Hắn lặng lẽ dùng thuật ẩn núp bao bọc lấy mình, đạp phi kiếm rời đi.
Ai ngờ lại đụng phải một yêu ma đến muộn.
Đối phương là một tên khổng lồ cao hơn ba người, trên đầu còn mọc một đôi sừng nhọn, Phó Sinh Hàn nhận ra hắn, hắn tên là Sơn Viên, là một trong những yêu ma nguy hiểm nhất trốn thoát lần này.
Sơn Viên vung một chưởng về phía Phó Sinh Hàn.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phó Sinh Hàn không dám tiếc nuối linh lực nữa, lật người một cái, hiểm hóc tránh thoát.
Nhưng ngay sau đó, Sơn Viên gầm lên một tiếng, các ma thực xung quanh bắt đầu điên cuồng phát triển, vây quanh Phó Sinh Hàn.
Linh lực trong cơ thể Phó Sinh Hàn vốn đã không đủ, bị vây công như vậy, linh lực càng tiêu hao nhanh chóng, cuối cùng bị Sơn Viên bắt được.
Sơn Viên xách hắn đi vào, thích thú kêu lên: "Các ngươi xem ta bắt được thứ gì này?”
Phó Sinh Hàn bị ném vào giữa đám yêu ma, linh lực trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ để đứng dậy.Ngọc Hủy nheo mắt: "Ngươi bắt được hắn ở đâu?"
Sơn Viên: "Ngay ở cửa kia, hắn vẫn luôn lén la lén lút nghe trộm!"
Ngọc Hủy mới có chút hứng thú: "Thế nào, ngươi còn muốn đi báo tin sao?"
Phó Sinh Hàn không nói gì, hắn biết lúc này mình có nói gì cũng chỉ là trò cười cho đám yêu ma này.
Sơn Viên không kiên nhẫn nói: "Nói nhảm với hắn làm gì, luôn là được!"
Đúng lúc này, đột nhiên có yêu ma nói: "Hắn có phải là kiếm tu đã Mộc Ẩn không?"
"Đúng vậy, chính là hắn!"
"Ngoài Mộc Ẩn ra còn có Trảm Hổ, đều dưới kiếm của hắn!"
Lời này đã thu hút sự chú ý của những yêu ma khác.
Bọn chúng vốn không để những tu sĩ bình thường này vào mắt, nhưng tên tu sĩ nhỏ bé trước mắt này vậy mà lại hai yêu mai
Ngọc Hủy ngồi thẳng dậy, đuôi rắn từ từ bơi về phía Phó Sinh Hàn, nhưng Phó Sinh Hàn đối diện với hắn ta lại không hề có chút sợ hãi nào.
Ngọc Hủy cười nói: "Thú vị, bản tôn đột nhiên không muốn ngươi nữal"
Nhưng biểu cảm của Phó Sinh Hàn không hề có chút thả lỏng nào, hắn căn bản không tin lời của yêu ma.
Quả nhiên, Ngọc Hủy tiếp tục nói: "Nếu bản tôn biến ngươi thành ma tu, những bằng hữu trước kia của ngươi, người thân của ngươi, người thương của ngươi còn tiếp nhận ngươi không?"
Sắc mặt Phó Sinh Hàn hơi biến.
Sau đó, hắn bất chợt nổi cơn thịnh nộ, vận dụng chút linh lực cuối cùng để tấn công Ngọc Hủy.
Hắn biết bản thân có lẽ không thể sống sót, nhưng dù có phải bỏ mạng, hắn cũng phải khiến cho đám yêu ma này trả giá bằng được!
Nhưng chưa kịp để hắn tự bạo kim đan thì ma khí trên đầu ngón tay Ngọc Hủy như một tầng lụa mỏng, bao phủ hắn một cách chặt chẽ.
Đáy mắt hắn trong nháy mắt bị màu nhuốm đỏ.
Hắc vụ trong thần phủ như được tiếp thêm tinh hoa, bỗng chốc bùng nổ, linh lực của Phó Sinh Hàn không có chút sức phản kháng, bị hắc vụ xâm chiếm, biến thân phủ của hắn thành một mảnh tăm tối.
Những biến cố này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ngọc Hủy còn chưa kịp định thân đã phát hiện Phó Sinh Hàn đứng trước mặt mình, ánh mắt lạnh lùng, không một tia cảm xúc.
"Bản tôn? Ngươi cũng xứng sao?"
Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo, thậm chí còn ẩn chứa hàn khí, hoàn toàn khác với giọng nói trước đây của hắn.
Ngọc Hủy cảm nhận được sự bất thường, ma khí trong cơ thể lập tức ngưng tụ trước để tự vệ nhưng vô dụng, hắn ta cảm thấy lạnh buốt, cúi đầu xuống, phát hiện một bàn tay xuyên qua mình, bóp nát tim hắn.