.
Thời gian đột nhiên lại khôi phục bình thản giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Mỗi sáng sớm ta và Sở Tĩnh Vận sẽ tới cùng Hoàng hậu nương nương dùng bữa sáng, sau đó tùy tâm trạng mà đi dạo rừng trúc hoặc thuyền hoa, có thể là dứt khoát về trong viện nghe hắn luyện đàn, ăn cơm trưa xong Sở Tĩnh Vận sẽ đi thư phòng xử lý một chút chuyện của Quang Lộc tự, bản thân ta thì xem thoại bản rồi nghịch nữa, không ngại xa còn có thể qua chuồng ngựa chải bờm cho Dạ Tịch, cơm tối đa phần đều ăn ở trong viện, trễ nhất giờ Hợi Sở Tĩnh Vận sẽ thúc giục ta đi ngủ, bởi vì ngày thứ hai vẫn như cũ phải qua chỗ Hoàng hậu nương nương dùng bữa sáng, không thể nằm ỳ.
Chỉ có vài lần không được thanh nhàn cho lắm là bởi vì hôm trước ban đêm đi ăn cung yến, đứa nhỏ Thái tử hùng hùng hổ hổ kia cứ thích chạy đến trước mặt ta bày trò, ta chỉ có thể không sợ người khác làm phiền lần lượt uống cho hắn say không lên được mặt bàn.
Cuối cùng ta cũng gặp được Tào Trăn Trăn, khác biệt so với suy nghĩ của ta, nàng có hai con ngươi thanh tịnh cùng lúm đồng tiền nhàn nhạt, là một tiểu cô nương vô cùng mềm mại đáng yêu. Mỗi lần thấy ta và Thái tử đọ rượu nàng đều phấn khởi chạy tới xem, sau đó tràn đầy sùng bái thổi phồng ta, thu được ta “sờ đầu ban thưởng” xong thì lại đi chiếu cố Thái tử uống quá chén nôn thốc nôn tháo.
Tự dưng ở đâu ra một tiểu khả ái tuyệt thế không biết! Hoàng hậu nương nương nói không sai, quả nhiên ta rất thích nàng.
Đối với việc Thái tử có thể lấy được con thỏ nhỏ đáng yêu hoạt bát Tào Trăn Trăn vẫn còn bày ra các loại bất mãn, tức giận trong lòng ta càng ngày càng nhiều, mấy lần cung yến tiếp theo trực tiếp đem hắn uống đến mặt mũi trắng bệch.
Nói đến Thái tử thì không thể không nói về Trần Uyển Quân một chút. Nàng ta mặc dù là chất nữ của Đức phi nhưng lại không đủ phẩm cấp ngồi cùng bàn với chúng ta. Ngay từ đầu Thái tử xác thực đứng ngồi không yên hết nhìn đông nhìn tây, đợi đến thời gian yến hội trải qua được một nửa đã chạy ra ngoài tìm nàng. Kết quả thấy Sở Tĩnh Vận ngồi tại chỗ chăm chăm lột vỏ tôm cho ta, còn thân thiết đút cho ta ăn, không biết là chạm tới cái vảy ngược nào của đứa nhỏ này, hắn khí thế hung hăng tới tìm ta đọ rượu. Đương nhiên Sở Tĩnh Sâu thất bại thảm hại.
Từ đó về sau trong cung yến, bất kể là ta chủ động khiêu khích hay Thái tử chạy tới trước mặt ta bày trò, dù sao thì hắn cũng triệt để quên béng Trần Uyển Quân, một lòng chỉ muốn một lần uống thắng ta. Dù lần nào cũng bị thỏ nhỏ Trăn Trăn và một đám cung nhân nhấc về viện, nhưng hắn chưa từng nhụt chí, sự chấp nhất và sức lực này đúng là khiến người ta bội phục.
Đương nhiên là ta không bội phục hắn, chẳng qua là ta cảm thấy hùng hài tử này không biết tự nhận thức chính bản thân mình, ta muốn để hắn chịu thêm vài sự đánh đập của xã hội, để hắn mau chóng trưởng thành.
Ta nằm trong bồn tắm nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc một lúc lâu mới chậm rãi tắm rửa thay đồ sạch sẽ vừa lau tóc vừa đi về phòng ngủ. Sở Tĩnh Vận đang khoác áo ngoài ngồi bên trong hành lang uống trà, mái tóc dài của hắn chỉ dùng một chiếc dây cột tóc buộc lên, ánh đèn dầu ấm áp chiếu tới mềm mại, nhìn qua giống như hắn là một tiên nhân bất cứ lúc nào cũng có thể vũ hóa phi thăng.
“Ta tắm xong rồi, ngươi đi đi.”
Sở Tĩnh Vận quay đầu cười hướng ta vẫy tay, ta nghi hoặc đi qua, hắn đột nhiên đứng lên đem cái chén đặt lên môi ta hơi nghiêng một chút.
A! Đắng quá!
Ta ho khan hai tiếng muốn bỏ chạy, Sở Tĩnh Vận ôm eo của ta giữ ở trước người, nụ cười ôn nhu kia khiến ta không rét mà run.
“Biết trà giải rượu đắng còn uống nhiều như vậy.”
“Ngươi nhìn xem ta còn có thể tự mình tắm rửa, hôm nay không cần uống đi.” Ta ý đồ dùng thái độ tốt trốn chén trà giải rượu này.
“Lần trước là ai đau đầu ngày thứ hai không dậy nổi.”
“Là ta, nhưng mà ta không muốn uống, cái này rất đắng.”
Mặc dù ta chột dạ nhưng vẫn cực lực cự tuyệt, Sở Tĩnh Vận cầm cái chén nghĩ nghĩ, sau đó ta thấy hắn hơi nhíu mày, rồi đưa chén tới bên miệng của mình.
“Hiền vương điện hạ, thật sự không cần!”
Ta bối rối nhào tới muốn ngăn cản, Sở Tĩnh Vận quay đầu nhìn ta, trên môi của hắn có nước trà lóng lánh, ta nhanh nhẹn che miệng, thân thể ngửa ra sau, tận lực cách xa hắn một chút. Sở Tĩnh Vận cúi người, hơi thở thổi qua mu bàn tay của ta, ta trợn mắt nhìn hầu kết của hắn khẽ động, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi.
“Nàng đang sợ cái gì?”
“... Ngài thắng, ta uống.” Ta trong nháy mắt sợ hãi.
Đây là uy hiếp trắng trợn!
Sở Tĩnh Vận rốt cuộc buông ta ra, hắn lại rót thêm một chén trà giải rượu, ta bưng lên, hít sâu một hơi, nhắm mắt uống một hơi.
Aaaaa! Thân thể không tự giác rùng mình một cái, lông tơ đều dựng đứng lên!!!
Đây là tăng thêm nửa cân thuốc đắng à? Sao có thể đắng như vậy?
Ta cau mày nhìn bốn phía tìm nước uống, nhưng mà trút xuống hai chén trà lớn xuống họng vẫn thấy đắng tới mức lông mày ta dồn lại, đúng lúc này Sở Tĩnh Vận đột nhiên đưa tay giữ sau đầu ta, gương mặt anh tuấn bỗng nhiên phóng đại, trên môi ấm áp, một viên hạt sen ngào đường ngọt ngào cứ như vậy bị đút tới trong miệng của ta.
Cho nên ta tránh thoát miệng đối miệng cho uống trà lại không tránh khỏi miệng đối miệng cho ăn đường?
Sở Tĩnh Vận! Tiểu tử ngươi đùa giỡn ta.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, lông mi dài run nhè nhè, hoặc là nói cả người hắn đều đang run, một cánh tay khác cứng ngắc vòng ở bên cạnh ta có chút không biết làm sao.
Ta có không bố như vậy không? Ta lại không đánh ngươi. Khe khẽ thở dài, ta ôm lấy hắn, Sở Tĩnh Vận phút chốc mở mắt nhìn ta, lần này đổi lại ta nhắm nghiền hai mắt. Hiền vương ôn nhu ngày xưa lần này hết sức dây dưa mà xâm nhập, ta để hắn hôn tới mức lưỡi run lên, hô hấp dần dần không thoải mái, mà cánh tay hắn ôm ta nắm chặt một cách bướng bỉnh, phảng phất giống như muốn khảm ta vào trong xương cốt, nhưng lại sợ làm ta bị thương. Loại triền miên sinh ly tử biệt này thật sự quá kỳ quái, ta nghi hoặc nghĩ tới chỉ là hôn một cái mà thôi, sao lại bi tráng như thế. Có lẽ là nhận ra tâm tình của ta, Sở Tĩnh Vận chậm rãi kết thúc nụ hôn này, nhưng lại hôn nhẹ một cái lên môi ta mới lên tiếng.
“Cẩm Sắt, ta có lời muốn nói với nàng.”
Ta nhìn hắn mím môi một cái, ánh mắt không biết phiêu du tới nơi nào, cánh tay đỡ lưng của ta bởi vì khẩn trương mà kéo xuống thắt lưng ta, đốt ngón tay trắng bệch.
“Được, ngươi nói đi ta nghe, nhưng mà ngươi còn dùng sức nữa đai lưng của ta sẽ gãy mất.”
Theo câu nói này, hắn đột nhiên bắt lấy bờ vai của ta, mặt đầy nghiêm túc, ánh mắt sắc bén cứ như đang nhìn cừu nhân giết cha.
“Tô Cẩm Sắt, ta thích nàng!” Thanh âm Sở Tĩnh Vận gấp rút lại khàn khàn, gặp bộ dáng ta trừng mắt nhìn hắn sững sờ, hắn liếm môi lại hắng giọng một cái.
“Ta thích nàng, chỉ thích nàng, trước đó chưa hề thích qua người khác, về sau cũng sẽ không lấy người khác. Tô Cẩm Sắt là thê tử duy nhất kiếp này của Sở Tĩnh Vận!”
“Cái kia… Hiền vương điện hạ, cảm giác không phải ngài đang nói thích ta.” Ta có chút xấu hổ dùng ngón tay gãi gãi mặt, ho nhẹ một tiếng lấy dũng khí cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
“Ta… Ta cũng thích ngươi.”
“Cái gì?” Cặp mắt hoa đào của Sở Tĩnh Vận phút chốc trừng lớn, có chút không dám tin nhìn ta.
“Ta nói, ta cũng thích ngươi.”
Mới vừa nói xong ta liền hối hận, bởi vì ta nhìn thấy tiểu Trúc đang bưng hoa quả đứng tại hành lang cách đó không xa. Đầu tiên nàng kinh ngạc nhìn ta, sau đó vui mừng mỉm cười.
“Tiểu Trúc! Ngươi…”
“Nô tỳ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.” Tiểu Trúc bưng hoa quả nhanh như chớp đã không thấy hình dáng.
Dù gì thì ngươi cũng nên để hoa quả lại chứ! Khóc không ra nước mắt mà.
“Cẩm Sắt nàng nói thật sao? Nàng cũng… thích ta?”
“Thích thích, đã thích gần một tháng rồi.”
Ta dùng thái độ vò đã mẻ không sợ sứt mà đáp, Sở Tĩnh Vận đột nhiên ôm ta lên xoay vòng vòng, ta vịn vai hắn không ngừng quát lớn: “Chàng làm gì đó, mau buông ta xuống! Chóng mặt!”
“Thật xin lỗi, ta qua cao hứng.”
Sở Tĩnh Vận luống cuống tay chân buông ta xuống, con người bình tĩnh ôn hòa ngày xưa giờ vui vẻ như đứa trẻ, gương mặt hắn đỏ bừng.
“Tô Cẩm Sắt, ta thích nàng, thích nàng rất lâu, ta cứ nghĩ là đời này sẽ không được nàng đáp lại. Ta thật…”
Ta vội vội vàng vàng che miệng của hắn, người này đang muốn làm cái gì, trái tim của ta nhảy vọt lên tận cổ họng.
“Được rồi được rồi, ta đã biết, chàng tranh thủ thời gian đi tắm đi.”
“Được!”
Sở Tĩnh Vận tại trên miệng của ta vang dội hôn một cái, lúc này mới thả ta ra giống như một trận gió lướt tới phòng tắm, ta sờ lên bờ môi, đứng tại chỗ hơn nửa ngày mới phản ứng được… Vị công tử ta thích cũng thích ta! Đây là vận đào hoa từ nơi nào đến? Ta đi qua đi lại trong hành lang, gương mặt nóng lên, không nhịn được dùng tay quạt quạt hạ nhiệt độ, đợi đến lúc bình tĩnh lại, ta đột nhiên bất tri bất giác ý thức được Sở Tĩnh Vận nói thích ta rất lâu rồi.
Rất lâu? Ta và hắn mới chỉ quen biết được hai tháng.
Động tác của tiểu Trúc rất nhanh, lúc đầu ta và Sở Tĩnh Vận dùng hai bộ đệm chăn riêng biệt ở tại hai gian phòng, đưa tay cũng không với tới, tuyệt đối phân biệt rõ ràng. Mà bây giờ đừng nói là khoảng cách, nàng dứt khoát chỉ trải một bộ đệm! Vừa đủ hai người nằm ngủ.
Ta ở trong phòng lục tung một trận cũng không phát hiện chăn màn gối đệm dư thừa, tay chân của nha đầu này quá nhanh, thực ra nàng mới là mẹ chồng của ta đấy à? Ta bất đắc dĩ thở dài, tìm chiếc áo khoác chuẩn bị ra ngoài hỏi nàng chăn đệm đã đem giấu ở đâu, nhưng vừa quay người đã thấy Sở Tĩnh Vận mở cửa phòng đi tới. Hắn nhìn ta một cái lại quay đầu nhìn chăn đệm trên giường, có chút kỳ quái hỏi
“Đã trễ như vậy sao còn chưa ngủ?”
“Chàng ngủ trước, ta đi tìm thêm một bộ chăn.”
“Vì sao?” Sở Tĩnh Vận hoang mang trừng mắt nhìn ta.
“Chàng còn hỏi vì sao, chỗ này chỉ có một cái giường một bộ chăn làm sao ngủ?”
Ta nói xong liền muốn đi ra ngoài, Sở Tĩnh Vận giữ chặt tay ta, nụ cười trên khóe miệng mười phần ôn hòa.
“Chúng ta là vợ chồng, ngủ một chỗ không phải là chuyện đương nhiên sao.”
“Hiền vương điện hạ, ngài muốn làm gì?!”
Sở Tĩnh Vận lúc thanh tỉnh thật là đáng sợ!
Lúc ấy tiếp nhận hắn khi trúng thuốc hơn phân nửa là bởi vì thích người này, nửa còn lại là đầu óc nóng lên mất trí, dù sao cũng phải nói tới trạng thái ta khi đó là: Nhịn một chút là xong, nói thế nào đây cũng là người mình thích, tuyệt đối đừng đánh hắn, giống như là chịu đựng đứa nhỏ hồ nháo, căn bản không sinh ra nửa phần rung động ngượng ngùng. Nhưng Sở Tĩnh Vận hiện tại hoàn toàn khác biệt, cặp mắt hoa đào xinh đẹp bên trong tràn đầy cảm xúc nồng đậm mà ta không hiểu, giống như thủy triều dâng lên, khiến cho người ta trầm mê, mặc dù động tác của hắn ôn nhu nhưng vẫn hết sức lớn mật, còn một lần lại một lần dùng thanh âm như gió mát bên tai gọi tên của ta, nói lời tâm tình ngay thẳng.
Lần đầu tiên trong đời ta vì thẹn thùng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Sở… Sở Tĩnh Vận… Chàng không thể im lặng à, bớt nói đi.”
Cuối cùng không nhịn được nữa, thừa dịp Sở Tĩnh Vận thất thần, ta túm lấy bả vai của hắn xoay người đem hắn đè ở phía dưới, cau mày nhìn chằm chằm khuôn mặt như vẽ đang tươi cười như hoa này. Trước kia làm sao lại không phát hiện Hiền vương điện hạ tính tình hồ nháo không thua Thái tử.
“Ta chỉ là rất vui.” Sở Tĩnh Vận một tay vịn eo của ta, một tay khác nắm chặt tay ta đặt trên mặt của hắn “Cảm giác giống như nằm mơ.”
“Chàng còn nói nhảm nhiều như vậy, thì cả đời nằm mơ đi.”
Mặc dù ta ngoài miệng nói lời dữ dằn, lại thuận theo lực đạo của hắn nhu hòa vuốt ve mặt hắn, Sở Tĩnh Vận đột nhiên ngồi dậy, trong nháy mắt kéo gần khoảng cách, ta theo bản năng trốn về sau một chút, hắn lại ôm eo ta, vùi mặt vào trong ngực của ta.
“Chàng làm gì…!”
Hô hấp nhẹ nhàng thổi qua lồng ngực của ta, mang theo từng hơi lạnh, không chút nào ngăn trở đụng chạm cùng một chỗ với làn da trần trụi, nhiệt độ cứ thế cuốn vào nhau. Trong nháy mắt ta đỏ mặt hoảng hốt muốn đẩy hắn ra, nhưng lời kế tiếp của Sở Tĩnh Vận làm cho ta dừng động tác lại.
“Tương tư này đã mười năm, ta có quá nhiều lời muốn nói cho nàng nghe.”
“Mười năm?” Ta nhíu mày, cảm thấy Hiền vương điện hạ sợ là nhận nhầm người, ấn tượng duy nhất của ta mười năm là hình ảnh lưỡi đao của kẻ địch cùng mẫu thân rơi núi.
“Ta biết nàng đã quên, thái y từng nói, chuyện năm đó ảnh hưởng tới nàng rất lớn, nhiều chuyện nàng không còn nhớ rõ nữa.”
Thanh âm Sở Tĩnh Vận mềm mại lộ ra chút ủy khuất, ta khó hiểu có chút chột dạ, đưa tay ra sờ đầu hắn.
“Thật xin lỗi.”
“Ngày đó ta muốn đi Văn Uyên các tìm chút sách, lúc ngang qua Lan Uyển thì nghe được tiếng đàn từ bên trong truyền ra, là âm thanh ưu mỹ ta chưa từng nghe qua, linh hoạt kỳ ảo giống như là tiếng đàn của tiên nhân trên trời. Ta rất hiếu kỳ người đánh đàn là ai, không tự chủ lần theo tiếng đàn tìm qua. Người đánh đàn lại là một cô nương nhỏ hơn so với ta, nàng trông rất xinh đẹp, giống như tiên tử, lẻ loi ngồi tại ven hồ, tròng mắt mang theo thần sắc lãnh đạm, giống như là thế gian này không có quan hệ gì với nàng.”
Sở Tĩnh Vận nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt ôn nhu mỉm cười, mặc dù ta đối với chuyện này không có chút ký ức nào, nhưng nghe mô ta liền biết là chính mình không sai.
“Lúc đầu ta đã định rời đi, bởi vì cảm giác tiểu cô nương này không dễ ở chung, ta cảm thấy nếu ta quấy rầy nàng đánh đàn nhất định sẽ bị sét đánh. Kết quả đúng lúc ấy có một con chim nhỏ bay tới bên cạnh nàng, tiếng đàn ngừng lại, nàng vừa quay đầu đã cùng ta bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt nàng giống như một hồ nước an tĩnh, không hề bận tâm, sau đó nàng đột nhiên nở nụ cười, hồ nước kia cũng bắt đầu lăn tăn gợn sóng, nàng bưng một đĩa bánh hoa sen giòn xốp nói với ta: Ngươi có muốn ăn một miếng điểm tâm không, cái này ăn ngon lắm.”
“Trên đời này làm gì có tiên nữ.”
Ta nghe lịch sử đen tối của mình có chút xấu hổ, Sở Tĩnh Vận cười xinh đẹp nhìn ta, hôn một cái lên đầu ngón tay của ta.
“Trên đời này mặc dù không có tiên nữ, lại có một cô nương ta yêu đẹp như tiên nữ.”
Vẫn là thiếu niên Sở Tĩnh Vận kinh ngạc nhìn nàng lắc đầu, tiểu cô nương giống như có ảo thuật, từ bên trong giỏ đựng lấy thêm một đĩa điểm tâm kêu:
“Bánh đậu thì sao? Chỗ này của ta còn có bánh ngọt làm từ bột củ sen, đậu hà lan, đều rất ngon! Nước dương mai ướp lạnh thì sao, ngươi uống không?”
“Không… Vậy ta uống một chén là được.”
Sở Tĩnh Vận nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu cô nương không đành lòng cự tuyệt, sau đó hắn liền thu hoạch một chén nước dương mai cùng một đĩa điểm tâm và một chỗ ngồi. Tiểu cô nương gảy cho hắn nghe rất nhiều khúc nhạc, có vũ khúc BA Tư phong tình dị vực, có điệu hát dân gian uyển chuyển động lòng người của Giang Nam, còn có ca khác thần bí quỷ quyệt của đảo Đông Doanh, rất nhiều khúc hắn chưa từng nghe qua.
“Sao ngươi lại biết đàn nhiều khúc vậy?” Sở Tĩnh Vận bưng chén, nhìn tiểu cô nương miệng nhét đầy bánh ngọt, khuôn mặt phính lên, không còn nửa phần tiên khí, ngược lại vô cùng đáng yêu.
“Bởi vì ta thích đánh đàn nha, về sau ta muốn làm nhạc công nổi danh nhất Cửu Hạ đại lục! Ngươi cảm thấy ta đàn thế nào?”
“Rất tốt.” Sở Tĩnh Vận nghiêm túc gật đầu, tựa hồ cảm thấy chưa đủ lại tăng thêm một câu “Tốt hơn so với tất cả những người mà ta biết.”
Tiểu cô nương vui vẻ đưa thêm cho hắn một chiếc bánh đậu: “Người này thật là tinh mắt.”
Thời điểm Sở Tĩnh Vận dự định đưa tay lên nhận thì tiểu cô nương đột nhiên kéo tay hắn lại, Sở Tĩnh Vận giật nảy mình theo bản năng muốn rút tay về, đã thấy tiểu cô nương nghiêm túc dùng tay mình ước lượng tay của hắn, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói.
“Vị thiếu niên này, ta thấy ngươi rất có thiên phú, có muốn học đàn với ta không?”
“Ngươi dạy ta à?”
“Đúng vậy! Nhưng mà gần đây ta phải đi xa nhà một chuyến, chờ ta trờ lại sẽ dạy ngươi đánh đàn. Cam đoan biến ngươi thành nhạc công nổi danh nước Nam Bình… à không, là toàn bộ Cửu Hạ đại lục.”
Tiểu cô nương hai mắt lóe sáng, giống như những ngôi sao đẹp nhất trên trời, Sở Tĩnh Vận cảm giác trong lòng chậm rãi có một dòng nước ấm áp ngọt ngào tràn ra, hắn cười nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của tiểu cô nương.
“Được, ta chờ ngươi.”