Ai mà chẳng muốn mình là người đứng ở vị trí của Thẩm Dao Chu lúc này, được tu sĩ hai châu kính trọng như thết
Nhìn thấy vinh dự to lớn như vậy lại rơi vào tay một tiểu nha đầu, bọn họ ghen ghét đến mức muốn hộc máu.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài lại có một đoàn người tiến vào, người dẫn đầu khoác hạc trắng trường bào, thắt lưng bạch ngọc, cả người toát lên hai chữ - thanh quý.
Hắn mỉm cười hiền hậu, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn đám người Y Tu Minh Hội, cứ thế đi thẳng đến trước mặt Thẩm Dao Chu, cung kính hành lễ: "Sùng Văn Châu, Diệp quốc, Vũ Văn Hựu, kính chúc Thẩm y tu lập phái vạn sự như ý!"
Đi theo sau Vũ Văn Hựu là người của Bạch Lộc thư viện, Thịnh gia, cùng sứ giả của các quốc gia và môn phái có quan hệ mật thiết với bọn họ.
Y Tu Minh Hội triệt để ngây người, không nói nên lời.Lận Thanh Dương nghe đồn đám người Y Tu Minh Hội đến kiếm chuyện với Thẩm Dao Chu, lo lắng nàng không ứng phó nổi nên vội vàng chạy đến trợ giúp.
Nào ngờ đâu lại được dịp chứng kiến cảnh tu sĩ ba châu Vân Trạch, Trường Yển, Sùng Văn thay nhau "tặng" cho đám người Y Tu Minh Hội cái tát vào mặt.
Thật đúng là hả dại Trước đây Lận Thanh Dương đã không quen nhìn bọn họ ỷ thế người, dựa vào địa vị chèn ép người khác, buộc người ta phải vê phe mình, khiến cho Y Tu Minh Hội trở nên dơ bẩn, Thanh Nang Môn của hắn cũng bởi vì không muốn cùng bọn họ đồng lõa làm bậy nên luôn bị gạt ra ngoài.
Nhìn đám y tu ngày trước còn vênh váo tự đắc, giờ đây như trái cà bị sương muối, tiu nghỉu cúi gằm đầu, hắn nhịn không được mà "phụt" một tiếng bật cười.
Tiếng cười phá vỡ sự im lặng tại đó.
Đám y tu này chưa từng bị mất mặt như vậy, chỉ hận không thể chui xuống đất mà trốn.
Ấy vậy mà Thẩm Dao Chu lại cố tình nhắc lại chuyện không vui: "Chư vị đạo hữu, ta xem như đã thông qua điều kiện thứ hai rồi chứ?"
Y Tu Minh Hội: ”..."
Lúc này mà nói không đồng ý, tu sĩ ba châu kia sẽ lập tức đánh bọn họ thành cá muối.
Bọn họ chỉ còn cách xám xịt chạy trối chết.
Bọn họ vừa đi, tiểu viện lập tức trở thành nơi gặp gỡ riêng tư quy mô lớn của Thẩm Dao Chu.
Kỳ thực, những người đến đây đều là người trong tu tiên giới, ai nấy đều hiểu rõ, đây không phải tai họa của riêng ai mà là lúc sinh tử của toàn bộ tu tiên giới.
Nếu để mặc cho Ngọc Hủy hoành hành, e rằng đến lúc đó Cửu Châu sẽ biến thành ma trạch.
Thế nên hầu hết các môn phái đều phái người đến tương trợ, thậm chí trong số các tu sĩ đến còn có không ít trưởng lão bế quan nhiều năm, bọn họ giao phó môn phái cho đám đệ tử trẻ tuổi, còn mình thì lên đường ra chiến trường.
Trong đó, Vân Trạch, Trường Yển và Sùng Văn là ba châu xa nhất, nhận được tin tức cũng muộn nhất.
Nhưng Thẩm Dao Chu đã sớm đoán được nên không hề lo lắng.
Trong lúc trò chuyện, Thẩm Dao Chu kinh ngạc phát hiện Đại trưởng lão của Thẩm gia cũng đến.
Đại trưởng lão vẫn nghiêm nghị như ngày nào, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Dao Chu, ông ta vẫn mỉm cười.
Thẩm Dao Chu vội vàng hỏi: "Sao người lại đến đây?"
Đại trưởng lão cười nói: "Tuổi già rồi, tu vi cũng không thể tiến thêm được nữa, chi bằng ở trên chiến trường còn hơn là già ở nhà, cũng coi như một chuyện tốt!"