Hắc vụ trong thân phủ của Phó Sinh Hàn như có linh tính, men theo linh mạch của hắn tiến vào cơ thể Ngọc Hủy.
Chỉ trong chốc lát, ma khí trong cơ thể Ngọc Hủy đã bị cướp đoạt sạch sẽ.
Đợi đến khi Phó Sinh Hàn buông tay, Ngọc Hủy chỉ còn lại một lớp da, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tất cả yêu ma đều sững sờ.
Không ai ngờ rằng Ngọc Hủy lại bỏ mạng dưới tay một tên kiếm tu vô danh tiểu tốt.
Bọn chúng đương nhiên không thể ngồi yên chờ chết, lần lượt xông về phía Phó Sinh Hàn.
Nhưng không ai ngờ rằng, tên kiếm tu yếu đuối như gà con lúc trước, giờ đây như bị ma thần nhập vào, mà hắc vụ trong cơ thể hắn càng giống như sát thần giáng thế, thân thể cứng như đá của yêu ma, trước mặt nó lại mỏng manh như tờ giấy.
Sơn Viên dựa vào sức mạnh của mình, định một cước giãm Phó Sinh Hàn.Ai ngờ hắn vừa mới nhấc chân lên, cả người đã cứng đờ.
Phó Sinh Hàn quỷ mị xuất hiện sau lưng hắn, trong tay là trái tim đang đập của Sơn Viên, còn hắc vụ bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp theo lỗ thủng trái tim tràn vào.
Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi Sơn Viên gục xuống, hắn nhìn Phó Sinh Hàn đang lơ lửng giữa không trung, người này đã không còn giống người nữa rồi.
Những đường vân đen tối lan tràn, che phủ toàn bộ khuôn mặt hắn, cuối cùng tập trung vào đôi mắt, phần tròng trắng đã biến mất, chỉ còn lại một màu đen thuần túy, như thể Thiên Cực Hải sâu không thấy đáy.
Mà Sơn Viên dường như nhớ ra điều gì, kinh hãi nhìn hắn: "Ngươi, ngươi là... Ma... Ma Chủ!"
Trong đám yêu ma vẫn luôn lưu truyền một truyên thuyết, cuộc chiến yêu ma ngàn năm trước, thực chất là cuộc chiến giữa Ma Thần và Thiên Đạo.
Ma Thần gieo phân thân của mình xuống nhân gian, đó chính là Ma Chủ.
Một ngàn năm trước, Ma Chủ gặp chuyện, yêu ma không có người đứng đầu, tranh đấu lẫn nhau, cuối cùng thất bại thảm hại, nhưng Ma Thần âm thâm sắp đặt một nước cờ, để lại huyết mạch ở nhân gian, chờ đến một ngày nào đó huyết mạch thức tỉnh Ma Chủ, trở lại chiến trường.
Ma Chủ tàn nhẫn vô tình, khát hiếu sát, khi y muốn chóc, ngay cả yêu ma cũng không tha.
Nghe Sơn Viên dứt lời, đám yêu nghiệt kia như nghe phải điều gì đáng sợ lắm, sau một thoáng lặng thinh, chúng đồng loạt rú rít bỏ chạy tán loạn.
Phó Sinh Hàn không có ý định đuổi theo.
Trên mặt hắn bỗng dưng hiện lên vẻ giãy giụa đau đớn, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bị đè nén xuống.
Hắn mở miệng nói: "Vẫn còn ngoan cố chống cự, quả nhiên là huyết mạch khiến bản tôn thức tỉnh, đáng tiếc ngươi không phải là đối thủ của bản tôn."
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt hắn lại một lân nữa trở nên dữ tợn méo mó vì giằng xé.
"Không, ngươi đừng hòng!"
Ma Chủ không ngờ ý chí của Phó Sinh Hàn lại kiên cường đến vậy, suýt chút nữa bị hắn đoạt lại quyền khống chế thân xác, may mà y là bán thần, vốn không phải là phàm nhân như Phó Sinh Hàn có thể chống lại.
Chỉ trong chớp mắt, ý thức của hắn lại một lần nữa bị Ma Chủ áp chế xuống.
Nhưng việc giằng co vừa rồi khiến cho Ma Chủ vốn phải đè nén dục vọng chóc ngàn năm càng thêm khó chịu.
Y thè lưỡi môi: "Ngàn năm bị Thiên Đạo giam cầm thật là nhàm chán, bản tôn giờ phải đi tìm chút tiêu khiển..."
Trên mặt y lộ ra nụ cười đầy ác ý: "Ồ.
Thì ra ngươi có người trong lòng... Thẩm Dao Chu? Còn là một y tu?"