Nếu như đánh nhau, Lỗ Tùng khẳng định không phải là đối thủ của Phương Triệt, nhưng hành động lúc này của họ không xem như đánh nhau.
Nói chuẩn hơn là, bọn họ đang đấu vật.
Hai tay Lỗ Tùng ôm chặt người Phương Triệt, hai chân cũng quặp lấy hai chân hắn, sau đó hai người lăn lộn trên đống tuyết.
Phương Triệt dùng lực giãy giụa, Lỗ Tùng chết không buông tay, Phương Triệt vì mất thế chủ động, cho nên rất khó giãy thoát phản kích.
"Ta đánh tên tiểu nhân!" Lỗ Tùng ngửa cổ thở hổn hển, chửi vẫn chưa thống khoái, "Ông đây… ông đây sớm nghĩ, sớm nghĩ muốn đập nhà ngươi một trận! Ta chướng mắt ngươi đã lâu! Giả vờ lạnh lùng! Ngươi cho là uy hiếp ta đây dễ lắm à?" Phương Triệt không lên tiếng không cãi lại, chỉ cố tránh né.
Bọn Vệ Hải đã vây quanh, xa xa còn có vài học sinh đang xem náo nhiệt.
Trần Yến San nâng Tần Mạt từ mặt đất dậy, dậm chân vội la lên: "Ai da ai da, sao lại thế này?" Tần Mạt xoa xoa khuỷu tay trái vừa ngã đau, cũng có cảm giác dở khóc dở cười.
Không phải mấy tên nhóc này đánh nhau à? "Mặc họ! Tên nhóc Phương Triệt cũng thật vô sỉ mà!" Tần Mạt giương mắt thở dài, cúi đầu lại vẫn cảm thấy buồn cười, "Hai người kia bình thường cũng nóng tính, trong đầu đầy bạo lực, động muốn cái lại muốn đánh nhau.
Để bọn họ đánh, xem họ sẽ bị xử phạt thế nào ở ngày cuối kỳ trước khi về đón năm mới này!" "Hai cái tên này!" Vệ Hải nhìn phải nhìn trái, đang do dự có nên tiến lên tách hai người trên mặt đất ra không.
Mọi người nói chuyện, Lỗ Tùng hơi buông lỏng, Phương Triệt bỗng nâng tay dùng sức, đập vào trán Lỗ Tùng, nhất thời nện khiến hắn choáng đầu hoa mắt, sức trên tay lại càng lỏng ra.
Phương Triệt rút được tay, một chân đá vào ngực Lỗ Tùng, sau đó quay người, cuối cùng thoát được hắn đứng dậy.
Lỗ Tùng vội vàng bò dậy, kêu to: "Họ Phương, hôm nay có ngươi không có ta!" Nói xong hắn thất tha thất thểu chạy về phía Phương Triệt.
"Cấm nhúc nhích!" Tần Mạt nhíu mày quát: "Cậu cũng một vừa hai phải đi! Hôm nay hai người các cậu xem như huề nhau, đủ rồi!" "Chị cả, chị tránh ra, em phải đánh!" Lỗ Tùng tức giận kêu to, "Phương Triệt, là đàn ông thì đến đây đánh với ta một trận công bằng! Ngươi đánh lén sau lưng, có thể tính là anh hùng hảo hán?" "Trước giờ tôi chưa bao giờ nói mình là anh hùng hảo hán!" Phương Triệt híp mắt lại, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, "Tôi có thù sẽ báo, chuyện lần trước cậu làm tôi còn nhớ kỹ, có thù phải báo, tôi không phải anh hùng, không hơn!" Hắn trở tay kéo Tần Mạt, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu chê cười: "Đầu cậu toàn bã đậu à? Cậu tưởng đây là phim kiếm hiệp? Còn anh hùng hảo hán?" Tần Mạt vung tay mạnh, nhưng không thể rút khỏi tay Phương Triệt, đành phải quát khẽ: "Phương Triệt! Anh còn có thể nhớ hai chữ tôn trọng viết như thế nào hay là không?" Nửa người Phương Triệt cứng đờ, cánh tay cầm tay Tần Mạt từ từ buông ra.
Hắn đút hai tay vào trong túi quần, không nói chuyện, cũng không đi nữa.
"Đúng rồi!" Tần Mạt nghiêng đầu cười, lại kéo Phương Triệt quay lại trước mặt Lỗ Tùng.
Nàng thành thật nói: "Phương Triệt, anh không nên đi, chuyện này còn chưa xong, chúng ta còn chưa xem đủ, sao có thể cứ thế mà rời chiến trường?" Câu hỏi có ý châm chọc này vừa ra khỏi miệng, mọi người ở đây đều đờ mặt ra.
Nhiều ánh mắt cùng bắn về phía Tần Mạt, muốn xem trong đầu nàng cuối cùng là chứa cái gì.
Lỗ Tùng chuyển từ tức giận sang ngạc nhiên, nhìn Tần Mạt, miệng khép khép mở mở, lại không nói nên lời.
"Tôi không có ý khác." Tần Mạt mở ra hai tay, "Thật, đúng là nghĩa đen của nó.
Các cậu đều không thuận mắt nhau, muốn đánh một trận cũng được, cần gì phải có nguyên nhân? Ở đây có nhiều người mở to mắt mong đợi lắm, các cậu nếu không đánh vài trận, chúng tôi đều thật vọng?” Phương Triệt mím môi, quay đầu đi, vẫn không nói chuyện.
Mặt Lỗ Tùng tím hồng trong gió rét, hắn nhìn Phương Triệt, lại nhìn Tần Mạt, lại nhìn vẻ mặt lúng túng của mọi người xung quanh, bực tức trong đầu từ từ dâng lên, lạicó chỗ để phát tiết.
"Hạt thông..." Tần Mạt tiến lên vài bước, bỗng nâng tay cốc vào đầu Lỗ Tùng, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi, việc gì phải gây sự? Hai người các cậu đều không thuận mắt nhau đúng không? Cũng không cần diễn tuồng miễn phí cho người khác xem mà! Các cậu phải giải quyết bằng biện pháp văn minh, ví dụ, giúp trường học dọn tuyết, xem ai dọn được càng nhanh càng tốt? Hoặc là, đi đắp người tuyết, xem ai đắp giống hơn?" Lỗ Tùng gãi gãi đầu, im lặng hồi lâu mới nói ra một câu: "Chị cả, kiến nghị của chị có thể đừng hài thế được không?" Tần Mạt cười dài nhìn hắn: "Cậu cũng thấy buồn cười à?" "Ha ha..." Lỗ Tùng chà xoa xoa hai tay, nở nụ cười ngây ngô.
Phương Triệt bỗng tiến lên trước vài bước, tới gần Lỗ Tùng lần nữa.
Lỗ Tùng nắm chặt quả đấm, ánh mắt lại bắt đầu khẩn trương.
Tần Mạt quay đầu, mỉm cười như trước nhìn Phương Triệt, chỉ thấy hắn nghiêm mặt, nghe hắn cứng rắn nói: "Chúng ta đấu người tuyết đi!" Vừa dứt lời, sau tai hắn thoáng nổi lên một nét hồng, gò má vẫn đỏ lên, rồi trước khi bị người ta nhìn rõ, nhanh chóng biến mất.
"Đấu người tuyết được đấy!" Trần Yến San cao hứng vỗ vỗ tay, "Bên phải sân bóng còn có rất nhiều tuyết chưa tan, cũng chưa bị giẫm hỏng, vì hai ngày này phải thi, nên không có thời gian đi chơi.
Bây giờ nhân lúc trời còn chưa có tối, chúng ta đi nhanh lên! Nếu không ngày mà hoặc bị người ta lấy dùng trước, thì không có cơ hội nữa!" Vệ Hải cũng cười lại gần giữ chặt tay Lỗ Tùng, liên tục gật đầu: "Không sai, đấu người tuyết đi! Mình cũng muốn làm.
Hắc! Lần này làm chị Hằng Nga, để các nữ sinh Thị Tam thẹn chết đi!" Trần Yến San nhếch miệng lên: "Đúng là đần, trình độ của cậu cũng đòi làm ra chị Hằng Nga? Hừ hừ, có mà heo thì có!" "Chị heo cũng rất đáng yêu..." "Nhưng anh heo lại là một bi kịch..." Lỗ Tùng thình lình nói ra một câu như thế, nhất thời khiến xung quanh cười rộ lên.
Vài người cười nói đi đến sân bóng, Trần Yến San đi tuốt ở đằng trước, Lỗ Tùng đi cạnh Tần Mạt, Vệ Hải và Lữ Lâm đi sau, còn có Lâm Tiểu Phong, Trương Đào đi ở giữa, chỉ có Phương Triệt im lặng đi ở phía sau, một câu cũng không nhiều lời.
Tần Mạt vài lần muốn quay đầu lại nhìn hắn, nhưng lo tên nhóc này lại bắt đầu nổi tính giang hồ, nàng quyết định gạt hắn ra, để hắn tỉnh táo lại.
Thật ra với nhận thức của Tần Mạt, Phương Triệt sớm đã không còn là thiếu niên bạo lực đơn giản lúc trước, tiếng đàn trong trẻo và tình cảm nồng nàn của hắn khiến người ta kinh sợ, hắn cũng tuyệt không phải là đứa đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Nhưng vì sao hắn lại chủ động khiêu khích Lỗ Tùng? Hắn nói "có thù tất báo" lại là ý gì? Tại Tần Mạt nghe tới, bốn chữ " có thù tất báo " này, lại nghĩ là Phương Triệt tự giễu, nhưng nếu như hắn không nói, Tần Mạt cũng chỉ đành có thể để hắn trầm mặc mà thôi.
Trên sân bóng quả nhiên có một lớp tuyết thật dày chưa bị người ta dẫm lên, mấy ngày gần đây học sinh đều bận thi, cho nên để lại một mảnh tuyết tốt thế này, ngồi chờ mọi người đến chiếu cố.
"Oa! Bên kia cũng có người lại gần! Có phải họ cũng đến đắp người tuyết không?" Trần Yến San kinh hô một tiếng, vung chân chạy xuống bậc thang ra sân bóng, vài dấu chân bị nàng in lên, nàng vừa cười vừa nhảy, "Chúng ta phải giành trước! Các cậu mau đến đây! Tuyết này tốt thật!" Lỗ Tùng hú lên quái dị rồi tiến lên, Vệ Hải và Lữ Lâm còn có bọn Tô Đông Cường cũng vội vàng đuổi theo, ngược lại Tần Mạt cùng Phương Triệt thì đi không nhanh không chậm, cứ như thế rớt lại ở phía sau.
Tần Mạt nghĩ nghĩ, dưới chân chậm lại, chờ đến khi Phương Triệt đi tới, liền hỏi hắn: "Lớp được nghỉ từ lúc nào?" "Hai mươi bốn âm lịch." Ánh mắt Phương Triệt cụp xuống, bỗng nắm một tay Tần Mạt, dừng bước lại nói: "Tay em sao thế?" "Anh nói nẻ da hả?" Tần Mạt cười cười, "Không sao, tôi hơi sợ lạnh, thời tiết ấm lên thì sẽ hết thôi." "Sao không để tay vào túi áo? Sao không đeo găng tay?" Sắc mặt Phương Triệt lại nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, thần sắc chuyển sang nghiêm túc, "Em không biết mùa đông ngày càng lạnh, thứ nẻ da này thậm chí sẽ còn nặng hơn sao? Anh… Bà anh trước kia bị nẻ da, đến lúc nặng lên rồi, da thịt khô lại, còn thấy cả xương.” Tần Mạt vốn muốn nói không sao cả, nhưng Phương Triệt lại khiến một câu “không sao cả” kia chặn lại ở bờ môi, không nói nên lời.
"Này..." Bàn tay Phương Triệt khô ráo ấm áp, hắn dùng tay mình bọc tay Tần Mạt lại, lại không quên dán mắt vào tay trái nàng: "Còn không nhét vào túi đi?" Tần Mạt ngượng ngùng cười cười, vội vàng cho tay vào áo bông.
Phương Triệt kéo tay phải nàng, từ từ đi xuống sân bóng.
Trần Yến San đã bắt đầu cầm một khối tuyết lớn, Lữ Lâm hợp tác với nàng đắp người tuyết.
Vệ Hải và Tô Đông Dường cũng đắp một cái, Lâm Tiểu Phong và Trương Đào cũng chuẩn bị hợp lực đắp một cái.
Lỗ Tùng khoanh tay, tuỳ tuỳ tiện tiện đứng giữa mọi người, nhìn Tần Mạt và Phương Triệt đi tới.
"Này! Phương Triệt, chúng ta đấu đơn!" Lỗ Tùng nói xong, mắt ngắm tới ngắm lui ở bàn tay Phương Triệt nắm tay Tần Mạt, thần sắc tràn ngập khinh thường.
"Nói thừa! Bắt đầu đi!" Phương Triệt hừ nhẹ một tiếng, buông tay Tần Mạt ra, lại dặn dò bên tai nàng: "Em không được chạm vào tuyết!" Hắn thoáng xắn tay áo, đi lại chỗ tuyết chưa bị ai dẫm lên.
Tần Mạt vừa nhét tay phải vào trong túi, liền thấy Lỗ Tùng đi tới, vẻ mặt thành thật nói: "Chị cả, Phương Triệt không phải người tốt, em nhất định sẽ đánh bại nó, để nó từ nay không dám xuất hiện trong tầm mắt của chị, chị cứ yên tâm! Tần Mạt kinh ngạc trong khoảnh khắc, cố nén cười, cũng nghiêm túc đáp lại hắn: "Vậy cậu cố lên đi!" Hai tay Lỗ Tùng nắm thành quả đấm, rồi xoay người bới tuyết.
Tần Mạt đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt chiến đấu say sưa của hắn, không khỏi cảm thán: "Cạnh tranh quả nhiên là thứ kích thích sự cầu tiến của con người hiệu quả nhất!" Tuy Lỗ Tùng vẫn chỉ dừng ở đống tuyết, nhưng về sau ai có thể biết được qua việc mượn gió đông này, từ nay hắn sẽ biến thành một học sinh chịu khó học tập ngoan ngoãn chăm chỉ.