"Mình cảm thấy còn thiếu một thứ." Khuôn mặt Trần Yến San bị lạnh đến đỏ bừng, hai tay nàng ôm miệng thở, mắt nhìn chằm chằm người tuyết khổng lồ như hồ lô trước mắt, trong miệng nói nhỏ, "Mắt, mũi, miệng, đều không có, thật là phiền phức a, không đẹp." Từ sân bóng có thể nhìn thấy núi phía sau trường học, một mảnh tuyết trắng kéo dài đến tận chân trời.
Tần Mạt đứng cười đùa trong đó, tiếng cười như xa xôi, mà đất trời thì rộng lớn.
"Để mình thử." Nàng khẽ do dự, xoay người chạy đến bên cạnh sân bóng tìm một cành cây khô.
"Mạt Mạt, cậu muốn làm gì?" Trần Yến San nghi ngờ nhìn Tần Mạt, chỉ thấy nàng cầm cành khô trong tay đi đến cạnh người tuyết, sau dùng tư thế cầm bút lớn vẽ lên mặt, cánh tay như thợ điêu khắc vẽ lên mặt người tuyết đầu tròn.
Lữ Lâm cũng xoa xoa bàn tay, đứng ngẩn ngơ bên cạnh Trần Yến San nhìn Tần Mạt phóng bút.
Bọt tuyết văng lên theo cành khô đưa lên hạ xuống, cái đầu tròn dần hiện lên một khuôn mặt có đủ ngũ quan, sau đó là một búi tóc của nữ tử cổ đại, xuống một chút nữa, Tần Mạt buông cành khô ra, lấy từ trong túi một cái thước ra.
Nàng lấy thước làm dao, gọt bớt những phần tuyết thừa đi, cũng không biết sau bao lâu, cho đến khi tổ Vệ Hải và Lâm Tiểu Phong cùng Lỗ Tùng và Phương Triệt đều ngừng tay lại, đi đến nhìn nàng, người tuyết mới dần dần hiện lên một dáng người yểu điệu, tà váy phiêu dật.
Người tuyết này không có hai cánh tay, thoạt nhìn có chút giống con búp bê thân gỗ, nhưng nhìn lại tổng thể, lại có ý vị khác trong đó.
Đây là một nữ tử toàn thân tuyết trắng, tóc mây búi cao, đôi mắt uyển chuyển hàm xúc.
Cứ theo lẽ thường nhìn đến, một mảnh tuyết trắng không thể nói lên được phong vận của nhân vật, huống chí đây không phải pho tượng thạch cao, thậm chí cả tuyết còn khó bằng.
Tần Mạt vẽ bên ngoài mông lung tựa núi xa, liếc mắt nhìn lại một cái, không có chi tiết, chỉ có thanh nhã, và tĩnh mịch xa cách không nói hết.
"Đáng tiếc..." Lữ Lâm lẩm bẩm nói: "Nếu như có thể dùng thứ gì đó vẽ đôi mắt kia nữa thì thật tốt." Đúng là như thế, nữ tử băng tuyết vì không có mắt cho nên mới có vẻ thanh tịch như thế, nếu như ai đó có thể cho nàng đôi mắt đen tỏa sáng, chắc hẳn cũng sẽ vẽ một đôi mắt sống động.
“Cái này không quan trọng, rồi cũng có lúc phải tan." Tần Mạt cười nhạt, cất thước đi, vuốt tuyết bọt trên tay, quay đầu nhìn người tuyết của Lỗ Tùng.
Tầm mắt mọi người chuyển qua chỗ khác, xem xong, không có một ai không cười.
Lỗ Tùng, người tuyết đầu rồi? Cái đế bốn phương tám hướng, đỉnh đầu tròn tròn, hơn nữa trên đầu còn cắm hai cái găng tay nhung mềm mại, thật là muốn cổ quái thế nào liền cổ quái thế nấy.
"Lỗ Tùng...
Đây là cái gì?"Trần Yến San ôm bụng, cười như nắc nẻ.
"Ha ha, đây..." Lỗ Tùng nhức đầu, sắc mặt đen dần, "Tôi phát minh ra xe tăng tối tân nhất bằng tuyết, đây chính là người xe tăng!" Hắn nhảy qua, chỉ vào người tuyết kỳ quái, cơ hồ như hoa chân múa tay: "Các cậu xem đi, nhìn cái đế này, rất là vững chắc a! Còn có đầu tròn này, đừng nghĩ nó là đầu tròn bình thường, đây là do tinh thể phóng xạ tạo thành! Còn có hai cái tay này, đây cũng không phải là găng tay bình thường, đây là lỗ tai người xe tăng, kiêm công năng Ra-đa, có thể dò tìm, ẩn hình, xác định vị trí siêu năng lực...
"Xì!" Trần Yến San là người đầu tiên không chịu nổi, cười phá lên.
Tần Mạt cười cười đi qua vỗ vai Lỗ Tùng nói: "Tốt, có sáng tạo!" "Hạt thông, không tệ!"Vệ Hải cũng giơ ngón tay cái lên, người tuyết của họ ở tầm trung, tuy không xấu, nhưng không có gì hấp dẫn, trái lại không có ý như người xe tăng của Lỗ Tùng.
"Mọi người lại nhìn người tuyết của Phương Triệt, lại đồng loạt kinh sợ, không biết nên nhặt lại con mắt đã rớt xuống đất lên hay kéo cằm như sắp rơi xuống a.
Không phải người tuyết của Phương Triệt quá đẹp, mà là người tuyết của hắn thật quá trái ngược với dáng vẻ tuấn tú của hắn.
Nhất là sau khi Phương Triệt đàn hát một khúc Giang Thành tử xong, có rất nhiều người ngoài miệng nói không phục hắn, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hâm mộ, chỉ cảm thấy phàm là nhắc đến hắn, là vô số nghệ thuật tao nhã.
Nhưng Phương Triệt đắp người tuyết, lại phá hỏng hình tượng đẹp đẽ trước kia, từng đống từng đống chồng lên, nghiêng nghiêng ngả ngả, như một cái tháp gần đổ.
Hai người hợp lại, đống tuyết này thật đúng là làm người ta không thể nể tình mà gọi nó là người tuyết.
"Đây...
đây là cái gì" Trần Yến San ngốc nghếch vẫn không ngừng mơ màng đến Phương Triệt, nhưng sau khi nhìn thấy tay nghề của Phương Triệt, chàng Phương Triệt hoàn mỹ trong lòng nàng nháy mắt liền sụp đổ.
Một khối băng này, không cần ánh mặt trời, liền tự động ngã sụp dưới đất.
Phương Triệt lạnh mặt im lặng trong gió đông, nói: "Lôi Phong tháp." "Ha ha! Đây là Lôi Phong tháp?" Lỗ Tùng nhảy cẫng lên, cười đến ngả ngốn, "Cái cậu nhàm chán lạnh băng này cũng có lúc thế nào à? Đây là Lôi tháp? Ha ha! Phương Triệt ơi Phương Triệt, cậu dám nói lần này cậu giỏi hơn tôi không? Cậu thua rồi! Cậu có dám thừa nhận hay không?!" Phương Triệt mím môi, quay đầu đi, liếc mắt một cái liền thấy Tần Mạt mỉm cười trong mắt.
Nàng không nói gì, chỉ là mắt đầy ý cười, phảng phất mang theo tin cậy và khoan khoái vô cùng.
"Tôi thua!" Khóe môi Phương Triệt khẽ cong lên, trên mặt ý cười chợt lóe lên.
Thua thì sao? Có thể khiến nàng cười một tiếng, ngại gì mà không thua? Thế là Lỗ Tùng đắc ý hả hê, nâng tay chỉ vào Phương Triệt nói: "Tiểu tử, thua thì mau cút! Đừng ở đây làm người ta chướng mắt!" Phương Triệt nhướng mày, coi như mắt điếc tai ngơ.
Làm vậy càng khiến Lỗ Tùng sinh ra một cảm giác bị coi thường, sắc mặt hắn vì giận dữ mà đỏ lên, há miệng, liền muốn mắng to.
Tần Mạt giữ chặt cổ tay hắn, vỗ nhẹ bờ vai, thuận miệng nói sang chuyện khác: "Hạt thông, sao cậu lại muốn làm xe tăng?” Suy nghĩ của Lỗ Tùng quả nhiên bị dẫn đi, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích sáng kiến của mình.
Không đợi hắn thao thao bất tuyệt, Tần Mạt liền nói mình mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Lỗ Tùng vẫn chưa thỏa mãn đưa Vệ Hải, và Tô Đông Cường tiếp tục đi ném tuyết, Tần Mạt, Trần Yến San và Lữ Lâm về phòng ngủ, mà Phương Triệt đã sớm nói với Tần Mạt muốn đi trước, cũng khỏi phải gây sự với Lỗ Tùng lần nữa.
Sau khi về phòng, Trần Yến San còn khó hiểu: "Mạt Mạt, cậu nói Phương Triệt muốn khiêu khích Lỗ Tùng làm gì?" "Anh ta không nói sao mình biết được?" Tần Mạt vừa nói, đã bắt đầu dọn hành lý để về nhà.
Trần Yến San nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại: "Đúng rồi, Mạt Mạt, cậu còn nhớ hồi tập quân sự Phương Triệt từng đánh nhau với Vệ Hải không, biết mình vất vả thế nào mới ngăn lại được không?" "Có nghe thấy, nhưng không nhìn thấy, Vệ Hải có vẻ rất ghét Phương Triệt, chuyện gì đã xảy ra?" "Mình không nhớ rõ lắm." Trần Yến San cười cười, "Tóm lại là tính Phương Triệt rất không tốt, khẩu khí nói chuyện lại tệ vô cùng.
Khi mình và Vệ Hải đến phòng y tế đụng phải anh ấy, sau đó mình chỉ đùa một câu...
Á, mình chỉ thuận miệng nói dáng vẻ anh ấy giống một nữ diễn viên, anh ấy liền mắng chửi mình.
Sau đó Vệ Hải nói anh ấy là đàn ông mà chấp nhặt, sau đó..." Tần Mạt nghe mà buồn cười, tính Phương Triệt quả thật rất không tốt, khi nói ác độc càng có thể biến thánh nhân thành giậm chân giận dữ.
Nàng cảm thấy, Phương Triệt bình thường ra vẻ lạnh lùng, đơn giản chỉ để che giấu bản chất nóng nảy của mình mà thôi.
"Nhưng, San San, sao cậu lại nói anh ta giống nữ diễn viên? Anh ta giống con gái ở đâu?" "Không phải, không phải nói giống phụ nữ...
Ai da!" Trần Yến San dậm chân, "Chỉ cảm thấy anh ấy đặc biệt giống, mắt giống, ác giống, không phải nói anh ấy giống phụ nữ! Đó là một nữ diễn viên đã già rồi, mình còn không nhớ rõ tên, chỉ nhớ trước đó từng xem phim kiếm hiệp bà ấy đóng.
Có người cũng nói mình giống bố mà, chẳng lẽ dáng vẻ mình giống đàn ông?" Tần Mạt cười gật đầu nói: "Là anh ta hiểu lầm?" "Chính là hiểu lầm đấy!" Vẻ mặt Trần Yến San chán nản, "Dáng vẻ anh ấy trầm mặc, mình còn tưởng anh ta là nam sinh hay xấu hổ.
Mình còn cảm thấy, lần đó là mình nói sai nên anh ta mới mắng đến khó nghe như thế, vậy mà mình còn muốn anh ta làm bạn trai!" "Bây giờ không muốn nữa?" Tần Mạt trêu ghẹo nhìn nàng.
Trần Yến San rầu rĩ nói: "Không muốn! Hôm nay đã tan biến hoàn toàn! Mình không ôm ảo tưởng với anh ta nữa, cậu nhìn dáng vẻ anh ta đánh với Lỗ Tùng đánh vô cùng chật vật...
Hai người đó lăn trên mặt đất, dính đến bẩn cả người, toàn tuyết với bùn ~ kém xa lúc anh ta hát Giang Thành tử, còn có người tuyết, người tuyết!" Nàng cho thêm hai chữ "người tuyết", vẻ mặt chịu đựng.
Tần Mạt dọn đồ, cười ha ha.
Hôm sau, khi Tần Mạt về đến nhà là giữa trưa.
Biết bao khó khăn thi xong kỳ thi cuối kỳ, nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ăn thức ăn Bùi Hà làm, thật là ngon miệng! Tần Vân Chí phải ba ngày nữa mới về nhà, mà Tần Vân Đình thì còn hơn bốn ngày.
Khi Bùi Hà nói về con gái lớn thì vẻ mặt vui mừng, nghĩ đến chuyện bán hàng vỉa hè mất mặt nữa, chỉ nhắc lại: “Ba tụi nhỏ, ông nói chúng ta có nên đi mua vài món ngon không?” Tần Bái Tường vừa mới ăn cơm chiều không lâu, lúc này đang giẫm giẫm máy may, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Không phải đã sớm nói, mua cá sao? Còn mua gà nữa, bà còn muốn mua gì?" "Tôi còn muốn mua ba ba!" Bùi Hà đi tới đi lui trong phòng khách, "Cũng không biết Đình Đình ăn uống khổ sở thế nào ở phương bắc, nghe nói thức ăn trong trường học không tốt, nó lại không giống Mạt Mạt và Tiểu Chí, có thể thường xuyên về nhà ăn.
Còn nữa, phương bắc thời tiết lạnh lắm, đầy là lần đầu tiên nó lên phía bắc, sao nó chịu nổi chứ?" "Sao bà không sớm nghĩ đến điều này, khi con sắp về nhà lại nhắc đến?" Tần Bái Tường cảm thấy có chút nhức đầu.
"Chẳng phải không lâu trước đây trong nhà có chuyện..." Bùi Hà bỗng ngậm miệng không nói, nét mặt Tần Bái Tường cũng trầm xuống.