.
Bản thân ta bên này cũng đang bận bịu sứt đầu mẻ trán, không còn tinh lực để xen vào chuyện của hắn nữa, mà chuyện này nói trắng ra thì hắn cũng không mất mát gì. Ta tìm tiểu Trúc lấy một bộ quần áo của cung tỳ để chuẩn bị trở lại tìm Chu Cẩn, Sở Tĩnh Vận nhìn sắc trời đã tối đi, hỏi ta có muốn ở lại ăn một bữa cơm nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi hay không, ta lắc đầu, len vào trong bóng đêm yên lặng không tiếng động tới tiểu viện của Chu Cẩn.
Ta chân trước vừa tiến vào thì chân sau đã thấy Chu Cẩn, hắn nhìn trang phục của ta có hơi sửng sốt. Ta chỉ chỉ vào cổ họng của mình rồi khoát tay chui vào phòng tắm kiểm tra, còn may nơi này đã được thu thập sạch sẽ, quần áo và bội đao của ta vẫn nguyên vẹn đặt trên ghế. Thay chế phục Chu Cẩn mới chuẩn bị cho ta, ta mang theo đao trở về phòng ngủ. Bên bàn ăn của Chu Cẩn có một tô mỳ, thấy ta tiến tới thì lấy thêm một bát từ trong giỏ ra cho ta.
“Cổ họng của ngươi thế nào?”
Ta ngồi xuống rồi cầm bút lên viết vội hai dòng, sau đó bắt đầu lang thôn hổ yết mà ăn mì, một ngày này đói chết ta rồi. Chu Cẩn nhìn mấy chữ trên giấy cau mày.
“Hiền vương bị người ta hạ thuốc, ngươi hoài nghi là Đức phi và Trần Uyển Quân làm?”
Đâu chỉ hoài nghi, gần như là có thể khẳng định rồi. Cái đồ chơi Lãnh Túy hương này mặc dù dược hiệu mạnh nhưng tính khả dụng không cao, cần phải phối sử dụng chung với huân hương thì hiệu quả mới nhanh chóng và mạnh mẽ được, Sở Tĩnh Vận cũng vì bị giày vò như thế mà tỉnh.
Muốn nói Trần Uyển Quân ở trong gian phòng khi đó không có hiềm nghi gì thì ai tin.
Đức phi quá mức nóng vộ, nếu bà ta kéo dài thời gian mới đi “Bắt tại chỗ” Sở Tĩnh Vận, không chừng đã có thể thuận nước đẩy thuyền khiến cho sự tình xảy ra rồi. Dù sao thì, hắn nhìn thấy ánh trăng sáng Trần Uyển Quân của mình trong dáng vẻ như thế, khả năng xảy ra chuyện rất cao. Về phần cái gì mà hiểu lầm tiểu Trúc nói, nghe một chút là được, nói thế nào ta cũng là Vương phi chính quy, nàng ngốc lắm mới nói thật với ta.
Nguyên bản Chu Cẩn muốn giúp ta điều tra, nhưng một mặt trước mắt chúng ta có chuyện trọng yếu không thể phân tâm, một mặt bản thân người bị hại còn không truy cứu thì người ngoài như ta nhúng tay làm gì, nên ta ngăn hắn lại, chỉ nói cổ họng của mình là do thời điểm cứu Hiền vương bị mê hương hun, uống mấy ngày trà nhuận hầu là được, không cần quá lo lắng.
Không thì còn cách nào khách? Nói cho hắn là ta bị phu quân trên danh nghĩa của mình cường bạo, khí hỏa công tâm mới đau họng?
Ta thật sự không gánh nổi loại chuyện này.
Không hổ là tấm lòng của Võ đức ti Chu Cẩn, hắn nhường phòng ngủ lại cho ta, sang thư phòng nghỉ ngơi, bận rộn nhiều ngày như vậy ta rốt cuộc có thể có một giấc ngủ ngon, một giấc này ta ngủ đến tận ngày thứ hai khi mặt trời lên cao mới dậy, lúc tỉnh lại đầu óc mơ mơ màng màng.
Ta cảm thấy ta đã quên việc gì đấy, mà còn là việc rất quan trọng! Tay ta sờ đi sờ lại trên bụng một lúc thì nhớ ra, ta mặc lại chế phục, đeo mặt nạ đàng hoàng, vô cùng lo lắng chạy tới Thái y viện, Tưởng Trạch Hi ngồi xổm ở sân ăn mỳ, vừa nhét được nhánh tỏi vào trong miệng thấy ta tới thì hô lên:
“Đại nhân ngài tới rồi.”
“Vừa sáng sớm đã ăn tỏi, ngươi không sợ gặp phải quý nhân sẽ bị ghét bỏ rồi phạt trượng à?”
Ta ghét bỏ lùi lại hai bước, Tưởng Trạch Hi thô lỗ lau sạch miệng, đứng lên ợ một cái “Hôm nay ta chỉ ở hậu viện chuẩn bị thuốc thôi, đại nhân tới có chuyện gì thế?”
“Cho ta một bát thuốc tránh thai.”
Bát trong tay Tưởng Trạch Hi tuột một cái, ta dùng vỏ đao đỡ trở lại, hắn hoảng sợ tiếp được:
“Đại nhân, ngài không thể đánh không được cha đứa nhỏ thì ra tay với đứa nhỏ được.”
Người này vì sao lại cho rằng ta muốn đưa cho phi tần của Sở Ký Thịnh uống?
“Các nàng mang cũng không phải con của ta, liên quan cái rắm gì tới ta!”
Ta dùng ánh mắt nhìn đồ đần trìu mến nhìn hắn, ngữ khí cũng không chút che giấu sự xem thường “Nghĩ gì thế, mưu hại hoàng tự là tội tru di cửu tộc, ta lại không phải phi tần trong hậu cung muốn tranh giành tình cảm, ngươi nghĩ ta bị điên à?”
“Không phải là được, không phải là tốt.” Tưởng Trạch Hi vuốt vuốt ngực, dẫn ta đi tới hậu viện “Vậy đại nhân muốn thuốc tránh thai cho ai uống?”
“Cho ta.”
Xoảng…!
Cái bát đáng thương cuối cùng vẫn không tránh thoát được vận mệnh tan xương nát thịt.
Ta ở trong Thái y viện nhìn đông nhìn tây lại nhìn Tưởng Trạch Hi ra sức cầm quạt quạt lửa nấu thuốc, nồi thuốc nhỏ sôi sùng sục bốc lên hơi nóng, hắn cau mày giống như có ai nợ hắn hai trăm xâu tiền.
“Ta chỉ là uống một bát canh tránh thai, cũng không phải trong bụng có đứa nhỏ rồi bỏ đi, coi như hiện tại trong bụng ta thật sự có đứa nhỏ, cũng không phải là ngươi có, ngươi sầu khổ nhăn mày nhăn mặt như thế làm gì?”
Ta ngồi xuống bên cạnh đưa tay vỗ vỗ mặt Tưởng Trạch Hi, hắn thở phì phò né tránh, lườm ta một cái: “Sinh ra không tốt sao? Không phải ngài rất thích trẻ con à?”
“Đứa bé này không được, ta không muốn nó sinh ra đã không có phụ thân.”
“Sao lại không có phụ thân chứ. Đại nhân rõ ràng là danh chính ngôn thuận… dù là nam hay nữ cũng đều là trưởng tử, kế thừa đại tông.”
“Cũng bởi vì thế mới càng không thể sinh.”
“Vì cái gì?”
Nhìn Tưởng Trạch Hi thật sự giống đồ đần, ta chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn, nhịn không được bật cười “Đúng nha, vì cái gì đây?”
Bởi vì Sở Tĩnh Vận không thích ta chăng.
Ta chỉ là Hiền vương phi trên danh nghĩa, chờ Thái tử đại hôn xong, ta sẽ ly hôn với Sở Tĩnh Vận, trả lại vị trí cho người hắn chân chính yêu, đứa bé này xác định sẽ không có phụ thân, thậm chí còn có khả năng bị nghĩ rằng là một công cụ mưu đồ phú quý. Hài tử mà, ta vẫn hi vọng nàng có thể đến thế giới này trong sự chờ đợi và chúc phúc của tất cả mọi người, bình an vui vẻ cả đời. Lời này giống như trong bụng ta đã có đứa nhỏ vậy? Chẳng qua ta muốn uống bát canh tránh thai mà thôi!
Tưởng Trạch Hi đồ đần này, chỉ biết xem bệnh bốc thuốc, chắc chắn sẽ không hiểu được nhiều như vậy, lúc ta thúc giục hắn nấu nhanh lên, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định vùng vẫy một hồi: “Nhất định phải uống sao?”
“Bớt nói nhảm.” Ta lạnh nhạt đáp, đưa tay hướng về phía hắn.
Tưởng Trạch Hi không cam tâm tình nguyện đem chén thuốc qua. Vào lúc ta sắp cầm vào trong tay, trong nháy mắt ta xoay người che trước người hắn, tay trái vung lên, ám khí va chạm với đồ bảo vệ cổ tay vang lên một tiếng vang trầm. Chén thuốc ngay lập tức rơi xuống đất vỡ nát, ta ôm Tưởng Trạch Hi né tránh chất lỏng nóng hổi văng tung tóe, đảo mắt nhìn qua viên bi sắt rơi trên đất, ánh mắt lạnh lẽo hung ác vây quanh bốn phía.
“Sao… Thế nào?”
Tưởng Trạch Hi cẩn thận nắm lấy cánh tay của ta nhìn ngó y như chim non nép vào trong người của ta. Rõ ràng vóc dáng cao ráo, lúc này uốn gối xoay người nhìn phi thường buồn cười. Có điều ta rất hài lòng với sự phối hợp của hắn, bao nhiêu năm làm một đại phu tay trói gà không chặt, mỗi lần gặp vấn đề cần động tay động chân giải quyết, Tưởng Trạch Hi đều vô cùng nghe lời, cho tới bây giờ không hề gây rối loạn kéo chân sau của ta.
“Hẳn là đi rồi.”
Không phát hiện được địch ý, lúc này ta mới buông lỏng tay ra, Tưởng Trạch Hi lảo đảo đứng dậy, không để ý bản thân chật vật, vội vã giữ tay trái của ta kiểm tra.
Tháo đồ bảo hộ tay ra rồi vén tay áo lên, một mảng xanh đen ứ máu khiến hắn nhíu mày, mang ta vào trong phòng cầm rượu thuốc băng vải nhanh nhẹn xử lý vết thương cho ta, ngữ khí lo lắng: “Là bọn hắn?”
“Không phải, nếu là những người kia sẽ không chỉ đơn giản là thâm tím một mảng như vậy.”
Ta nhìn rõ ràng, ám khí là đánh úp về phía Tưởng Trạch Hi đang cầm chén thuốc, nếu không phải ta cản thay hắn lần này, Tưởng Trạch Hi hoặc là bị đánh gãy tay, hoặc là bị chén thuốc nóng làm bỏng.
Dám động tới ta? Đúng là chán sống!
Ta tìm ám vệ Võ đức ti gọi Vương Kiều đến, để nàng lấy thân phận học trò theo bên người Tưởng Trạch Hi bảo hộ hắn. Nha đầu nhóm lửa một một đằng sau bếp bám đầy bụi đất đột nhiên lắc mình biến thành nữ quan duyên dáng yêu kiều, chọc cho đám nam nhân lớn tuổi độc thân ở Thái y viện tức điên lên.
Nếu nói cho bọn hắn, hai người Kiều nương và Tưởng sinh thực ra là vợ chồng, bọn hắn có thể hay không tức giận tới mức hạ độc Tưởng Trạch Hi nha?
Đúng là có chút mong chờ.