.
Nhưng hắn lại đợi được tin tức Quân thượng bị tập kích, tiểu cô nương đã mất đi mẫu thân, còn bị trọng thương mất đi một phần ký ức, nàng không nhớ hắn nữa.
Sở Tĩnh Vận trong lòng không tránh khỏi khổ sở, vì chính mình, cũng vì tiểu cô nương kia, thời điểm hắn muốn đi an ủi nàng, nhưng nàng đã không còn ở Tây An nữa. Sở Tĩnh Vận nghe ngóng khắp nơi mới biết nàng đã trở về Tô gia ở Tây cảnh, từ đây mấy năm liền bặt vô âm tín. Lại về sau, hắn nghe được tin nàng đã trở thành Võ đức ti Thân sự Chỉ huy sứ, ở Tây Cảnh quyết đoán dọn dẹp đám giặc cỏ sơn tặc kia.
Hắn biết, tiểu cô nương muốn báo thù cho mẫu thân. Thế là Sở Tĩnh Vận tiến vào Quang Lộc tự, có thể danh chính ngôn thuận tiếp xúc với các loại hồ sơ vụ án, hắn biết tất cả mọi người không mong nàng lấy thân mạo hiểm, không muốn nàng tiến vào trong vũng nước đục này, nhưng tiểu cô nương thật sự rất bướng bỉnh, ai cũng không khuyên được.
Sở Tĩnh Vận nghĩ, nếu đã không khuyên nổi nàng, chi bằng làm chiến hữu trong bóng tối của nàng đi, dù sao hắn khẳng định sẽ không để cho nàng một mình gánh vác tất cả.
“Chàng là nam chính thâm tình nhảy ra từ bên trong thoại bản nào thế?”
Ta nghe Sở Tĩnh Vận kể lại chuyện xưa cảm thấy quá mơ hồ, loại kịch bản âm thầm bảo hồ người trong lòng này thân làm độc giả, ta đọc lần nào là tức chết lần đó.
“Mấy người các ngươi thích người khác không nói đáng đời độc thân cả một đời!”
“Tỏ tình có thể chết sao? Có thể chết sao? Nói câu ta thích nàng rất khó à?”
“Nhưng mà a Cẩm, nàng thích ta lâu như vậy không phải cũng không nói sao?”
Sở Tĩnh Vận ủy khuất nhìn ta, đổi qua một cái xưng hô chưa ai dùng qua.
“Ta và chàng có thể giống nhau à? Nhiều nhất thì ta chỉ được tính là tiểu thư thị tộc độc thân lo báo thù, chàng là Vương gia danh giá của quốc đô hãm sâu vào chuyện tình tay ba, đến mức cưới ta cũng là bất đắc dĩ, tâm phúc bên người một hai cái cũng đều nhìn ta không vừa mắt. Chỉ có mất trí thì ta mới chủ động tỏ tình chàng!”
Ta nhịn không được liếc hắn, thở phì phò giận dỗi. “Mai Lan Trúc Cúc” bốn cái nha đầu này, chỉ có mình tiểu Trúc ngóng trông ta cùng với Vương gia nhà nàng tình sâu nghĩa nặng, cử án tề mi. Mai Cạn một lòng với việc quản gia, chỉ cần không gây sự quá đáng, Vương gia cưới tám người hay mười người cũng được, là nam hay là nữ cũng tốt, đều không có quan hệ gì với nàng. Mà Lan Thấm và Cúc Thục chỉ ước gì ta nhanh chóng cút khỏi Vương phủ.
Cúc Thục phụ trách ẩm thưc, đồ ăn mỗi ngày đều là món Sở Tĩnh Vận thích ăn, điểm tâm thì ít đường thiếu dầu, nhạt nhẽo hết mức, Sở Tĩnh Vận quay về làm việc ở Quang Lộc tự thì chưa từng nổi lửa nấu ăn cho ta một lần, nha đầu ngốc tiểu Trúc kia còn tưởng rằng ta không biết bánh ngọt đều là do nàng làm. Về phần Lan Thấm, từ khi ta gả vào Vương phủ, chỉ cần Sở Tĩnh Vận xuất hiện gần ta trong vòng mười trượng liền có thể cảm giác được ánh mắt tràn đầy sát ý oán độc của nàng ta, lần này còn làm cơ sở ngầm cho Đức phi hạ dược Sở Tĩnh Vận, còn hiểu lầm quan hệ của ta và Tưởng Trạch Hi mập mờ, ra tay làm tổn thương hắn, cảnh cáo ta.
Nếu không phải nể chút mặt mũi của Sở Tĩnh Vận, ta đã sớm để hai hài tử không may mắn này cảm thụ hậu quả của việc đắc tội Võ đức ti Thân sự Chỉ huy sứ là như thế nào.
“A Cẩm.” Sở Tĩnh Vận kéo dài âm cuối, mềm nhũn ôn nhu gọi ta.
“Thật dễ nói chuyện.” Ta khô cằn trả lời.
“A Cẩm có muốn thử tư thế này không?” Sở Tĩnh Vận ôm chặt ta, nhu hòa vuốt ve tấm lưng trần của ta, ngón tay ấm áp một đường hướng xuống dưới khiến ta không cách nào trốn tránh.
“Thử cái gì mà thử! Không thấy ta vẫn đang tức giận à!”
Mặc dù ta cố gắng bày ra bộ dáng người sống chớ tới gần, nhưng không cách nào ngăn cản Sở Tĩnh Vận làm xằng làm bậy, hắn lại một lần nữa hiện ra cái dáng vẻ “Một đêm bảy lần không giống nhau”, ta cảm thấy có khi ta nảy sinh bóng ma tâm lý với người này.
Nhưng mà cái gì mà vừa thấy đã yêu kia, Sở Tĩnh Vận và Sở Tĩnh Thâm không hổ là huynh đệ.
Tưởng Trạch Hi vẫn như cũ rất thích ngồi trước cổng Thái y viện chế thuốc, thời điểm ta đứng ở trước mặt, hắn vừa uống xong hai ngụm canh, siết chặt đũa:
“Tứ cô nương, lần sau ngài có thể không đến vào giờ cơm làm ta ngột ngạt không?”
“Chớ tự mình đa tình, ta tìm Kiều nương.” Ta vòng qua người hắn bước vào trong viện, Tưởng Trạch Hi bưng bát chạy theo ta.
“Ngài tìm vợ ta với tìm ta khác nhau chỗ nào?”
“Vợ ngươi có thể giúp ta tắm rửa đi ngủ, ngươi có thể không?”
Tưởng Trạch Hi ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vương Kiều đối với sự xuất hiện của ta biểu lộ ra mười phần thành ý, kiên nhẫn quan tâm cùng ta nói chuyện phiếm, Tưởng Trạch Hi ngồi bên cạnh vừa nấu thuốc vừa lắng tai nghe.
“Ta vẫn có chút để ý, ngươi nói hắn và Trần Uyển Quân rốt cuộc đã có chuyện gì? Còn có Lan Thâm và Cúc Thục, đúng là nhân gian hiếm gặp.” Ta cắn hạt dưa răng rắc, giống như là đang nói chuyện bát quái của người khác.
“Nếu ngài muốn biết như vậy sao không trực tiếp hỏi hắn?” Vương Kiều bưng chén trà kinh ngạc nhìn ta “Cái này không giống tác phong nhất quán của ngài.”
“Không không không, ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta hoài nghi Sở Tĩnh Vận, ta chỉ hiếu kỳ mấy nữ nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong đầu.”
Mấy động tác của Trần Uyển Quân gần như chỉ có thể khiến nàng ta gà bay trứng vỡ, dù là Sở Tĩnh Thâm hay Sở Tĩnh Vận đều không bắt được đến tay, cuối cùng đến cả vị trí Trắc phi cũng không rơi xuống đầu nàng, Đức phi không đáng tin cậy kia không chừng còn có thể hố chết nàng ta. Bản thân nàng cũng không phải người không có đầu óc, vì sao đối với việc này lại ngu ngốc như thế?
Về phần Lan Thấm cùng Cúc Thục, dù cho giày vò ta khiến ta rời đi, Sở Tĩnh Vận vẫn sẽ lấy người khác, mà “Người khác” này không có khả năng bao gồm hai nàng, Lan Thấm làm hộ vệ lại cấu kết với người ngoài hạ thuốc mê gài bẫy hắn, Cục Thục làm đầu bếp lại mỗi ngày trộn thuốc tránh thai vào trong đồ ăn. Thực sự cho rằng Sở Tĩnh Vận cái gì cũng không biết?
“Bởi vì yêu! Tình yêu sẽ khiến cho một người mất trí, hành động nấu thuốc kia không phải là ví dụ tốt nhất à.”
Nghe Vương Kiều nói động tác của Tưởng Trạch Hi cứng đờ, đối mặt với hai người chúng ta, hắn xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, lẩm bẩm nhắc tới.
“Quan tâm tắc loạn, chuyện đã lâu như vậy còn nhắc đến nó làm gì.”
“Nói cũng đúng, Tưởng sinh năm đó cũng dám vì người chạy tới đấu tay đôi với ta, cuộc đời ta có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị một nam nhân xem như tình địch.” Ta dùng ngữ khí bình tĩnh bổ cho hắn một đao.
“Uống đi, tranh thủ thời gian uống xong rồi đi nhanh lên.”
“Ngươi đối với Đông gia như thế có phù hợp không?”
“Phải nói là, Đông gia đối với ta như thế có phù hợp không? Ngài cứ như vậy sớm muộn sẽ mất đi ta.” Bị đào ra lịch sử đen tối, Tưởng Trạch Hi đã thành vò mẻ không sợ sứt.
Ta cầm thìa quấy quấy thuốc còn đang nóng hổi.
“Tóm lại cuộc đi săn mùa thu ba ngày sau chính là ải cuối cùng, phải an bài phòng vệ thỏa đáng, mười năm cũng nên có một kết thúc rồi. À… Thuốc này?”
“Có cái gì không đúng à?”
Thấy ta nhìn chằm chằm chén thuốc, Tưởng Trạch Hi có chút khẩn trương xích lại gần, ta lại thổi nguội một thìa bỏ vào trong miệng, biểu tình cổ quái nhìn hắn.
“Đây là thuốc gì?”
“Dưỡng thần bổ khí.”
Bất luận là màu sắc hay hương vị, đều giống như đúc bát canh thuốc Sở Tĩnh Vận tự tay làm cho ta, nhất định phải chỉ ra một điểm khác biệt, chính là của Tưởng Trạch Hi bởi vì nóng nên còn hơi loãng, mà của Sở Tĩnh Vận đã được làm nguội nên hơi sền sệt.
“Ngoại trừ cái đó còn có công hiệu gì không?” Trong lòng ta ẩn ẩn có suy đoán.
“Hừm.. Cũng không phải tác dụng chủ yếu, nhưng đúng là còn có thể hóa giải tác dụng của thuốc tránh thai.” Tưởng Trạch Hi ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp.
Nguyên nhân cơ bản nhất ngày thường ta nếm được vị của thuốc tránh thai bên trong đồ ăn nhưng lại không có để ý lắm là bởi vị có Sở Tĩnh Vận cùng ăn với ta, Cúc Thục không dám hạ dược quá mạnh, dược hiệu ôn hòa cũng rất ngắn, không quá mười canh giờ sẽ hoàn toàn tiêu tán, đối với cơ thể gần như không có ảnh hưởng gì, về sau Sở Tĩnh Vận về Quang Lộc tự làm việc, ta cũng không ăn cơm ở Vương phủ nữa. Ta sợ lúc Sở Tĩnh Vận không ở, Cúc Thục nghĩ quẩn trực tiếp đầu độc ta, đến lúc đó ta lại phải xoắn xuýt có nên vạch mặt nàng hay không, không bằng trực tiếp tránh đi cho thanh tịnh.
Trước đó ta không cảm thấy Sở Tĩnh Vận không thích ta ít nhiều đây cũng là nguyên nhân. Ta biết Sở Tĩnh Vận cực kỳ rõ ràng động tác của những người này, hắn đã không ngăn lại đại khái là không muốn lẫn vào, rất có ý tứ không can thiệp chuyện lẫn nhau. Dù hắn đối với ta rất tốt, nhưng ta có thể cảm giác được giữa chúng ta có một sự ngăn cách nhìn không thấy sờ không tới, hắn tuân thủ lễ tiết không mảy may đụng vào, ta cũng lui về một bên không vượt qua. Đây chính là lí do ngày đó cùng Sở Tĩnh Vận xảy ra chuyện kia xong ta lại chạy đi uống canh tranh tthai, ta cho là hắn không muốn có quá nhiều liên lụy với ta.
Hóa ra nam nhân này thừa dịp ta không chú ý đã ở trong đường dây này lặp đi lặp lại hành động hóa giải nguy cơ.
Ta thở phì phò trở về viện tử chuẩn bị tìm Sở Tĩnh Vận hưng sư vấn tội, Vương phủ các người tùy tiện cho ta ăn các loại thuốc loạn thất bát tao, muốn lấy ta làm Thần nông thử một trăm loại thuốc à? Nhưng vừa mới rảo bước tiến tới cửa sân, không đợi ta gọi người, một luồng khí mê tràn tới, ta há miệng mắt tối sầm hôn mê bất tình.
Xem ra tình yêu quả nhiên sẽ khiến người ta mất trí, ta vậy mà trúng một cái bẫy đơn giản như vậy.
Lúc ta tỉnh lại là bởi trong cơ thể dục vọng đang điên cuồng xao động, nhìn quanh gian phòng lạ lẫm, bên cạnh là Sở Tĩnh Thâm, ta liền biết, đây là dùng chiêu từng đối phó với Sở Tĩnh Vận đối phó với ta.
À, vẫn có chút không giống.
Hiện tại tay chân ta bất lực, hiển nhiên là đã trúng cả Nhuyễn cân tán.
(Nhuyễn cân tán: thuốc làm cho người ta mất sức, không thể cử động.
Không tệ, còn biết từ trong thất bại sửa sai.
Sở Tĩnh Thâm đột nhiên thở mạnh, hắn cũng xoa thái dương tỉnh lại, gương mặt ửng hồng, hiển nhiên cũng không tốt lắm, nhìn thấy ta thì sững sờ:
“Sao ngươi lại ở trong phòng ta?”
“Đương nhiên là bị người ám toán.”
“Ám toán? Cái gì? Ám toán?” Sở Tĩnh Thâm ánh mắt dần mất tiêu cự, hắn vô thức nới lỏng cổ áo “Sao lại… nóng như thế…”
Ta thấy được từng làn khói thoát ra từ lư hương bên cạnh, thất tha thất thểu đứng lên cầm ấm trà trên bàn đi dập tắt, nhưng luồng nhiệt trong cơ thể không cách nào ngừng lại nói cho ta biết động tác này không có tác dụng gì, cửa sổ trong dự đoán đã bị người khóa kín, ta không có khí lực phá tan. Quay đầu muốn gọi Sở Tĩnh Thâm hỗ trợ, đã thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ta đi tới, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, ta ý thức được muốn né tránh nhưng đã chậm một nhịp bị hắn đè xuống dưới. Ta dùng cánh tay chống lên ngực của Sở Tĩnh Thâm, mặc kệ ta gọi hắn như thế nào hắn đều không trả lời, cố chấp muốn dính xuống.
Hài tử này trúng chiêu quá nhanh!
Bàn tay nóng hổi luồn vào dưới váy sờ lên chân của ta, dược hiệu cuồn cuộn như muốn thôn tính lý trí của ta, ánh mắt ta mơ hồ, hung hắng cắn lưỡi, mượn đau đớn khôi phục một tia thanh tỉnh, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, sau đó rút trâm ra sức đâm xuống đùi.
Thời điểm cửa phòng bị người bên ngoài phá tan, trong phòng đã tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm. Mặc kệ là Quốc quân mặt đầy u ám hay Hoàng hậu đang lo lắng, đến cả Đức phi đang cười tự phụ cũng bị làm cho cứng đờ. Bọn hắn là tới bắt gian, chứ không phải đến xem hiện trường giết người.
Sở Tĩnh Thâm bị ta trói chặt ném xuống đất, bở vị tác dụng của thuốc, hắn vẫn đang vô thức, một nửa chìm vào hôn mê. Ta không cần nhìn cũng biết sắc mặt mình bây giờ nhất định khó coi dọa người, máu trên cổ và vết thương trên cánh tay ào ào chảy ra thẩm thấu quần áo. Quần áo ta chỉnh tề nằm trên bàn, tay cầm cái lư hương kia ném xuống.
“Không ai... Nói cho ngươi… Cùng một trò dùng hai lần… Là vô dụng…”
Trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy Sở Tĩnh Vận kinh hoàng xông tới chỗ ta.
Một ngày choáng hai lần, đúng là đủ vốn.
Mệt nhất chính là ta ngất lần này, lại bỏ qua tất cả trò hay!
Mười năm! Ta đau khổ truy đuổi kẻ thù đứng phía sau màn mười năm, ngay tại lúc ta hôn mê đã bị người khác giải quyết.
Khí phổi đau.
Ám sát mười năm trước không phải hướng về phía Quốc quân mà là về Thái tử. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử tâm tại biên cương, Tứ hoàng tử thuở nhỏ chỉ thích xem tinh tượng, ngăn trước mắt An vương chỉ có Thái tử Sở Tĩnh Thâm và Hiền vương Sở Tĩnh Vận.
Đức phi cấu kết với nhà ngoại, vốn là dự định diệt Sở Tĩnh Thâm trước, không nghĩ rằng bị mẫu thân của ta quấy nhiễu kế hoạch, cho nên bọn họ lại bày kế, an bài Trần Uyển Quân ly gián tình cảm huynh đệ hai người.
Đầu tiên là lúc đố đèn tiếp cận Sở Tĩnh Thâm, giúp hắn thắng được cả hoa đăng vàng, sau đó làm bộ lạc đường dây vào Sở Tĩnh Vận. Đức phi dùng vị trí Trắc phi mua chuộc Lan Thấm, biết Sở Tĩnh Vận thích một nữ tử am hiểu đánh đàn, còn trộm ra chân dung của ta, để Trần Uyển Quân tận lực bắt chước, quả nhiên gây được chú ý của Sở Tĩnh Vận ở hội hoa đăng.
Đức phi tự nhận kế ly gián này có hiệu quả nổi bật. Loại ảo giác này của bà ta một phần nguyên nhân rất lớn là Trần Uyển Quân vô cùng tự tin với bản thân, không biết vì cái gì, nàng cảm thấy hai huynh đệ Sở gia đã yêu mình sâu đậm. Trần Uyển Quân một mặt tùy ý qua lại với Sở Tĩnh Thâm, một mặt trêu chọc Sở Tĩnh Vận, thậm chí còn phát sầu không biết chọn ai mới tốt.
Đối với chuyện này, ta không phản bác được. Theo tuổi tác lớn dần, hôn sự của Thái tử và Tào Trăn Trăn cũng dần dần được nhắc lại, hùng hài tử kia không phụ sự mong đợi của mọi người, dưới sự châm ngòi của Trần Uyển Quân tuyên bố: Hiền vương không cưới vợ ta cũng không cưới. Ai không biết còn tưởng rằng hắn thầm mến đệ đệ hắn. Đức phi nơi đó không ngừng tính toán, nghĩ là lần này hai huynh đệ nhất định sẽ bất hòa, thậm chí sẽ khiến Quốc quân chán ghét mà vứt bỏ. Nhưng Sở Tĩnh Vận lại vượt qua suy đoán của bà ta nháo lên, còn phi thường phối hợp cưới ta, sau khi cưới ta thì truyền ra tin tức hai chúng ta cầm sắt hòa minh, tình sâu nghĩa nặng.
Đức phi bắt đầu đứng ngồi không yên, tranh thủ thời gian Quốc quân tới hành cung, mang theo Trần Uyển Quân đến cùng ta đối chọi, tới lúc trông thấy ta bắt đầu đắc ý, nghĩ là Sở Tĩnh Vận lấy ta vì ta rất giống Trần Uyển Quân, Hiền vương đây là coi ta như thế thân. Kỳ thật, người tận lực bắt chước là Trần Uyển Quân, nàng mới là thế thân của ta.
Không đúng, đích tiểu thư Trần gia đến thế thân cũng không phải, bởi vì Sở Tĩnh Vận cho tới bây giờ chưa từng thích qua nàng, đối xử với nàng ta một mực tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, nhiều nhất cũng chỉ xem thành một nửa muội muội.
Cuối cùng vẫn là không nhận nổi kiểu muội muội như thế.