Gió lạnh thấu xương tạt vào mặt nàng, nhưng lần này nàng không cảm thấy sợ hãi khi bay, nàng nhìn về phía sau, chỉ thấy bóng người nửa người nửa xà như ác quỷ đang lao tới, một số tu sĩ không kịp phản ứng, như những đứa trẻ không có sức phản kháng, kêu thảm thiết rơi xuống.
Cảnh tượng này in sâu vào trong tâm trí nàng, không thể nào quên được.
Đây là lần đầu tiên nàng chính diện đối mặt với sự hung tàn và đáng sợ của yêu ma.
Mọi người vừa đánh vừa lui, trở về Thanh Nang Môn.
Nhưng yêu ma kia hung hãn vô cùng, e rằng Thanh Nang Môn cũng chẳng bình yên được bao lâu.
May thay, trước đó bọn họ đã phái người đi báo tin cho các môn phái khác, cũng nhận được hồi âm, mấy châu lân cận đã phái tu sĩ đến tương trợ.
Các vị tu sĩ hợp lực thiết lập kết giới, tạm thời ngăn chặn yêu ma.Song chỉ ngăn được yêu ma thôi, bản thân bọn họ cũng tổn thất nặng nề.
Lúc này, y tu khắp nơi đều được triệu tập về Thanh Nang Môn, lúc này cũng chẳng còn ai nhắc đến chuyện y tu cao quý nữa, tất cả y tu đều ngày đêm luyện chế đan dược, cứu chữa thương bệnh.
Nhưng dù vậy, rất nhiều vết thương vẫn là thứ bọn họ bó tay.
Mà đây lại là sở trường của Thẩm Dao Chu.
Sau vài lần nàng động thủ chữa trị, nơi này của nàng đã trở thành nơi cứu chữa cho những bệnh nhân nguy kịch, bất kỳ vết thương nào mà y tu khác bó tay đều sẽ được đưa đến đây.
Thẩm Dao Chu bận rộn không thôi, may mắn là có Từ Chỉ Âm và những người khác phụ giúp.
Chỉ là dù có như vậy, người có thể dùng vẫn quá ít ỏi, không chỉ vậy, thời gian dần trôi, việc luân chuyển và chăm sóc bệnh nhân cũng trở thành vấn đề nan giải.
Tuy nhiên, hiện tại mặc dù các y tu đều tận tâm tận lực cứu người nhưng vẫn có sự phân biệt môn phái, Lận chưởng môn phân công nhiệm vụ theo loại đan dược mà mỗi môn phái tinh thông, dẫn đến việc bên Thẩm Dao Chu chỉ có thể đi mượn người, hơn nữa mỗi lân mượn người đến đều không giống nhau, không thể không chỉ dạy lại từ đầu.
Ban đầu, Thẩm Dao Chu chỉ nghĩ là đối phương thiếu người nên cũng nhãn nhịn, nhưng sau đó nàng mới biết, hóa ra các môn phái này đều nhòm ngó kỹ thuật trong tay nàng, mới đạt được thỏa thuận ngầm, mỗi lân đến một người của một môn phái.
Thẩm Dao Chu tức đến bật cười.
Nàng không ngờ rằng, đến lúc sống cận kê mà những kẻ này vẫn còn tranh giành đấu đá lẫn nhau.
Nàng tiến vào hệ thống.
Kể từ khi biết hệ thống này là do kiếp trước của nàng lập ra để nhắc nhở bản thân, nàng đã rất lâu không vào hệ thống nữa.
Giờ đây tiến vào, nhìn thấy lựa chọn hiện ra.
[Xin hỏi có muốn thành lập môn phái không?]
Nàng gật đầu, kiên định đáp: "Có."
Việc Thẩm Dao Chu sáng lập môn phái giống như một hòn đá làm dậy sóng ngàn lớp.
Trước đó, trong lòng không ít y tu, Thẩm Dao Chu tính tình hào sảng, có hỏi ắt trả lời, không bao giờ giấu giếm y thuật của mình, vì vậy không ít người sẽ chạy đến thỉnh giáo nàng, còn có kẻ lén lút cười nàng ngốc nghếch.
Cũng có người kính trọng nàng, muốn theo nàng học y thuật, nhưng những năm gân đây, dưới sự đầu độc của Y Tu Minh Hội, không ít người đều coi trọng truyền thừa của y tu, cho nên, đối với Thẩm Dao Chu là tu sĩ tán tu không có môn phái, muốn đổi sang môn đình khác, ít nhiều cũng có chút do dự.