.
Nói tới nói lui, việc điều tra này ta vẫn là không để Tưởng Trạch Hi tham gia, tuy trong tay ta đang có vụ án mưu triều soán vị quan trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng việc ta giải quyết vài tên không thành thật.
Đối phương che giấu hành tung quá cẩu thả, ám vệ vô dụng nhất của Võ đức ti dùng hai ngày đã tra xét ra, ta đối với kết quả này có chút kinh ngạc, do dự một chút, cảm thấy phải cho đối phương sắc mặt. Ngày này ta dậy sớm, hảo hảo chuẩn bị một phen, trang phục Võ đức ti màu xanh sẫm phối với đai lưng làm bằng da trâu, sau lưng treo một chiếc lăng kim đồng giản (giản là loại vũ khí giống roi), bên eo đeo hai thanh đao, mũ sa và mặt nạ đều sạch sẽ.
Ta tự cho rằng bản thân mặc một bộ trang phục đầy đủ là tôn trọng đối phương, nhưng nhìn tiểu Trúc mặt đầy sợ hãi mới phát hiện hình như hơi phản tác dụng.
Rõ ràng là ta lẻ loi một mình đến thăm, tiểu Trúc lại bày ra bộ dáng giống như ta đem theo một đám người đến trả thù, âm thanh nàng run rẩy, còn mang theo một tia quyết tuyệt muốn cùng ta đồng quy vu tận.
“Bái… Bái kiến đại nhân.”
“Võ đức ti chỉ huy sứ, tới gặp Hiền vương điện hạ.”
Mặc dù giọng điệu ta dùng có hơi lãnh đạm, sắc mặt tiểu Trúc vẫn trở nên càng khó coi, nàng cảnh giác trừng mắt nhìn ta, giống như con mèo con xù lông.
“Chỉ huy sứ đại nhân tới tìm Điện hạ là có chuyện gì?”
Ta nửa chút cũng không dám hù dọa tiểu cô nương nữa, sợ nàng khóc tới liều mạng với ta, đành phải mềm giọng nói: “Có chuyện cần Hiền vương điện hạ giúp tại hạ xác nhận, phiền cô nương truyền lời.”
Tiểu Trúc ngẩn người, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vương phi?”
Ta cũng ngẩn người, thanh âm của ta mềm xuống dễ nhận ra thế à?
Tiểu Trúc biết ta đang bận bịu chuyện khác, chỉ là không biết ta bận bịu ở Võ đức ti, càng không biết ta là Thân sự Chỉ huy sứ.
“Vương phi ngài làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng là kẻ địch nào tìm tới trả thù.” Tiểu Trúc vuốt ngực nhẹ nhàng thở ra, dẫn ta vào sảnh chính “Vương gia đã qua chỗ Hoàng hậu nương nương cùng ăn sáng, phải một lát mới trở về, Vương phi đã dùng bữa chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy để ta chuẩn bị cho ngài!”
Tiểu Trúc cầm hoa quả và điểm tâm đến cho ta lót dạ trước, tiếp đến đi phòng bếp nhỏ nấu cho ta một chén hoành thánh lớn, còn xào hai món ta thích ăn. Sáng sớm liền được ăn đầy đủ như thế này. Thật là thơm.
Tiểu Trúc chuẩn bị thêm các loại đồ ăn vặt, cả chè đậu xanh cho ta, một bên thêu hoa một bên cùng ta tán gẫu. Ta ăn bánh đậu nghe nàng kể chuyện bát quái gần đây, sau đó không nhịn được nũng nịu:
“Một lát ta đi ngươi nhớ chuẩn bị cho ta thêm chút điểm tâm, ta thích nhất là bánh ngọt từ bột củ sen nhân đậu đỏ mà ngươi làm.:
“Vương phi, ta chưa từng làm bánh ngọt từ bột củ sen.”
“Không phải ở đây, lúc còn ở Vương phủ ấy, đúng rồi, bánh hoa sen giòn xốp ăn cũng ngon.”
Ta nhét bánh đậu trên tay vào miệng, ôm mặt lắc lư “Ai~ Sao có thể ăn ngon như vậy.”
“Vương phi, điểm tâm trong Vương phủ đều là tiểu Cúc làm.” Tiểu Trúc dừng lại kim khâu, sắc mặt cổ quái nhìn ta.”
“Vậy chắc là ta nhớ lầm rồi.”
Chè đậu xanh ướp lạnh ngọt ngào, ta một hơi ăn xong nửa bát.
“Lấy thêm hạt sen đường cho ta nữa.”
“... Vâng ạ.”
Tiểu Trúc đứng dậy đi ra ngoài, lúc tới cửa thì ngừng lại: “Ta… Hôm qua ta kho thịt bò, kẹp màn thầu ăn cũng được.”
“Tiểu Trúc ta yêu ngươi.” Ta điên cuồng vui mừng.
Sở Tĩnh Vận trở về so với bình thường có chút sớm, ta đoán hẳn là có người đi báo tin cho hắn. Khi hắn bước vào không có nửa phần kinh ngạc, thái độ mười phần ôn hòa.
“Sao nàng lại ăn mặc như thế này tới đây?”
Ta ra hiệu cho hắn ngồi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Đem Lan Thấm gọi ra đi.”
Sở Tĩnh Vận vẫn cười ôn nhu ấm áp như cũ: “Được.”
Cảm xúc của Hiền vương điện hạ cho tới bây giờ xem như là ổn định.
“Mai Lan Trúc Cúc” là thân tín của Sở Tĩnh Vận, Mai Thiển phụ trách quản gia, Lan Thấm phụ trách hộ vệ, Trúc Khê phụ trách sinh hoạt hằng ngày, Cúc Thục phụ trách ẩm thực. Lan Thấm chính là người cầm ám khí tập kích Tưởng Trạch Hi.
Bốn người này chỉ có Lan Thấm là ẩn nấp ở một nơi bí mật tùy thời bảo hộ an toàn của Sở Tĩnh Vận, cũng chỉ có nàng là người ta đến Hiền Vương phủ hai tháng vẫn chưa từng chính diện gặp mặt.
Lan Thấm mặc một bộ chế phục đơn giản, bên hông mang theo đoản đao, tóc dùng dây cột lại thành một búi tóc đơn giản, trên mặt không trang điểm, nhìn qua vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, nàng vào nhà hành lễ xong liền không nói một lời, ta gặm đào, nghĩ chuyện này khả năng phiền phức hơn so với ta tưởng tượng.
Thấy hai chúng ta nửa ngày không nói lời nào, Sở Tĩnh Vận lúc này mới lộ vẻ nghi hoặc:
“Tiểu Lan, xảy ra chuyện gì?”
“Thuộc hạ không biết.” Lan Thấm gọn gàng linh hoạt mà trả lời.
Ta nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Lan cô nương đây là xem thường Võ đức ti chúng ta, hay là cảm thấy chức Chỉ huy sứ này của ta có miếng không có miếng?”
Lông mày nàng ta hơi nhíu lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sở Tĩnh Vận quay đầu hỏi ta.
“Cũng không phải chuyện lớn gì.”
Ta ít nhiều vẫn có chút lo lắng, dù sao vị trí của Lan Thấm trong lòng Sở Tĩnh Vận vẫn khá là quan trọng, ở ngay trước mặt hắn kể tội nàng ta có vẻ không thích hợp.
“Không bằng ngài tránh đi chỗ khác một chút? Ta muốn đơn độc nói chuyện cùng Lan cô nương.”
“Tô tiểu thư đây là không dám để cho Vương gia biết có đúng không!”
Lan Thấm mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn mang theo địch ý, ta đột nhiên nghĩ nàng và Trần Uyển Quân quả nhiên không phân cao thấp, lo lắng trong lòng nháy mắt tiêu tan, thậm chí còn có chút ác ý.
“Người này không phân tốt xấu à?”
“Mấy người các ngươi đầu óc có vấn đề à, thích người ta lại không nói, nhìn thấy người ta lấy thê tử lại ngột ngạt oán hận, sau lưng chơi trò ngáng chân người khác thì các ngươi liền có thể thượng vị? Nếu thật muốn thượng vị các ngươi muốn làm gì thì nên sớm làm, thời điểm nam chưa lập gia đình nữ chưa gả thì không bày tỏ tâm ý, người ta cưới thê thì lại bày trò tác oai tác quái, nàng dâu mới đúng là gộp vận đen tám đời mới lẫn vào bên trong vòng tròn phiền phức này..”
Hột đào trong tay ta không khách khí đánh ra, thế tới mạnh mẽ lại hung ác, Lan Thấm thấp giọng kêu đau, ôm lấy cổ tay, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
“Hiền vương điện hạ, quản cho tốt oanh oanh yến yến của ngươi, đừng để hết con nọ tới con kia bay loạn khắp nơi, không cẩn thận bị người ta dùng nỏ bắn rớt.”
Tức giận! Không thể nói chuyện với thể loại kia.
“Sắt Sắt, chúng ta đi chèo thuyền đi.”
Sở Tĩnh Vận đột nhiên giữ chặt tay của ta, ánh mắt chưa từng nhìn Lan Thấm, dung nhan ôn nhu ấm áp. Lửa giận tăng vọt lúc đầu của ta bỗng chốc bị dập tắt, biến thành một đống dấu hỏi trùng trùng điệp điệp.
Cảm xúc của Hiền vương điện hạ vẫn ổn định như cũ, chỉ là sự ổn định này có hơi là lạ.