả.
“Ta đã bảo gì nào? Sẽ chẳng có ai tin
cưng đâu.”
“Ku!”
Nếu đi quanh quanh gọi Liam là kẻ xấu thì cô sẽ bị la hoặc bị hỏi rằng có ấm đầu hay không.
Tuy nhiên, Ciel không hề định bỏ cuộc.
“—Tôi nhất định sẽ lật tẩy bản chất của anh với thế giới.”
Cô kiên quyết sẽ chứng minh cho mọi người thấy họ đã nhìn lầm và Liam không hề tốt như tưởng tượng.
Nghe vậy, Liam đưa mặt tới gần.
“Ta rất mong chờ đấy. Để ta giúp cho nhé, Ciel-chan.”
“Anh nhất định sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay! Anh sẽ hối hận vì đã giúp tôi!”
Ciel không bao giờ tha thứ cho Liam vì lừa gạt anh trai cô.
Kurt còn thực sự cân nhắc xem có nên chuyển giới hay không.
Nếu điều đó xảy ra, người anh yêu dấu của cô sẽ trở thành chị gái và Ciel tuyệt đối không thể chấp nhận.
Cô sẽ lột trần Liam và khai sáng cho anh trai.
“Ta sẽ hết lời khen ngợi nếu cô thực sự làm được.”
Liam cười toe toét khi thấy Ciel vẫn giữ thái độ cứng đầu.
Cứ thế cậu quay đi và rời khỏi phòng.
Ciel đưa tay lau nước với sự quyết tâm và nhủ rằng đây không phải lúc để khóc lóc.
“—Tôi nhất định sẽ cho thế giới biết bản chất của anh.”
Tại góc phòng, một đốm sáng mang hình dạng chú chó đang nghiêng đầu nhìn Ciel hét lên, “Tôi sẽ không để anh
mình biến thành chị gái đâu!”
Sau đó, đốm sáng cũng biến mất.
***
Quay trở về phòng của mình, tôi đang hưởng
trà do Amagi chuẩn bị.
Đây là khoảng thời gian trong ngày tôi có thể thư giãn.
Amagi lên tiếng hỏi trong lúc chuẩn bị đồ ngọt.
“Ciel-san đã bình tĩnh lại chưa ạ?”
“Tim ta đã lạnh buốt khi nghe rằng con bé suy sụp nhưng có vẻ tinh thần thì vẫn chưa vụn vỡ. Quả là một tài năng hiếm có.”
Con bé luôn miệng nói sẽ bóc trần tôi dù không thể làm được, tôi thấy như thế rất là đáng yêu.
Nó giống như cảnh một con chihuahua cố khiêu chiến với hổ vậy.
“Chủ nhân, em nghĩ không nên trêu chọc quá nhiều đâu ạ.”
“Không cần lo. Bên cạnh đó—nghe nói Cleo cũng đang lén lút sau lưng ta.”
“Hoàng tử Cleo ư?”
“Cậu ta dùng tiền của ta để phân phát cho các quý tộc nghèo. Ta đã bảo Kukuri và thuộc hạ điều tra và biết được rằng cậu ta đang tập hợp những người có thể sử dụng làm tay chân.”
Liệu cậu có cam chịu làm bù nhìn hay sẽ— Amagi nhìn vào tôi. Khuôn mặt cô trông vẫn vô cảm nhưng ánh mắt ấy tỏ vẻ lo lắng.
“Cứ yên tâm đi. Cậu ta không phải kẻ thù.”
“Chủ nhân có vẻ vẫn bình thản dù phải đối đầu Hoàng Đế Điện hạ.”
Chống lại cả Đế Quốc, một lãnh chúa tầm thường như tôi thường sẽ bị xóa sổ.
Tuy nhiên, việc hắn phải lén lút hành động chứng tỏ hắn không thể công khai chống phá tôi được.
Hoặc là hắn đang trêu đùa tôi.
—Xét tổng quát lại thì nó làm tôi bận tâm.
Người hướng dẫn từng nhắc vài điều về ‘kẻ thù thật sự’ của tôi.
Mảnh ghép sẽ ăn khớp nếu thực sự Hoàng Đế đã thao túng Dòng dõi Berkley từ trong bóng tối, nhưng đồng nghĩa hắn ta còn mạnh hơn cả Linus và Calvin.
“Ta sẽ để yên cho Đế Quốc nếu Cleo cứ như hiện giờ, nhưng nếu không thì—”
Tôi không nói hết câu vừa rồi.
Khả năng cao kẻ thù thực sự của tôi chính là Hoàng Đế của quốc gia này, nhưng cũng chỉ là tôi phải làm những việc cần thiết để đánh bại hắn và tôi không hề định thua cuộc đâu.
Thấy ánh mặt Amagi vẫn còn trăn trở, tôi lên tiếng cam đoan.
“Không cần lo đâu. Chúng ta nắm trong tay chiến thắng mà.”
“Nhưng quân thù cứ lũ lượt kéo đến.”
“Ừ thì điều đó không sai.”
Dù muốn ở yên trong lãnh địa và chơi bời nhưng tôi chẳng có thể thời gian để làm thế.
Nói thật đấy, tôi không trống bất kỳ giờ nào để chơi kể từ tận hồi học đại học.
Đó là lý do mà tôi sẽ nán lại ở Thủ đô một chút và tận hưởng.
Bởi Hoàng Đế đang âm thầm hành động, kể cả tôi có đánh bại kẻ thù hiện giờ thì sẽ lại có lũ khác xuất hiện.
Amagi sau đó hỏi tôi cách ứng phó.
“Có phải Chủ nhân định cảnh cáo Cleo điện hạ không? Em không nghĩ nên để ngài ấy như vậy.”
“Hiện giờ, ta sẽ im lặng bởi nó thú vị hơn nhiều, và việc cậu ta làm rất đáng khen ngợi. Cô không thấy sao? Dám chống lại ta và tập hợp những kẻ tương tự nữa.”
Những ai ghét tôi thường là người tốt.
Bởi phe tôi là những chúa tể độc ác nên đối địch hẳn phải là những người chính trực.
Về cơ bản, Cleo đang gom hết chúng lại một chỗ như cái máy hút bụi.
Một khi thấy số lượng đủ tầm—Tôi sẽ xóa sổ tất cả.
“Ta nên giữ sức một thời gian. Nào là phải chăm lo cho người kế vị Nhất Trảm phái, chưa kể—”
Nhất Trảm của tôi vẫn còn thua Sư phụ. Dường như tôi thiếu mất điều gì đó.
“—Ta có nên đi tìm Sư phụ không nhỉ?”
Đã đến lúc tôi cần đến sự chỉ dạy của người một lần nữa.
Dù đã đánh bại Izel nhưng tôi không chắc liệu đây có phải cách để cắt thứ không thể cắt hay không.
Amagi báo cáo khi tôi đang suy nghĩ
nhiều thứ.
“Em tin Hoàng tử Cleo đang làm y hệt với Phu nhân Rosetta.”
“Giống Rosetta?”
“Vâng. Khi lập đội vệ sĩ, ngài ấy đã triệu mộ những hiệp sĩ và quý tộc đang khốn khổ và giúp đỡ họ.”
“Hmm.”
Chẳng có gì bất ngờ, cô ta vốn là người tốt mà.
Đúng như kỳ vọng, quả là quyết định đúng đắn khi thành lập đội vệ sĩ cho cô.
Nếu có mỗi Eulisia thì cô ta sẽ chỉ duy trì được vẻ ngoài của một quân đội.
“Tuy nhiên, Phu nhân Rosetta hẳn đã xem xét rất kỹ lưỡng chứ không hề chọn bừa bãi.”
“Ta không bận tâm tới chi tiết. Chỉ báo lại khi có vấn đề nảy sinh.”
“Vâng.”
Amagi cúi đầu rồi nhìn tôi.
“Có chuyện gì sao?”
“À không, chỉ là đứng cạnh Chủ nhân thế này làm em nhớ về quá khứ.”
“Quá khứ?”
“Vâng, em đã phục vụ cho người suốt thời gian dài mà.”
Giờ nghĩ lại thì đã hơn một thế kỷ rồi nhỉ?
Đúng vậy, chúng tôi đã bên nhau rất lâu rồi.
Chỉ có hơi khó chịu khi người tôi biết lâu nhất lại là Brian.
“Ta cũng sẽ trông cậy vào cô trong tương lai đấy.”
“—Tất nhiên rồi ạ.”